Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

chương 20: nhục nhã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi tiết học cuối cùng ban sáng sắp sửa kết thúc, đám học sinh có vẻ kích động lạ kỳ, mấy kẻ không an phận túm tụm với nhau xem xem trưa nay ăn gì, giáo viên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Tống Bạch bị cô lập hoàn toàn, cả buổi bọn Trần Quang Sơ chưng ra thái độ, đứa nào dám xán lại Tống Bạch, vậy thì đừng trách chúng nó trở mặt, kết quả là, Dương Dịch ngay từ đầu thể hiện mình là bạn tốt đành phải cách Tống Bạch xa xa, hận không thể dọn cái bàn đến góc tường.

Tống Bạch không bận tâm, nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ tin tức bản thân cậu trong giờ tiếng Anh nói tiếng Pháp đã lan truyền khắp nơi rồi, vị giáo viên nào cũng thầm liếc Tống Bạch một cái, sau đó lại thay đổi biện pháp thử Tống Bạch, khiến cậu không sao bình tĩnh nổi, liên tiếp giả ngu, một hỏi ba không biết.

Sau đó thầy cô cũng chết tâm, trong lòng đều nghi hoặc, chẳng lẽ cậu Tống Bạch này chuyển vào đây chỉ bởi có thể thuần thục mỗi một môn ngoại ngữ? Những môn khác thì mù tịt? Nhưng nếu thi vào mấy khoa nổi tiếng ở đại học cũng đâu có thi tuyển đặc biệt...

Sau khi tan học Tống Bạch cầm vài đồng tiền lẻ ra ngoài, lại bị Trần Quang Sơ chặn đường.

Nó liếc Tống Bạch một cái, “Bạn học mới này mới đến ngày đầu tiên chắc không biết ăn cơm ở đâu, để tụ này dẫn cậu đi.”

Đứa bên cạnh cười gian.

“Không cần, cám ơn.” Tống Bạch xoay người định đi, lại bị Trần Quang Sơ túm chặt lấy, “Đừng vội đi thế chứ, ai không biết còn tưởng tụi này bắt nạt cậu đấy.” Nó chợt tiến lên, “Món nợ sáng nay, chúng ta còn chưa tính xong đâu.”

Tống Bạch nhìn sâu vào mắt Trần Quang Sơ, thấy vẻ mặt vô lại “Bố mày muốn tìm mày gây sự đấy mày làm gì được bố nào” của nó, Tống Bạch bất đắc dĩ nói: “Vậy thì làm phiền cậu.”

“Không phiền không phiền.” Dứt lời khoanh tay trước ngực, huýt sáo đi về hướng nhà ăn.

Đã là trường học quý tộc, ắt phải có kiểu cách trường quý tộc, trong nhà ăn trường học có thể nói là bao hàm toàn diện, đầy đủ món ăn của các quốc gia, mà Trần Quang Sơ chọn, chính là gian món ăn nước Pháp khá an tĩnh.

Tống Bạch không rõ ý tứ của nó cho lắm, đi theo sau, bọn họ chọn một bàn gần cửa sổ, Trần Quang Sơ vẫy tay, ngựa quen đường cũ bắt đầu gọi món ăn.

Đồ ăn Pháp đối với Tống Bạch mà nói cũng chẳng xa lạ gì, nếu như nói cậu có ấn tượng gì, thì đó chính là lãng mạn mà sang quý, riêng một trầu món Pháp chính thống thôi cũng tầm phải hai ngàn nguyên, còn chưa tính rượu đỏ loại đồ uống có cồn, thế nên cho dù năm đó Kỳ Quân ở Pháp cũng không hay ăn.

Mà nhà ăn trường học bên Pháp cũng không lớn, không chính thống như này, Tống Bạch nhìn thực đơn, giá cả có thể chấp nhận được, nhưng mà mở ở đây, không có nhiều khách lắm.

Trần Quang Sơ ngồi xuống trước tiên trong đám, điệu bộ “Ông đây chính là đệ nhất thiên hạ”, mặc kệ là món gì, cứ đắt là gọi, như là đến để đốt tiền.

Bình thường Tống Bạch không ăn nhiều lắm, trước tiên cậu gọi món khai vị là soup rau củ, để kinh tế cậu gọi thêm một phần tôm hùm nướng phômai.

Trần Quang Sơ hỏi: “Cậu chỉ ăn thế thôi à?”

“Tôi ăn không nhiều lắm.”

“Đừng như vậy chứ, không biết còn tưởng cậu không đủ để ăn một bữa ấy.”

Tống Bạch không đáp lại.

Vài kẻ sâu xa nhìn cậu vài bận, sau đó bắt đầu ồn ào nhắc đến khoa khôi của ở lớp bên cạnh chơi trò bạn bè với ai, cái tên hotboy trường kiêm trai bao, hoa hậu giảng đường bị phú nhị đại tam trung chặn trước cửa trường học...

Tống Bạch đối mấy chuyện đó đều không có hứng thú, yên lặng xé mẩu bánh mì của mình, cách cậu ăn vô cùng tốt, cho dù cùng ăn với một người nước Pháp xoi mói cũng tìm không ra lỗi, chuyện đó có liên quan đến sự giáo dục của gia đình Tống Bạch từ nhỏ, mà cậu lại ở Paris trong một khoảng thời gian dài, tự nhiên là cực kì hiểu biết một vài thói quen của người Pháp, bao gồm cả việc ăn bánh mì nhất định phải xé, khi ăn soup phải múc hướng ra ngoài, đồng thời không thể phát ra tiếng động, luôn duy trì tư thế ngồi thẳng, tuyệt đối không dựa lưng vào ghế. Mỗi một chi tiết nhỏ như thế Tống Bạch chưa từng bỏ qua.

So với góc bên cạnh vài vị đại tiểu thư đang tranh cãi ầm ĩ ăn uống không hề có hình tượng, rồi nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tống Bạch, tim Trần Quang Sơ lỡ mất một nhịp, dáng vẻ của tên này mẹ nó chẳng giống đàn ông gì cả…..

Cơm nước xong, Tống Bạch lễ phép chờ bọn họ nói tiếng rời đi, Trần Quang Sơ vẫy tay gọi bồi bàn, sau đó nói với Tống Bạch rằng: “Cảm ơn đã mời nha, đúng là một bữa trưa vui vẻ, có đúng không?”

Tống Bạch nhận lấy tờ hoá đơn nhìn lướt qua, sau đó rút ra ba trăm khối đưa cho bồi bàn, bồi bàn ngây ra một lúc, cười thân thiện: “Xin lỗi, tổng cộng một ngàn ba trăm sáu mươi bảy khối.”

Tống Bạch chẳng hề chớp mắt lấy một cái, “Tôi trả cho chính mình.”

Trần Quang Sơ cười lạnh: “Bạn tốt, trước đó là ai nói mời khách hả, đừng chơi nhau vầy chứ.”

“Không có mũi khoan đòi làm thợ gốm, đã thế còn đòi phồng má giả mập.”

Tống Bạch đứng lên, đi đến quầy, “Làm phiền giả lại tôi hai mươi ba đồng, cám ơn.”

Trần Quang Sơ đứng bật dậy, chân dài bước mấy bước đã tới quầy tính tiền, rút ra một tấm thẻ, “Không có tiền cũng đừng giả vờ, dọa người, hôm nay tôi mời.” Dứt lời, đem thẻ đưa cho cô thu ngân.

“Làm phiền, xin trả lại tôi hai mươi ba đồng.” Tống Bạch mặt không đổi sắc tiếp tục nói.

Cô thu ngân bỗng cảm thấy xấu hổ, nhận lấy tiền của Tống Bạch, định giả lại tiền cho cậu, Trần Quang Sơ đột nhiên vung tay đánh, tiền rơi hết xuống đất, “Nghe không hiểu tôi nói gì à? Tôi mời!”

Tống Bạch liếc nhìn Trần Quang Sơ, lát sau, ngay tại lúc Trần Quang Sơ cho rằng cậu nổi giận, cậu đột nhiên cúi người, nhặt từng đồng từng đồng tiền lẻ một, đoạn thản nhiên nói: “Cậu không tự mình kiếm được một đồng, cho nên cậu mới nói những lời thiếu suy nghĩ như vậy.”

Chẳng màng đến biểu cảm của những người khác, Tống Bạch đi ra ngoài, lưng thẳng tắp, tựa như lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cậu.

Tức quá! Trần Quang Sơ hận đến mức đánh một quyền vào quầy, ngay cả người đứng cạnh cũng bị dọa lui một bước.

Định vũ nhục người ta ngược lại còn bị người ta châm chọc, thật là quá thất bại!

Nhìn chung, trường học hôm nay không an tĩnh như trong tưởng tượng, thậm chí có chút loạn, tâm tình Tống Bạch cũng chẳng thể vui vẻ, nguyên nhân chính là giữa trưa mới ăn một bữa thôi mà cậu đã mất hai trăm bảy mươi bảy đồng, quá xa xỉ!

Nếu Kiều Dực biết Tống Bạch dọc đường biến sắc chỉ bởi vì hai trăm bảy mươi bảy đồng này thì gã nhất định sẽ tăng xông mất!

Bữa tối có nấm cục, Tống Bạch vừa thấy liền nghĩ tới đồ ăn Pháp, lập tức đau thịt, hiện giờ không thể so với trước kia, không được tùy tiện tiêu tiền linh tinh. Cậu dự định, một ngày nào đó cậu phải đi khỏi đây, mà xã hội này là hiện thực, uống miếng nước cũng mất tiền, cậu không thể không tính toán cặn kẽ để sống qua ngày.

Kiều Dực còn thiếu nước phe phẩy cái đuôi, thật cẩn thận hỏi Tống Bạch tình hình trường học ra sao, thì thấy cậu chẳng thèm để ý đến mình, lòng gã bực bội, nhưng ở mặt ngoài vẫn duy trì thái độ gia trưởng hòa ái dễ gần, như thể rất sợ cậu con mình đi học bị bắt nạt, gã cứ lo ngay ngáy mà vượt qua ngày hôm nay, cuối cùng vẫn là Trần Chí nói cho gã biết, đừng nhìn Tống Bạch như vầy mà lầm, nếu có bị bắt nạt thật thì còn không chừng không biết ai bắt nạt ai.

Buổi tối Tống Bạch vẫn ngủ trong thư phòng, Kiều Dực không dám ép buộc cậu, chỉ cần xác nhận cậu ngoan ngoãn ở trong phòng, gã có thể nhẫn nhịn, mỗi khi đến nửa đêm gã đều chạy qua trộm nhìn mắt Tống Bạch, thấy cậu ngủ không an ổn, gã sẽ ngồi ngay bên cạnh cậu, cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt lên hai hàng lông mày nhíu chặt của cậu, sau đó vẻ mặt chẳng biết làm sao cho đặng mà thở dài.

Tầm rạng sáng năm giờ Kiều Dực vội vàng rời khỏi phòng, gã sợ Tống Bạch biết sẽ tức giận giận dữ, gã không sợ Tống Bạch nổi giận ném vỡ đồ vật, chỉ không đành lòng mỗi lần nhìn thấy cậu khư khư tự nhốt mình trong phòng không nói năng gì, muộn phiền đều giữ trong lòng, cứ mãi luẩn quẩn, sợ cậu tự thương tổn bản thân, hơn nữa tinh thần Tống Bạch luôn luôn không tốt, nếu cậu biết mỗi ngày Kiều Dực lén chạy vào, phỏng chừng sẽ mất ngủ bất an...

Khẽ chốt cửa lại, Kiều Dực xuống dưới lầu uống cốc nước, nhân tiện ninh cháo, dạ dày Tống Bạch không tốt, do sớm uống rượu lại ăn uống thất thường. Tống Bạch không bận tâm, cho dù là đau tới cực hạn cậu cũng không nói ra, chỉ biết một mình trốn trong phòng tắm, cắn rách cả môi cũng không nguyện ý xin Kiều Dực giúp đỡ.

Bởi vậy Kiều Dực chỉ có thể bồi bổ cho cậu, vì thế gã đi học nấu ăn cùng chế độ ăn như nào thì tốt, thay đổi biện pháp để Tống Bạch ăn nhiều hơn một chút.

Thêm thịt băm nhỏ, Kiều Dực nhìn nồi cháo trắng trong như ngọc, nếm thử hương vị vừa phải, xem đồng hồ đã hơn sáu giờ, mới lên gõ cửa phòng Tống Bạch.

“A Bạch, dậy thôi, hôm nay còn phải đi học.” Mới vừa nói xong thì cửa mở, Tống Bạch với mớ tóc lộn xộn, mặt mày tức giận hiếm thấy.

Kỳ Quân cực kì bực bội mỗi khi rời giường, hiển nhiên Tống Bạch cũng y hệt.

Cũng chỉ có những lúc này, bộ dáng Tống Bạch mới giống một cậu thiếu niên nên có.

Cậu trừng mắt nhìn Kiều Dực, bởi vì mới vừa rời giường, ánh mắt ướt át, cho dù có trừng, cũng là trừng vừa đẹp vừa quyến rũ, Kiều Dực nhìn mà xương cốt xụi lơ, đầu óc nóng lên, cả người sáp đến, đè đầu Tống Bạch ra gặm.

Cả người Tống Bạch cứng ngắc, bất đắc dĩ, cho dù cậu có dùng sức thế nào cũng không đẩy Kiều Dực ra được, có lẽ Kiều Dực nghẹn quá lâu rồi, lập tức công thành đoạt đất ấn Tống Bạch xuống bàn học, giấy bút trên mặt bàn đều bị quét xuống đất.

“Kiều... Buông...”

“Kỳ Quân... Kỳ Quân...” Một tay Kiều Dực như bóc bánh chưng đem áo Tống Bạch lột sạch, tay kia bắt lấy hai tay Tống Bạch kéo lên đỉnh đầu, môi dọc theo cằm cổ dần đi xuống, dừng lại ở xương quai xanh, răng nanh nhẹ nhàng cắn phá một chút.

“Kiều Dực! Anh... cút...” Tống Bạch bỗng cảm thấy toàn thân vô lực, chắc hẳn trước đây cơ thể này đã quen loạn, bị Kiều Dực châm ngòi, lập tức trở nên mềm yếu.

“Em sẽ thích...” Tay Kiều Dực đi xuống kéo quần Tống Bạch, động tác có chút dồn dập hung mãnh, “Ông đây đã nhịn lâu rồi, ngay bây giờ, ừm? Chỉ một lần thôi...”

“Mau... Dừng tay, đừng để tôi... Hận... A!” Tay Kiều Dực phủ lên dục vọng mẫn cảm của Tống Bạch, cả người cậu hít mạnh một hơi.

“Kỳ Quân Kỳ Quân Kỳ Quân!” Kiều Dực không ngừng gọi tên Kỳ Quân, ánh mắt đều đỏ, Tống Bạch chỉ cảm thấy người ngợm như thiêu như đốt, nương theo động tác đầy kỹ xảo của Kiều Dực, rất nhanh đạt đến cao trào.

Mặt cậu ửng hồng một mảnh, Kiều Dực cúi đầu cười, “Nhiệt tình quá đi à, đã lâu không làm em rồi, mẫn cảm ghê đó...”

Tống Bạch không biết đào đâu ra sức lực, đột nhiên đạp một cước, đá trúng bụng Kiều Dực, Kiều Dực lui về phía sau một bước, một cơn đau bỗng dâng lên.

Tống Bạch nhảy xuống bàn học, hai tay đem áo ngủ quấn lại, đôi mắt lạnh tới cực điểm, cậu cắn môi, nhìn cũng không thèm nhìn Kiều Dực lấy một cái lập tức đi ra ngoài.

Trong phòng tắm nước mở ở mức lớn nhất, chất lỏng lạnh lẽo cọ rửa Tống Bạch, cậu không ngừng chà thân thể của chính mình, không đủ, không đủ, còn chưa đủ!

Tựa như mất đi cảm giác đau đớn, Tống Bạch mặt không đổi sắc chà xát làn da, như thể muốn chà bong một tầng da, không nương tay chút nào.

Không biết qua bao lâu, cửa bị đạp mở, Kiều Dực hai mắt đỏ ngầu vọt đến, lập tức lôi Tống Bạch từ trong bồn tắm lôi ra, gã nổi giận mắng: “Mẹ nó muốn chết à!”

Tống Bạch giống như không nghe thấy gì, cầm khăn mặt trong tay dùng sức chà, Kiều Dực lập tức giật lấy khăn mặt, ôm cổ Tống Bạch, trầm giọng nói: “Được rồi, được rồi, là tôi sai, tôi không nên chạm vào em, em đừng tức giận!”

Tống Bạch không hề động, cũng chẳng nói gì, vẻ mặt cậu gợi nhắc Kiều Dực nhớ tới Kỳ Quân của ba năm trước, đó là lần đầu tiên gã chạm vào Kỳ Quân, Kỳ Quân cũng y hệt như lúc này, như chết ngã xuống giường, mặc kệ Kiều Dực nói gì làm gì, cậu cứ như không nghe không thấy, rất có cảm giác trực tiếp đi tìm cái chết, Kiều Dực sợ tới mức gọi Trần Chí qua cứu người.

Mà hiện tại, Tống Bạch chính là cái dáng vẻ ấy.

Kiều Dực vừa tự trách mình nhất thời mù quáng, quên mất lời Trần Chí dặn không thể đụng vào Tống Bạch, vất vả lắm Tống Bạch mới đồng ý tiếp tục ở bên cạnh mình, tại sao gã có thể sai lầm đến vậy!

“A Bạch em đừng giận, tôi cam đoan về sau tôi không bao giờ chạm vào em nữa được không, nếu tôi còn như vậy tôi sẽ đem mình băm cho con mèo thối kia ăn!”

Tống Bạch đột nhiên cười lạnh một tiếng, chỉ như vậy thôi, cũng đủ để Kiều Dực vừa mừng vừa sợ, ít nhất cậu có phản ứng.

“A Bạch A Bạch...”

“Đừng nói giỡn, lời anh cam đoan mà tin được à? Chúng ta cũng biết đây là điều không thể, Kiều Dực.” Dứt lời, Tống Bạch giãy dụa thoát ra, kéo khăn tắm, không chút lưu tình đi ra ngoài.

Đầu óc rối bời còn đang xối nước lạnh, Kiều Dực mờ mịt đứng đó, chân tay luống cuống.

Ít nhất, Tống Bạch vẫn nguyện ý tiếp tục đến trường, có lẽ so với việc ở cùng một gian phòng với Kiều Dực, Tống Bạch càng vui lòng tới trường học hơn, mà cũng có lẽ chính là nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng hôm nay tự cậu đến trường, Kiều Dực đã làm ra chuyện sai lầm, chẳng dám hỏi han Tống Bạch, như thể thằng ngốc lái xe theo sau chiếc xe taxi mãi cho đến cổng trường học, nhìn Tống Bạch vào trường mới tựa vào xe hút thuốc, như chàng thanh niên thất tình suy sút.

Sau rồi gã nghĩ tới chuyện ban sáng, ít nhất gã để Tống Bạch thích tới bắn, còn gã thì sao?! F! Ông đây đường đường là đàn ông ngay cả chạm vào vợ mình cũng không được! Đây là cái thói đời gì chứ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio