Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bất quá ông không ngờ mấy người đi cùng cậu thân thủ lại không tồi , gia cảnh lại phi thường không bình thường nên mới yên tâm mà ngồi xem kịch.

Có thể chỉ trong khoảng khắc mong manh đó mà đã có thể cảm nhận được dao động từ ông thì .... xem ra đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo rồi.

Người đàn ông chấp tay sau lưng chậm rãi đến trước mặt Lâm Hàn Trịnh trọng nói " Rất tốt , chỉ có như vậy cậu liền nhận ra ta . Nếu đã như vậy từ hôm nay ta chính thức thu nhận cậu , cậu phải đi cùng ta tiếp nhận các khoá huấn luyện đặc biệt

"

" Ah để ta chính thức giới thiệu lần nữa để bày tỏ thành ý ta tên Lâm lôi , đại tướng của Á Lang tinh . Trêи tinh hệ Brook mọi người đều biết ta với cái tên Vương Nhất , ông chủ của nhà hàng đệ nhất " ông nói

nhẹ nhàng như thể điều ông nói chẳng phải chuyện gì lớn.

Lâm Hàn trố mắt nhìn "......." miệng muốn nói nhưng không biết nên nói gì .

Lâm Lôi nhìn biểu hiện của cậu phì cười " Ha hả sao hả ? Choáng rồi ? Đừng nghĩ nhiều , ta chỉ là một thương nhân tầm thường tên Vương Nhất mà thôi"

Lâm Hàn méo miệng đáp " Phải , phải , một thương nhân quyền lực ha ha " cho nên ông mới tự tin tới nói bảo thượng tướng nhà người ta muốn gì cứ đến nhà mà khiếu nại.

" E hèm , cậu đừng để ý mấy cái không cần thiết. Cậu chỉ cần biết ta với cha mẹ cậu rất thân thiết . Ta đã nhận lời ủy thác là sẽ chăm sóc cậu "

Lâm Hàn mộng bức nhìn ông nói " Nhưng trông ngài với lúc trò chuyện trêи tinh Võng lại có chút khác biệt , ngài đây là ngụy trang ?Nếu ngài là Đại Tướng ... vậy chẳng phải ngài rất bận rộn sao?

Còn nữa ngài lấy gì chứng minh ngài quen biết cha mẹ tôi ?"

Đến việc họ có tồn tại hay không cậu còn không biết nữa là.

Lâm Lôi biết cậu sẽ nói thế liền lướt trêи quang não vài cái sau đó một bức ảnh gia đình hiện ra trước mắt cậu "......."

Trong ảnh là một gia đình gồm có ba người , một người đàn ông cao lớn với gương mặt siêu cấp soái , trầm tĩnh với mái tóc bạch kim thời thượng , đuôi tóc được cắt tỉa gọn gàng vừa vặn ôm lấy phần cổ khỏe khoắn, đôi mắt đỏ rựa như máu nhưng lại toát lên vẻ yêu chiều sủng nịch.

Đôi môi cương nghị mím chặt nhưng có thể nhìn ra tâm tình chủ nhân rất vui vẻ.

Người đàn ông vòng tay ôm lấy một nam nhân khác thấp hơn một cái cầu , nam nhân này có gương mặt thanh tú , đẹp như Ngọc . Máy tóc đen tuyền với tóc mái phía trước hơi dài phất phơ che đi vầng trán cao đầy đặn , đôi mắt đen trong vắt tràn đầy hạnh phúc , trêи môi là một nụ cười rực rỡ như nắng mai. Có thể nhìn ra người này rất dịu dàng , cởi mở và hoạt bát.

Trong vòng tay của hai người là một cậu bé tầm một tuổi , cậu sở hữu vẻ đẹp của cả hai người với máy tóc đen tuyền khỏe khoắn , đôi mắt đỏ nhưng tràn đầy ý cười không hề khiến người cảm thấy sợ hãi . Cậu bé có nụ cười tỏa nắng vô cùng đáng yêu.

Có thể nhìn ra họ chính là một gia đình phi thường hạnh phúc.

Lâm Hàn cảm thấy sóng mũi cay cay , nhìn bức ảnh đầy ước ao cùng ganh tị. Cậu đến cả gương mặt của cha mẹ cũng chưa một lần nhìn thấy , mà có lẽ họ cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa. Cứ như thế mà vứt cậu bên đường tự sinh tự diệt .

Lâm Lôi nhìn phản ứng của cậu nhầm tưởng là cậu thật sự đã tin lời mình nói liền nói " Chứng cứ cậu cũng đã thấy rồi ,vậy từ hôm nay trở đi cậu hãy đi cùng tôi , những thắc mắc của cậu tôi đều sẽ từ từ trả lời cho cậu rõ "

Lâm Hàn giật mình thoát khỏi suy nghĩ vớ vẫn của mình ngơ ngác nhìn ông nói " Khoan đã ,tôi cái gì cũng chưa đáp ứng ngài .? Chỉ dựa vào một bức ảnh mà bảo tôi tin ngài được sao? Ngài nhìn cậu bé kia rõ ràng là đôi mắt màu đỏ kia mà ,mắt tôi là màu đen. Ngài đừng có mắt lừa con nít "

Lâm Lôi bị vặn ngược nhất thời á khẩu " Cái đó ...." rõ ràng lúc cậu sinh ra mắt là màu đỏ a. Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì với cậu thì ông thật sự không biết , ông chỉ biết sẽ có một ngày cậu sẽ đến tìm ông . Mà chứng cớ xác thực là Mị hồ nhận chủ , không có khả năng nó nhận nhầm người đi.

Cửu Vĩ vốn Thông minh nên hiển nhiên hiểu vấn đề hai người đang rối rắm.

Nó nhảy khỏi tay Lâm Hàn khiến cậu giật mình kinh ngạc nhìn hành động tiếp theo của nó.

Cửu vĩ lại một lần nữa dùng tinh thần lực tấn công với cường độ mạnh hơn so với lần trước. Cơ thể Lâm Hàn đã được cải tạo tàm tạm sau khi bị công kϊƈɦ liền quen cửa quen nẻo mà tiến hành đối kháng tinh thần lực.

Đôi bên giằng co , cửu vỹ từng chút từng chút tăng lực công kϊƈɦ , Lâm Hàn cũng thuận theo mà cố gắng chống chọi bằng tất cả khả năng của mình. Cậu biết nó không có ý muốn tổn thương mình chỉ là không hiểu mục đích của nó là gì.

Thời gian trôi qua từng chút Lâm Hàn bắt đầu đuối sức nhưng cửu vĩ vẫn không hề giảm nhẹ lực tấn công .

Lâm Hàn cả người đầy mồ hôi , mệt mỏi bắt đầu len lỏi sâu hơn . Cậu cắn chặt răng cầm cự chống đỡ ,quyết không bỏ cuộc.

Có lẽ cậu không biết chuyện gì nhưng Lâm Lôi đứng quan sát bên ngoài đã muốn cười lên sung sướиɠ . Lần này đúng là không nhận lầm người rồi hahaha,không cần cái gọi là xét nghiệm gen nữa .

Lâm Hàn đang đứng trêи bờ vực gục ngã vì kiệt sức thì cửu vĩ đột ngột giảm lực tấn công rồi ngừng hẳn.

Cậu thở hồng hộc nhìn cửu vĩ khó hiểu " hộc hộc hôc ...."

Lâm Lôi phất tay , một chiếc gương nhẹ nhàng bay đến trước mặt cậu.

Lâm Hàn "........" cậu gần như hoá đá. Cậu nhìn vào tấm gương rồi nhìn sang bức ảnh gia đình kia.

Cậu nhìn thấy mình trong gương nhưng lại không phải cậu như thường ngày , cậu không thể tin mà đưa tay sờ lên mí mắt , người trong gương cũng thực hiện động

tác tương tự .

Người trong gương vẫn là cậu nhưng đôi mắt lại là màu đỏ và cậu lại có rất nhiều điểm giống hai người đàn ông trong bức ảnh kia.

Mất vài giây Lâm Hàn mới hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình chính là đứa trẻ kia. Cậu đưa đôi mắt đỏ mong lung nhìn Lâm Lôi "........"

Lâm lôi phất tay cho tấm gương rời đi rồi đưa tay vỗ lên vai cậu trấn an " Bây giờ cậu có thể hoàn toàn tin ta rồi chứ, hãy đi theo ta. Ta sẽ huấn luyện cho đến khi cậu đủ mạnh mẽ, lúc đó ta sẽ nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện "

" Còn cái mà cậu hỏi thì đúng là như vậy , ta là đang dùng gương mặt giả. Ta vốn cũng khá là rảnh rỗi , cậu biết đó.... vũ trụ đang rất yên

Bình nên ta liền có chút rảnh rồi haha "

Lâm Hàn muốn hỏi ông về hai người kia , nếu họ là cha và ba của cậu vậy hai người mà cậu gọi là cha mẹ suốt thời gian qua là sao?

Lâm Lôi giơ tay ngăn cản " Được rồi , những thắc mắc của cậu ta đều biết. Có điều thời cơ chưa đến , khi nào cậu đủ mạnh mẽ ta sẽ không giấu diếm cậu điều gì nữa. Yên tâm , sẽ là kinh hỷ lớn cho cậu. Ta đường đường là đại tướng việc gì phải đi lừa gạt cậu có đúng không ?

Giờ thì hãy về phòng nghĩ ngơi đi , sáng mai chúng ta còn có chính sự cần phải bàn ."

Lâm Hàn cau mày " Chính sự ... là chuyện gì ?"

Lâm lôi nhếch môi cười đáp " Còn chuyện gì nữa , cậu muốn đi theo ta thì phải thuyết phục bạn của cậu a. Ta nhìn ra họ sẽ không dễ dàng để ta mang cậu đi "

Lâm Hàn chết lặng " ......." đột nhiên nghĩ đến việc phải rời xa mọi người cậu lại cảm thấy không quen. Những ngày vừa qua mọi người cho cậu cảm giác như đang ở bên gia đình của mình. Thật sự rất vui vẻ , bỗng nhiên phải rời xa mọi người lòng cậu cảm thấy đau nhói. Nhưng nếu không rời đi ...Lâm Hàn cảm thấy thực rối rắm mặc dù cậu biết dù cậu không rời đi thì sau chuyến đi tiệc vui rồi cũng sẽ tàn mỗi người một ngã.

Nhìn cái vẻ mặt thất hồn lạc phách của cậu Lâm Lôi rất không hình tượng mà cười cợt " Ha hả nhìn cái bộ dạng sầu não của cậu thật buồn cười , tôi chỉ nói là đi theo ta luyện tập chứ ta đâu của nói là không cho phép cậu đi thăm bạn bè a, mà nếu họ có muốn đến thăm tôi cũng rất sẵn lòng . Làm gì mà như sinh ly tử biệt thế kia hahaha thật cười chết ta .."

Lâm Hàn phồng má tức giận " Ngài còn cười , tôi ... không nói chuyện với ngài nữa . Chúc ngài ngủ ngon ,tôi đi đây !" Nói rồi cậu gật đầu chào rồi bước đi thật nhanh biến mất sau cánh cửa.

Lâm lôi " Hahaha ...."

Lâm Hàn về tới phòng liền đứng lau đầu vào gối đập mạnh mấy cái " Aaaaaaaa"

Ba con vật nhìn hành động động kinh của chủ nhân đầy khó hiểu nhưng cũng lười quản.

Mị vỹ chỉ nghĩ đơn giản " Lão đại không động thì nó cũng không động " ở bên nhau ít lâu nó đã biết ở đây ai mới là lão đại .

Phát tiết xong Lâm Hàn mới cam chịu khuất phục mà nhanh chóng tắm rửa , vệ sinh cá nhân rồi lăn ra ngủ như chết . Nói thật là mệt muốn chết , nhưng phải ngủ mới có sức mà tìm hiểu sự thật ,cậu mới không ngu mà cứ thế đi theo người ta.

Vương Thiên Hành sau khi xác nhận cơ thể Tần Tranh không bị bất kỳ tổn hại gì mới hài lòng rời người mà về phòng ngủ.

Trần Phóng vô tâm vô phế mà ngủ từ sớm nên Bạch Lạc Sơn chỉ đành bỏ qua cơ hội quan tâm người mà nhận mệnh đi về phòng.

Lâm Lôi từ sớm đã rất tri kỷ mà dặn nhóm người hôm sau cứ dậy trễ một chút , còn diện ra một lý do hết sức vụn về " Ta cũng dậy rất trễ cho nên mọi người đừng ngại , cứ hảo hảo ngủ một giấc cho thật sảng kɧօáϊ đi "

Đối với người thẳng thắng thì tắt nhiên chẳng cần khách sáo , cả nhóm cứ thế mà ngủ đến tận mười giờ sáng mới lục tục rời giường.

Lúc tất cả xuất hiện đông đủ bên bàn ăn đã được bày biện rất nhiều món ăn phong phú vẫn còn tỏa ra một làm khói trắng mang theo hương thơm nhè nhẹ .

Sau một giấc ngủ ngon tinh thần mọi người đều cực kỳ sảng kɧօáϊ .

Chỉ có điều ... nhìn một bàn thức ăn thập phần phong phú nhất thời sắc mặt có chút vi diệu .

Lâm Lôi quan sát nét mặt của họ mặc dù chỉ thoáng qua như ảo giác nhưng vẫn không qua được mắt ông " Món ăn không hợp khẩu vị của mọi người sao ? Hay để ta bảo đầu bếp làm món khác nhé !"

Đường Ngự Long chột dạ nhanh chóng đáp " Không không ... không phải . Món ăn rất hợp khẩu vị . Ta rất thích ,ngài đừng khách sáo"

Lâm Lôi vẫn không tin , ông đảo mắt nhìn qua một lượt hỏi " Thật không? Nếu thật không hợp thì đừng ngại , đầu bếp của ta có thể nấu rất nhiều món khác nhau "

Vương Thiên Hành trầm ổn nhìn ôn cười đáp " Xin cảm ơn thiện ý của ngài , chúng tôi thật rất thích . Không cần phải đổi đâu"

Tần Tranh , Trần Phóng , Bạch Lạc Sơn , Lâm Hàn gật đầu đầy thiện ý.

Lâm Lôi cũng không soắn nữa " Vậy được , mọi người trước tiên dùng bữa trước đã nếu không thì sẽ nguội mất. Chuyện khác hẳn nói sau"

Diễn xuất của nhóm bằng hữu đã ngày một tiến bộ , mặt không đổi sắc mà ăn cứ như ăn mỹ thực vậy khụ khụ thì vốn là họ đang ăn những món ăn siêu cấp độc đáo và ít có người có khả năng làm được . Chỉ có điều ...đó là quá khứ rồi .

Dùng xong bữa sáng chẳng chút tư vị họ liền cùng ông chủ Vương Nhất đi ra hoa viên uống trà đàm đạo.

Hoa viên vô cũng lớn , với vô số kỳ trân dị thảo nhưng hút mắt nhất chính là một hồ sen rộng hơn trăm mét vuông được chăm sóc cực tốt. Hoa rất nhiều và rất thơm , hương thơm theo gió bao vào khoang mũi khiến tâm tình người xem càng thêm nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ.

Một bộ bàn ghế pha lê tinh sảo siêu cấp dài đã được bày biện đủ loại trà bánh. Bầu trời trong xanh , gió mát nhẹ đưa hương thật khiến người ta yêu thích thập phần .

Lúc ở trêи phi hành khí mọi người đã nhận thức nhau một chút , Lâm Lôi cũng không phải người thích vòng vo nên rất nhanh liền đi thẳng vào vấn đề.

" Trước mắt mọi người nếu đã đến đây thì đều là khách quý của ta, như vầy đi : mọi người cứ ở đây chơi đùa thêm ít hôm nữa. Khi nào sự cố giải quyết xong rồi hẳn rời đi. Ta thấy cho dù hiện tại mọi người đi hay ở căn bản cũng không khác nhau là mấy , chi bằng cứ ở lại đây cùng ta ít ngày. Mọi người thấy thế nào?"

Vương Thiên Hành " Cảm ơn ý tốt của ngài , nhưng chúng tôi có thể tự giải quyết vấn đề của mình. "

Lâm Lôi phất tay đánh gãy lời anh " Không .... cậu không hiểu. Ta chính là muốn tham dự vào chuyện này, hiếm khi có người dám ở trêи Brook mà gây sự với Evel thật sự là việc vui hiếm có.

Haha các người không biết cha con bọn họ đáng ghét đến mức nào đâu , chúng nghĩ mình là lớn nên không kiêng kỵ bất kỳ hành động đê tiện nào . Ta vốn chẳng nhìn nỗi , bây giờ vừa hay các người lại làm ra trận oanh động như thế ta chỉ hận không thể góp một chân vào ấy chứ.

Nhìn thấy hắn ở trên

Địa bàng của mình chịu mất mặt chẳng phải rất vui hay sao ? Hahaha

Các người cứ nghe lời ta ở lại ít hôm ,mọi việc đã có ta. "Lâm Lôi rất vui vẻ vỗ

Ngực đảm bảo.

"........." mọi người đều nhìn ông như nhìn sinh vật lạ mắc bệnh : sợ thế giới không đủ loạn "

Tần Tranh nhìn ông nhẹ nhàng nở một nụ cười chân thành " Xin cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ chúng tôi lần này , có điều những kẻ cuối cùng được phái tới thế lực không tầm thường , nếu ngài nhúng tay vào rất có thể sẽ vướng vào phiền phức không cần thiết ..."

" không phải lo cho ta" Lâm Lôi rất bình tĩnh đáp, Thông thả nhấp một ngụm trà rồi nhàn nhã nói tiếp

" Ta biết , bất quá .... đối với ta cũng chẳng tạo thành uy hϊế͙p͙ gì . Dưới sự lãnh đạo của một phế Sài thì việc để kẻ địch trà trộn vào cũng không hiểm lạ. "

" Lại nói .... ta có một vị bằng hữu bên quân đội , mấy việc nhỏ nhặt lần này các người không cần phải lo. Ta và ông ta vốn từ sớm đã không nhìn nỗi tên phế sài chuyên đi cướp công của người khác để thành danh , cho nên lần này chúng ta không ai nợ ai "

Mọi người đề có chút bất ngờ về cái sự thật khôi hài này , mặc dù vậy trong lòng vẫn có vài phần cảm tình.

Lâm Lôi nhìn qua từng gương mặt trẻ tuổi nhiệt huyết bên cạnh ôn hoà nói " Sự việc lần này coi như không có vấn đề gì cần bàn cãi , các người yên tâm hành trình của các người sẽ rất an toàn , quân đội đã tăng cường tuần tra , dò xét . Mấy kẻ đến lần này vốn xác định nắm chắc phần thắng nên cũng không có mang theo hậu cần "

Đường Ngự Long nhẹ nhỏm

Thở ra lại không kiềm được mà nói " Mọi người ... hôm qua có quan sát con mị vỹ kia không ? Thật sự là quá mạnh , càng kỳ lạ hơn là nó thậm chí có tận ba chiếc đôi a , dị thú từ khi nào lại mọc nhiều đuôi như thế kia chứ

?"

Tần Tranh nhìn anh lắc đầu " Tôi cũng là lần đầu nhìn thấy "

Vương Thiên Hành cũng gật đầu " Đúng là rất kỳ lạ , theo thực tế mà nói một con dị thú đạt tinh thần lực cấp S đã là rất hiếm càng không nói đến SS . Xem ra đối thủ của mọi người thực lực quả thật không tầm thường "

Trần Phóng siết chặt nắm tay dưới gầm bàn căm hận nói " Tất nhiên hắn không phải người tầm thường , những lần hắn ra tay đều cực kỳ tàn độc nhưng vô cùng sạch sẽ ,một

Chút manh mối cũng không lưu lại. Thực lực của Mục gia thật sự rất lớn mạnh , mấy chục năm qua luôn không ngừng truy sát anh em của Tần Tranh nhưng đến cái đuôi của hắn chúng tôi đều không thể tóm được . Dù biết là hắn ra tay nhưng một chút chứng cứ

đều không có , chỉ có thể bị động mà ứng phó ."

Trần Phóng tức giận thở phì phì

Bạch Lạc Sơn mặt lạnh nhìn ly trà lạnh giọng đáp " Xem ra muốn diệt hắn quả là không dễ "

Đường Ngự Long nuốt ngụm trà thơm hạ hoả uể oải nói " Còn phải nói sao , đến dị thú cấp SS mà hắn cũng đàu ra được e rằng lần sau chúng ta chưa chắc sẽ may mắn như lần này" trong lòng anh bắt đầu lo lắng nếu lần sau hắn dùng hai thậm chí là ba con dị thú cấp SS thì chỉ có nước chờ chết chứ đừng nói đến kháng cự hay bỏ trốn.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề .

Lâm Lôi ngồi bên thưởng trà , thưởng thức cái vẻ mặt sầu khổ của đám người cong cong khoé môi cười .

Lâm Hàn mặc dù cũng lo lắng nhưng nhất cử nhất động bên này cậu đều không bỏ qua , thấy ông cười trêи nỗi đau của người khác liền muốn để cho cửu vỹ đánh người.

Cậu không vui nhìn ông nói ". Vương Nhất lão gia ,ngài cười như vậy là có ý gì ?"

Mọi người đồng loạt đưa ánh mắt dò xét nhìn sang ông .

Vương Nhất "..........."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio