Kể từ khi Tống Bạch giao tập tài liệu phiên dịch cho người phụ trách bên nhà xuất bản, anh ta thấy chất lượng dịch khá tốt, hơn nữa giá cả lại hợp lí, dần dà cùng cậu hợp tác, Tống Bạch cảm thấy đó là một khởi đầu không tệ, mỗi ngày dành vài giờ phiên dịch, sau đó đọc ít sách, rồi trò chuyện cùng Kiều Dực, cậu sợ đến ngày nào đó, Kiều Dực ngay cả cách nói chuyện cũng quên mất.
Chẳng mấy đã bước sang năm mới, nơi nơi náo nhiệt, nhưng không bao gồm hai người bọn họ, Tống Bạch luôn cảm thấy kì quái, tuy cậu biết Kiều Dực bất hoà với cha gã nhưng quan hệ giữa gã và ông nội rất tốt, ấy vậy mà từ khi gặp chuyện không may lâu như vậy, lại không có một ai thăm hỏi.
Sau rồi Trần Chí nói, chuyện Kiều Dực bị Kiều đại tư lệnh giấu biệt, từ trên xuống dưới chẳng mấy ai biết, cho dù có phong thanh, cũng chỉ cho rằng Kiều Dực mắc bệnh nhẹ, về phần bệnh gì, không ai dám lộ ra.
Ban trưa Trần Chí gọi điện đến, nói buổi tối sẽ có người đưa cơm tất niên đến, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng, đừng để Kiều Dực thấy người lạ lại kích động. Gần đây quan hệ giữa Tống Bạch cùng bọn Trần Chí dịu đi không ít, cậu nói tiếng cám ơn rồi xoay người tiếp tục cắt móng tay cho Kiều Dực.
Tay Kiều Dực thon dài lại xinh đẹp, tựa như tay nghệ sĩ dương cầm vậy, móng tay cũng mượt mà đẹp mắt. Tống Bạch cắt sửa từng ngón từng ngón một, Kiều Dực hệt như chú cún con tựa vào vai Tống Bạch, Tống Bạch có thể cảm giác được hơi thở gã phả nhẹ vào cổ mình.
“Kiều Dực, nếu một ngày nào đó anh tỉnh lại, liệu anh có nhớ những lời mình từng nói hay không?”
“Dạ.” Kiều Dực theo thói quen dùng từ dạ để diễn tả ý nghĩ của gã.
Tống Bạch chẳng bận tâm, đổi sang ngón khác tiếp tục cắt, “Anh từng nói sẽ nghe lời tôi hết, tôi bảo anh buông tay, anh có đồng ý không?”
Một lúc lâu không thấy Kiều Dực trả lời, Tống Bạch nghiêng đầu thì thấy Kiều Dực đã ngủ.
Gần đây thời gian hắn ngủ càng ngày càng dài.
Còn toàn lựa lúc mà ngủ. Tống Bạch buồn cười lắc đầu, cậu cắt nốt những móng tay còn lại, sau đó để gã dựa vào sô pha trên vị trí thoải mái, còn mình đến phòng bếp rót một cốc nước, đoạn đứng bên cửa sổ.
Nhìn ngoài trời tuyết càng lúc càng lớn, Tống Bạch nhớ lại cái năm, cậu bị Kiều Dực nhốt trong gian phòng trọ nhỏ của mình, mẹ gọi điện bảo cậu về nhà mừng năm mới, lại bị Kiều Dực ngắt đứt.
Ngày đó Kiều Dực tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ ăn, đều là vài món ăn gia đình bình thường, nhìn qua cũng không tệ lắm, Kỳ Quân chỉ lạnh mặt nhìn ra khung cửa sổ, cậu không muốn dính dáng bất cứ thứ gì với hắn.Rồi sau đó Kiều Dực nổi điên, hắn đè chặt Kỳ Quân, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng y, mặc y phản kháng thế nào, tựa như ma quỷ, cho đến khi Kỳ Quân co quắp ngã xuống đất, hắn mới khôi phục chút lý trí.
Khi đó Kiều Dực còn hung tợn nói: “Bảo em ngoan ngoãn nghe lời em lại luôn chống đối tôi, chơi vui đến thế cơ à?”
Đến khi bên tai vang lên tiếng chuông đồng hồ cũ điểm mười hai giờ, Kiều Dực đang ôm Kỳ Quân, mắt gã rực sáng, pháo hoa phủ kín cả bầu trời đêm, rọi vào phòng ngủ tối đen, chớp loé chớp loé, Kiều Dực rời khỏi người Kỳ Quân, tỏ vẻ lấy lòng cầm một hộp quà gói gém khéo léo đưa cho Kỳ Quân, nào ngờ Kỳ Quân lạnh lùng nhìn, thuận tay ném luôn ra ngoài cửa sổ.
Kiều Dực nổi đóa, để chọn được món quà này gã đã phải nghĩ nát óc, còn tự mình học cô gái kia cách gói quà thủ công, người ta chẳng hề cảm kích dù chỉ đôi chút, gã vô chừng mực tát cậu một bạt.
Buổi tối Kỳ Quân bị ép ăn hết số thức ăn, tâm trạng lại không tốt, dạ dày đau từng cơn, hơn nữa còn bị Kiều Dực tát, cả người ngã xuống giường đau đớn cuộn lại.
Đêm đó Kỳ Quân trải qua trong bệnh viện.
Nói chung, khoảng thời gian cùng Kiều Dực một chỗ, hiếm khi y có nổi một ngày lành.
Cảm xúc Kiều Dực rất không ổn định, có khuynh hướng bạo lực cực kì rõ ràng, một khi không thuận theo ý gã, gã rất dễ dàng mất khống chế, năm đó Kỳ Quân bị gã đánh không ít, tuy rằng mỗi lần gã đều hối hận đến mức vò đầu bứt tóc, rồi thì sẽ giọng thủ thỉ bên tai Kỳ Quâng rằng, sẽ không bao giờ có lần sau nữa, tôi sẽ sửa, tôi sẽ không bao giờ đánh em...
Thế nhưng gã chẳng làm được lấy một lần.
Kỳ Quân biết đây là bệnh, Kiều Dực có bệnh.
Dẫu vậy y vạn lần cũng không thể ngờ có một ngày tâm bình khí hòa mà chung sống cùng Kiều Dực, vào lễ mừng năm mới, Kiều Dực ngoan ngoãn nghe lời, còn cậu không quá bài xích gã.
Trông thấy một chiếc xe đang lại dần từ đằng xa, cậu thầm nghĩ là người đưa cơm tất niên, sợ bọn họ không biết lại nhấn chuông đánh thức Kiều Dực, Tống Bạch vội vàng chạy ra cửa chờ.
Người giao hàng là một cô gái trẻ tuổi, cô bưng hộp cơm gỗ thô, thoạt nhìn có vẻ rất cao cấp.
“Xin hỏi có phải ngài Tống không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Đây là ngài Trần thay ngài đặt, xin hãy kiểm tra và nhận ạ.” Cô lặng lẽ đánh giá Tống Bạch, thầm nghĩ người này đẹp quá đi, Tống Bạch ngẩng đầu chạm phải tầm mắt cô, thân thiện mỉm cười, cô bé chợt đỏ mặt.
“Cám ơn cô, thứ lỗi không thể mời cô vào trong được.”
“Không... Không sao...” Cô vội vàng khoát tay.
Trả lại tờ hóa đơn cho cô bé, Tống Bạch theo thói quen đứng tại chỗ chờ đến khi xe cô rời khỏi mới mang hộp cơm vào nhà. Chắc chẳng một ai để tâm đến động tác nhỏ nhặt này, phỏng chừng liên quan tới việc Tống Bạch được dạy dỗ từ nhỏ, cũng có lẽ những người đọc sách lâu năm thường có chút cổ hủ, nhà họ rất chú trọng đến việc giáo dục lễ nghĩa liêm sỉ so với xã hội hiện đại thời nay.
Vào cửa phát hiện Kiều Dực đã tỉnh, bất an tìm kiếm, Tống bạch vẫy tay để gã phụ giúp bưng hộp cơm vào, vì hơi nặng nên một mình Tống Bạch có chút khó khăn.
Nhìn thấy Tống Bạch Kiều Dực mới nhẹ nhàng thở ra, chạy tới giúp Tống Bạch xách hộp cơm, thấy Tống Bạch vẫy vẫy tay, cảm thấy rất thú vị.
“Anh đặt lên bàn đi, ừm, cái bàn kia ấy.” Tống Bạch chỉ vào cái bàn nói.
Kiều Dực suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới chậm chạp bước qua.
Tống Bạch lấy thức ăn ra, sau đó nói: “Đây là cá, năm mới phải ăn cá, tài vận mới dồi dào, còn món này, là sườn chua ngọt, lúc nào anh cũng thích món này nhỉ? Còn có cả bánh chẻo nữa này, năm mới nhất định phải ăn bánh chẻo, Trần Chí thật chu đáo...”
Tống Bạch nói những lời này cũng chẳng mong Kiều Dực có thể nghe hiểu hết, cậu chỉ muốn gã động não nhiều hơn chút, Kiều Dực ngoan ngoãn nghe, tuy rằng phản ứng có chút chậm chạp, nhưng gã thật sự cố gắng nhận biết mấy món kia.
Tống Bạch cố ý mua cho Kiều Dực một cái yếm, vừa hay đúng giờ, cậu bật TV, trên vô tuyến đang phát đến đoạn Lý Vịnh và Chu Quân trêu chọc nhau, năm mới đến, chờ mong chính là bầu không khí này.
Tuy trong phòng chỉ có hai người họ, nhưng còn tốt hơn so với Tống Bạch một thân một mình.
Kiều Dực cầm thìa chọc ngoáy, làm nước canh văng khắp nơi, Tống Bạch thỉnh thoảng lại đưa tay gắp thức ăn vào thìa cho gã, sau đó nhìn gã đưa cái thìa đầy ự lên miệng, ăn phồng cả miệng, cậu nhịn không được bật cười, rồi lại lấy khăn tay lau miệng cho gã.
Nếu ngày nào đó Kiều Dực hồi phục, gã mà nhớ mình ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải để người khác giúp thì không biết cảnh tượng ấy sẽ thế nào nhỉ?
Tống Bạch chợt nghĩ tới điều gì đó, vỗ vỗ bả vai Kiều Dực: “Anh chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.” Sau đó vội vàng chạy lên lầu, lúc cậu trở lại, trong tay cầm một chiếc di động.
Cậu mở chức năng quay phim, sau đó tìm một góc thích hợp đặt đối diện Kiều Dực, hài lòng ngồi xuống.
Kiều Dực định đưa bánh chẻo vào miệng, kết quả nhầm hướng suýt chút nữa chọc vào mũi, Tống Bạch nhịn không được bật cười ha ha, có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Dực nhìn thấy Tống Bạch cười vui vẻ đến vậy, tâm trạng gã cũng tốt lên, khẽ cười theo.
Tống Bạch xoa đầu gã, đem bánh chẻo rơi xuống mặt bàn để vào một chỗ, lại gắp một ít thức ăn cho gã, “Từ từ thôi, rồi sẽ được.”
Sợ Kiều Dực hóc, Tống Bạch cẩn thận gỡ hết xương cá rồi mới bỏ vào bát gã, thỉnh thoảng nhắc gã uống ngụm canh. Lúc này trên TV đang phát tiếng hát ảo diệu của Thiên Hậu: Bởi vì tình yêu, sẽ không dễ bị thương tổn, thế nên hết thảy đều mang dáng hình hạnh phúc. Bởi vì tình yêu, nảy nở giản đơn, nhưng vẫn có thể khiến em ngây ngất như xưa. Bởi vì tình yêu nhiều khi sẽ có thăng trầm, vì thế đôi ta vẫn mang bóng hình tuổi trẻ. Bởi vì tình yêu, luôn ở đó, nên vẫn mãi có người du đãng như xưa, người đến kẻ đi…..
( Bài bởi vì tình yêu)
Cơm nước xong xuôi Kiều Dực bắt đầu buồn ngủ, Tống Bạch để gã nằm trên sofa. TV vẫn đang chiếu tiểu phẩm, lúc này chuông cửa vang lên, Tống Bạch vội vàng chạy ra mở, là Trần Chí đến.
“Thật là muốn chết, bên ngoài tuyết rơi lớn quá.” Trần Chí vừa phủi tuyết trên người, vừa đi vào. Tống Bạch quay đầu lại nhìn Kiều Dực đang lờ đà lờ đờ, ra hiệu nhỏ giọng: “Anh ấy đang mệt.”
“Mệt?” Giờ là mấy giờ mà mệt? Trần Chí có chút khó tin.
“Ừm, dạo này anh ấy khá là ham ngủ. Sao lại đến vào giờ này? Không ở nhà ăn cơm tất niên à?”
Trần Chí treo áo khoác lên cho khô, đi theo khẽ giọng nói: “Năm nào cũng trải qua cùng Kiều Tứ, năm nay không có cậu ấy không quen, nên chạy qua. Ăn xong cả rồi à?”
“Ừm, vừa mới ăn xong, anh chưa ăn gì à? Vẫn còn đồ đặt đấy, nếu anh đói thì ăn một chút đi.”
“Thôi, một mình ăn cơm thừa canh cặn thì thật thảm, hay thay đêm Tết...”
Dứt lời, chuông cửa lại vang lên, Tống Bạch nghi hoặc đi mở cửa, là Trương Túc Vũ cùng Lưu Phi. Hai người đều xách đồ đến, đầu vương đầy tuyết, thấy Tống Bạch kinh ngạc, Trương Túc Vũ có chút xấu hổ: “Khụ khụ... ừm, Kiều tứ ăn gì chưa?”
Tống Bạch nghiêng người để bọn họ vào, lại nhắc Kiều Dực đang ngủ, hai người cũng không tin.
Đi vào thì thấy Trần Chí đang ngồi bên cạnh Kiều Dực, kéo chăn cho gã, trông thấy hai người bọn họ, bèn cười đứng dậy, làm động tác chớ có lên tiếng, sau đó đi ra ngoài.
“Sao cậu lại tới đây thế?” Lưu Phi cười nói.
“Ở nhà phiền chết mất, bên Kiều tứ vẫn thoải mái nhất.” Nói rồi lật xem túi đồ hai người họ mang tới: “Mang gì đó, cả đêm qua bị bọn họ nói mãi không thôi, chưa cả ăn gì này, sắp đói lả ra rồi.”
Trương Túc Vũ nở nụ cười, “Vẫn ép anh kết hôn hả? Ông già nhà em cũng bắt đầu tính đến chuyện đó rồi, qua Tết còn phải đi gặp vài người đấy, đây mới mệt chết này.”
Bày thức ăn ra bàn lần nữa, Tống Bạch không ăn mà ngồi xuống sofa. TV đang chiếu tiểu phẩm hài của Triệu Bản Sơn, cậu lại xem rất nghiêm túc, đôi lúc lại đưa tay kéo chăn bị tụt xuống cho Kiều Dực.
“Các cậu có cảm thấy gần đây thằng nhóc kia đối với Kiều tứ tốt hơn nhiều không.” Lưu Phi thu hồi tầm mắt nói, “Trước đây, tôi thấy lúc nào nó cũng nhìn Kiều tứ bằng ánh mắt hận không thể trực tiếp bóp chết cậu ấy, vì thế tôi còn cho rằng để nó chăm sóc cậu ấy là sai lầm.”
“Cho nó ngần ấy tiền nó còn không vui lòng cái quái gì.” Trương Túc Vũ như cũ không thèm nhìn Tống Bạch, nhưng cũng không hề khinh thường cậu như trước nữa, dù sao sau một thời gian tiếp xúc, gã khá hiểu tính cách Tống Bạch, nhưng gã nghĩ hoài không ra, một người như Tống Bạch tại sao lại đi làm cái công việc ấy?
Trần Chí chẳng nói ra suy nghĩ của mình, chỉ đứng xa xa nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Kiều Dực, ánh sáng màn hình hắt lên mặt gã lúc sáng lúc tối, tâm trí hắn cũng dao động theo.
Trước nửa đêm Kiều Dực tỉnh dậy, bị Trương Túc Vũ kéo dậy, gã nói: “Năm mới không khí mới, sao có thể ngủ như vậy chứ!”
Dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, bởi vì cách khá xa, nghe không rõ lắm, nhưng rất có hương vị năm mới, Trương Túc Vũ cười ha ha, vươn tay nói với Lưu Phi: “Chúc mừng phát tài, đưa tiền lì xì đây!”
“Lớn tường rồi cậu còn không biết xấu hổ à!” Lưu Phi mắng, vẫn lấy ra vài bao lì xì, “Năm trước ca kiếm được chút tiền, mấy đứa rõ là được hời!”
Trong bốn anh em, Lưu Phi là anh cả, Trần Chí xếp thứ hai, thứ ba là Trương Túc Vũ, còn Kiều Dực nhỏ nhất, cho nên bọn họ quen gọi gã là Kiều tứ.
Tống Bạch cũng được một bao, cảm giác khá dày, Trương Túc Vũ lại đưa phần Kiều Dực cho cậu: “ Của Kiều tứ cứ đặt chỗ cậu trước, ai bảo cậu là mẹ cậu ấy chứ?”
Dứt lời tất cả mọi người đều bật cười.
Đối với chuyện Kiều Dực kiên quyết nhận Tống Bạch là mẹ mọi người cũng dần quen, tựa như ngày đó Kiều Dực khăng khăng nói Tống Bạch là Kỳ Quân, tạm thời xem như gã đang phát bệnh.
Kiều Dực vô tội nhìn mọi người cười, bị cuốn theo không khí, cười theo.
Thấy giờ cũng không còn sớm, Tống Bạch bèn xua Kiều Dực đi ngủ, ba người còn lại cũng quen thói tự mình tìm chỗ ngủ, mặc kệ di động réo không ngừng.
Một năm sóng gió cuối cùng cũng qua, năm mới, hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.