Vài ngày liên tục Tống Bạch đều quấy, ôm tay kêu đau hoài, nhưng dù có kiểm tra kỹ thế nào, tay cậu hoàn toàn không có bất cứ thương tổn gì, có thể nói là bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng cậu luôn bày ra vẻ đau đớn, đỡ tay trái không dám động đậy, tương phản với vết thương trên đùi lại bị cậu xem nhẹ.
Sau đó Trần Chí hỏi cậu, sao lại đau?
Tống Bạch trả lời khiến mọi người không khỏi chấn động: “Ngã xuống đất nên bị mảnh sành cứa phải.”
“Sao lại bị mảnh sành cắt phải? Sao lại bị ngã?”
“Sách, không lấy được.”
“A!” Kiều Dực sực nhớ ra một chuyện, cái hôm trở về Kỳ gia Kỳ Lục Nguyên đã từng kể năm xưa Kỳ Quân bởi vì không đủ cao để với được sách nên đã lấy một cái bình hoa để kê, kết quả là bị ngã.
Nếu vậy, ký ức hiện tại của Tống Bạch đang ở sáu tuổi năm ấy? Nhưng rõ ràng y lại coi Trần Chí thành Đào Thanh Bình, đó là khi y mười mấy tuổi rồi…
Dù thế nào đi chăng nữa, Tống Bạch ngây ngốc đối với Kiều Dực mà nói âu cũng là chuyện tốt, ít nhất hiện tại cậu có thể nói là toàn tâm toàn ý đi theo gã.
Cuối tháng tám Tống Bạch xuất viện, ngày đó tiết trời rất đẹp, Kiều Dực phụ giúp cậu, tựa như năm đó Tống Bạch dắt gã đi, đi ven con đường ngô đồng nho nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá đọng trên người bọn họ, có chút ấm áp, hết thảy yên bình đến mức có chút khó tin, Kiều Dực nghĩ, nếu đời này cứ như vậy, thì tốt quá.
” Hôm nay A Bạch muốn ăn gì nào?”
“Đậu hũ.”
Sao lại là đậu hũ? Kiều Dực từ tốn đẩy cậu, “Canh đầu cá đậu phụ được không? Ăn cá sẽ thông minh, đương nhiên, con đã đủ thông minh, còn thông minh nữa sẽ bay khỏi vũ trụ ấy.”
Tống Bạch cong mắt, sau đó khẽ cười khúc khích.
Loại cảm giác này, thực diệu kì.
Bọn họ ra khỏi tiểu khu, Kiều Dực đưa cậu đi siêu thị, tất cả mọi thứ dường như rất quen thuộc, giống với những gì Tống Bạch đã làm, giờ gã chỉ đang lặp lại, nhưng hai người hoán đổi.
Ra khỏi cửa siêu thị, đi được vài bước, Kiều Dực chợt nhớ quên mua rau cải, bởi vì khá đông người, nếu dẫn Tống Bạch đi cùng sẽ tốn thời gian, nhìn sắc trời đã tối, cứ thế sẽ biến thành ăn đêm mất, gã nghĩ nghĩ rồi vỗ vỗ Tống Bạch, dặn dò: “Con ngoan ngoãn ở đây không được đi đâu đấy, ba đi lấy mấy thứ rồi về, biết chưa?”
Tống Bạch chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.
“Nhớ kỹ, không được phép chạy lung tung đấy.” Kéo Tống Bạch sang một bên, chắc chắn không bị người đi đường đụng phải, Kiều Dực mới chạy vọt vào.
Tống Bạch tò mò nhìn xung quanh, cuối tuần đường sá chặt ních người, cảnh tượng ai nấy đều hói hả, không một ai chú ý tới Tống Bạch, cậu lôi cuốn sách đặt ở phía sau xe lăn ra, yên lặng đọc, đột nhiên một cái bóng che khuất tầm mắt cậu.
Ngẩng đầu, là một người đàn ông tóc vàng.
Miệng gã ngậm điếu thuốc, dáng người hơi gầy, mặc chiếc áo sơmi hoa, phanh ngực, trên cánh tay còn xăm hình long đằng, con ngươi xanh sẫm, gã nheo mắt nhìn Tống Bạch, lại nhìn ảnh chụp trong tay: “Tống Bạch?”
Tống Bạch nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, thực rõ ràng, cậu không nhớ rõ người này là ai.
Tóc vàng nhìn quanh quất, sau đó đi đến phía sau Tống Bạch, đẩy xe lăn đi, Tống Bạch sửng sốt, vờ ngớ ngẩn hỏi: “Chú là ai? Chú muốn đưa cháu đi đâu?”
“Đợi lát nữa chú mày sẽ biết.”
“Ba dặn không được đi lung tung.”
“Ba á?” Tóc vàng cười nhạo một tiếng, “Sắm vai nhân vật hả? Tụi bây có hứng quá nhỉ, nếu mày ngoan ngoãn, ông đây sẽ không làm khó dễ mày, dám có bất cứ động tác nhỏ nào, thì đừng trách tao không khách khí.”
Hiển nhiên cảm giác thấy ác ý của gã, Tống Bạch giãy dụa một cái muốn chạy thoát, ngay lập tức bị gã ấn chặt xuống, một bàn tay vòng qua cổ cậu, bịt cái khăn tẩm thuốc mê lên mặt cậu, không quá hai giây, Tống Bạch yên tĩnh xuống, nghiêng người dựa vào xe lăn, có vẻ an tĩnh lại nhu thuận.
Tóc vàng bĩu môi, giọng điệu trầm thấp: “Muốn trách thì trách cái thằng Kiều Dực người yêu mày ấy.”
Lúc Kiều Dực từ siêu thị chạy ra, chưa đầy ba phút đồng hồ, gã vừa đi tới cửa, tim bỗng đập kịch liệt, gã sửng sốt nhìn chỗ vốn là nơi Tống Bạch chờ, nhưng không có một ai.
Đồ vật trên tay rơi cả xuống, gã hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh, người đến kẻ đi nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc ấy, cảm giác giống như có người bóp cổ, khiến gã ngột ngạt, tay chân Kiều Dực lạnh băng, đầu óc trống rỗng, gã chạy xuống cầu thang, luống cuống chân tay hét lên: “A Bạch… A Bạch! Em ở đâu! A Bạch!”
Không có bất cứ hồi âm nào, đám đông vẫn ồn ào như cũ, tiếng dao hàng siêu thị phát sóng, tiếng bước chân, tiếng nói cười, tiếng quảng cáo… Không có tiếng A Bạch trả lời.
Kiều Dực nôn nóng, vội vàng tóm chặt lấy một người qua đường: “Có thấy A Bạch không? Có thấy A Bạch của tôi đâu không?”
” Như thế nào?”
“Xe lăn… Mặc quần áo trắng, trên đầu bị thương, vừa rồi còn ở trong này, nhưng giờ không thấy em ấy nữa… Anh có thấy em ấy không!”
“Không thấy không thấy.” Người qua đường vô tình khoát tay.
Tay Kiều Dực run rẩy, gã buông người nọ ra, lại bắt lấy một người khác, “A Bạch đâu? Có thấy A Bạch của tôi không?”
“Không…”
“Không biết…”
“Cái quái gì thế, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Đồ thần kinh!”
“Tránh ra! Tìm người thì đến đồn cảnh sát ấy.”
“Không biết!”
Từng người tường người một hờ hững trả lời với bộ mặt lạnh lùng, Kiều Dực như kẻ điên, rốt cục có một bác gái nhớ lại nói: “Vừa mới bị một gã tóc vàng đưa đi, trông kẻ đó khá hung dữ.”
“Tóc vàng? Trông thế nào?”
“Tôi không nhìn rõ lắm, mờ quá, cao cao gầy gầy.”
“Ở đâu?”
“Ngay phía trước chỗ rẽ chỗ…”
Còn chưa kịp dứt lời, đã thấy Kiều Dực chạy như điên băng qua, nhìn chiếc xe lăn bị lật đổ trên mặt đất, ánh mắt Kiều Dực sâu vài phần, mấy quả táo mới mua còn lăn lông lốc dưới đất, một con mèo hoang đang cố gắng tha lôi cá trong túi ra.
Kiều Dực siết chặt tay, mặt mũi tái nhợt, chậm rãi bước tới, đúng lúc này di động vang lên.
“Nếu muốn người yêu mày bình an vô sự, ngay bây giờ đến số đường SL, nhớ kỹ, một mình, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí, ba mươi phút sau mà không xuất hiện, mày chờ mà nhặt xác anh bạn nhỏ đáng yêu này đi.”
“Đợi…” Còn chưa nói hết, âm thanh đã bị cắt đứt, Kiều Dực trợn to mắt nhìn di động, giọng nói giống như máy móc kia khiến gã không khỏi trở nên sợ hãi, vừa nghĩ tới Tống Bạch nằm trong tay bọn chúng, Kiều Dực hận không thể xuyên qua tín hiệu di động bóp chết nó luôn!
Gã nhìn đồng hồ, cách thời gian trò chuyện chấm dứt đã qua một phút rồi, gã xoay mạnh người chạy ào về hướng đường bộ, đúng lúc có người bắt một chiếc taxi, Kiều Dực như gặp quỷ ác liệt xông tới, kéo cái người vừa mới đặt được một chân vào bên trong ra, sau đó ngồi xuống, đóng cửa, hô mạnh một câu: “Đường SL số !”
Tài xế bị gã dọa sợ, theo bản năng đạp chân ga một cái, lao đi như tên rời cung, đến lúc bình tĩnh lại, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy mặt mũi Kiều Dực đen đến đáng sợ.
“Tiên… Tiên sinh, ngài có khỏe không.”
“Nếu A Bạch thiếu một cọng tóc, ông đây khiến cả nhà bọn nó chôn cùng!” Kiều Dực cắn răng, gần như kẹp chặt cả hàm.
Trong xe dần lan tràn thứ không khí quỷ dị, bác tài rùng mình, càng cảm thấy đáng sợ, hiện tại trông gã rất giống đi giết người.
Tại phút thứ , Kiều Dực đến đích, ngay cả cửa gã cũng lười gõ, trực tiếp tung một cước đá văng cửa nhà số , bên trong có một bác gái đang quét rác, bị Kiều Dực dọa sợ hết hồn.
“Cậu! Cậu muốn làm gì!”
“A Bạch đâu? Mẹ nó A Bạch ở đâu!” Dáng vẻ gặp thần giết thần của gã thấy ông chủ đang xem TV cũng phải nhảy dựng lên, Kiều Dực sải chân, một tay xách ông ta lên, túm cổ áo, nghiến răng như thể có thể nuốt sống ông ta: “Người của ông đây ở trong này, A Bạch đâu?!”
“A Bạch cái…cái gì chứ?” Ông chủ nhà bởi vì thiếu dưỡng khí, mặt đỏ bừng.
Đúng lúc này, di động lại vang lên, Kiều Dực khựng lại, nhìn dãy số, đúng là số vừa rồi, “A lô! Mẹ nó ông ở trong này! Mau đưa A Bạch cho ông!”
Điện thoại truyền đến tiếng cười nhạo, ngay sau đó, cái thứ tiếng quỷ dị mà lạnh như băng tiếp tục nói: “Tốt lắm, mày hoàn thành nhiệm vụ trong phạm vi thời gian bọn tao đặt ra, hơn nữa không báo cho bất cứ người nào, bọn tao rất vừa lòng, nhưng mày làm hỏng cái cửa nhà dân vô tội, bọn tao nhất trí cho rằng mày nên bị trừng phạt vì điều đó, tốt nhất là, đánh anh bạn nhỏ nhà mày một trận là được.” Dứt lời, nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn, Kiều Dực nhảy dựng lên, ánh mắt đỏ ké, khóe mắt như nứt ra, gã gầm lên giận dữ: “Mẹ mày mày dừng tay cho bố! Có gì thì trút lên tao đây này!”
“Chậc chậc chậc, đừng gấp, cho mày một cơ hội nữa, hai mươi phút, đến ghế lô A- quán bar Tường Thái đường XX, nhớ kỹ, một mình mày, bây giờ mày làm gì cũng trong tầm mắt bọn tao hết, nếu mày có bất cứ thủ đoạn nào… Tao nghĩ mày hiểu rõ.”
Cúp điện thoại, Kiều Dực không nói hai lời xông ra ngoài, con đường kia khá hẻo lánh, gần như không có xe, gã nhìn bốn phía xung quanh một chút, thấy một chiếc xe chạy đến, lao người ra chặn.
Két! Tiếng phanh khẩn cấp vang lên, người bên trong xe ló đầu ra, tức đến nghẹn thở quát: “Mẹ mày muốn chết à!”
Kiều Dực xông lên trước, dùng sức gõ cửa xe của y, chủ xe nghĩ rằng gã là Bính Từ, nổi giận định mở cửa xe lý luận với gã, kết quả cửa vừa mới hé ra, gã đã xông vào, lôi tên chủ xe ra, ngồi xuống, kéo phanh, nhấn ga, chủ xe ngồi bệt dưới đất, ngây ngốc nhìn chiếc xe của mình để lại cái đuôi như đúng rồi, rồi mất hút.
“Đù! Đấy là xe bố!”
Kiều Dực lao như tàu bay, cả một đường không thả chân ga, thật sự đến đích trong vòng phút, ngay cả xe cũng không đỗ, lại vọt tới ghế lô A—, đập cửa, thấy toàn bộ ghế lô đinh tai nhức óc, bên trong tụ tập tầm mười người, cả trai lẫn gái quấn thành một khối, trên bàn có thể lờ mờ thấy được chất bột màu trắng không rõ tên, chai rượu lăn lốc dưới đất, theo động tác của Kiều Dực, vài gã đàn ông ngẩng đầu lên, “Ê! Mới tới? Nhìn cũng ngon đấy, nam có chơi không? Nhưng nói trước cho rõ, tao không ở dưới.”
“A Bạch ở đâu?”
“A Bạch?” Tên nọ rút khỏi cơ thể người phụ nữ dưới thân, lảo đảo đứng dậy, hô một tiếng: “Ê! Chỗ này có ai kêu A Bạch không! Có người tìm, hàng ngon nhá!”
“A Hoàng có được không!” Theo một tiếng cười nhẹ, cùng vài tiếng rên rỉ đãng, cả đám cười khanh khách không ngừng.
“Thấy rồi chứ, bọn tao không có A Bạch, nhưng mà…” Gã trai nọ đi tới, cả giỡn, khoen tai khoen mũi đeo lỉnh kỉnh, vươn tay khiêu khích định vuốt cằm gã, Kiều Dực sầm mặt, trực tiếp tung một quyền.
Tên khuyên mũi bị gã đánh ngã xuống đất, mồm miệng rớm máu, hắn nhếch miệng, nhổ toẹt một cái, “Mẹ mày tao thấy mày chán sống rồi…” Dứt lời, thuận tay chộp lấy một chai rượu bên cạnh, choang thẳng vào đầu Kiều Dực.
Kiều Dực từ nhỏ đến lớn có chuyện khốn nạn nào mà chưa từng làm, càng đánh càng ra tay hiểm độc, thấy động tác của hắn, lập tức phản ứng lại, cúi người xuống, tỳ tay lên bàn, lộn người trên không, đạp tới một cước.
Lần này cái tên khuyên mũi suýt chút nữa đã bị đá dính vào tường, may mà có sô pha sau lưng giảm xóc, nhưng một cước kia của Kiều Dực rất mạnh, hắn chợt cảm thấy cả dạ dày phát đau.
Ngay sau đó, chuông điện thoại reo.
Kiều Dực đen mặt nhận điện thoại, bỗng nghe thấy người kia nói: “Thấy chứ, trong đám cặn bã kia, mày cũng chả khá hơn là bao, năm đó chuyện mày làm còn khốn nạn hơn thế nhiều.”
“Này! Rốt cuộc mày muốn tao phải thế nào!”
“Đừng nôn nóng, muốn nó không có việc gì thì mày ngoan ngoãn đứng đó, không được đánh trả, nếu mày may mắn không bị đánh chết, vậy mày có thể nhìn thấy anh bạn nhỏ thương mến của mày đấy. Tuy nhiên, nếu mày dám đánh trả lại một cái thôi, xin lỗi nha, tao sẽ dùng sức lực gấp mười lên người cục cưng xinh đẹp này của mày đó, được rồi, chúc mày chơi vui vẻ.”
Cúp điện thoại, Kiều Dực ngẩng đầu nhìn cả đám người vây quanh mình.
Gã siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, sau đó nhắm chặt mắt, cắn răng không màng nhìn bọn chúng.
“Muốn chết!” Một tên nam sinh khác tức giận mắng một tiếng, “Mẹ mày mày biết bọn tao là ai không hả? Đúng là chán sống!”
Nghe đến đó, Kiều Dực đột nhiên có chút muốn cười, nghe sao lại quen tai đến vậy.
“Ngay cả Lưu Vân Phi cũng dám đánh! Có tin bọn tao đánh chết mày ngay tại chỗ này cũng không ai dám nói nửa câu không!”
Kiều Dực cười lạnh, tựa như thấy được chính mình trước kia, nói năng không biết trời cao đất rộng, cực kì kiêu ngạo, hiện giờ lại báo ứng trên người, đây chắc hẳn là quả báo kiếp này, có thể thấy được, kỳ thực ông trời rất công bằng.
Thấy Kiều Dực không hề động đậy, vài người nhìn nhau liếc mắt, trong đó một tên dẫn đầu động thủ, vung tay đánh, đầu Kiều Dực lệch sang một bên, tóc rối loạn.
“Mẹ nó, để bố đánh! Đánh chết bố chịu!” Tên khuyên mũi vừa bị Kiều Dực đá một cước ngả lăn quát.
Một tiếng này truyền xuống, vài người nhất thời bùng phát, rượu, , ma túy… khiến cả bọn hoàn toàn mất đi lý trí, mà đánh Kiều Dực vui sướng giống như chơi một trò chơi, càng đánh hung càng vui vẻ, vì thế bọn chúng vung tay đánh, mấy người phụ nữ kế bên rơi vào tình trạng đẫm máu ấy đều bị dọa sợ, rụt lui vào góc phòng.
Trong ghế lô rất loạn, có kẻ điên cuồng thét chói tai, chân đạp lên người Kiều Dực, như vị vua hô hào: “Cái loại thấp hèn này, mặt mũi không tệ lắm, mọi người lột quần áo nó ra, để bố xem phía dưới nó bị khai phá chưa!”
Móng tay Kiều Dực bấm vào lòng bàn tay, trên mặt đầy máu, vừa rồi có kẻ lấy bình rượu trực tiếp đập vào đầu gã, mảnh thủy tinh đâm vào bả vai, người ngợm thảm hại.
Những lời này phát ra, cả bọn bật cười, vài người vươn tay lột quần áo Kiều Dực, Kiều Dực dáng người rất đẹp, mặc quần áo có vẻ gầy cởi ra thì thấy thịt, ngoại trừ làn da trắng khác thường, hoàn toàn không thể xoi mói chỗ nào, trên người lại chảy máu, sắc máu đỏ rực trên làn da tái nhợt quỷ dị khác thường, dưới ánh đèn nhập nhằng mờ ảo, giống như kia rơi vào ngục địa ma cà rồng, nằm trên đất, đôi chân vừa dài vừa thẳng co lại, khiến người ta vừa nhìn đã sôi sục huyết mạch.
“Mẹ nó mày là của tao.” Tên khuyên mũi đi qua vừa xoa bụng, vừa đưa chân đá đá Kiều Dực. “ Chẳng phải mày vừa kiêu ngạo lắm mà? Sao không đánh đê?”
Kiều Dực cắn môi, cặp mắt bén nhọn, giống như con sói cận kề cái chết, Khuyên mũi nhìn thoáng qua, nhịn không được phải lui về phía sau một bước, lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy.
“Ế, sao thế.” Kẻ bên cạnh vỗ vai gã, “Thằng ranh mày chả phúc hậu gì cả, gì mà của mày chứ, muốn sướng thì mọi người cùng sướng, lời này truyền ra khỏi Susan và Louis thì gay, ai ở đây đều có phần cả.”
Vài người xôn xao lên tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Loạn! Chỉ có một từ loạn, muốn làm gì thì làm cái đó, kỳ thật chính là một đám cặn bã, trong cái xã hội dơ ráy này, đám người bẩn tưởi này, Kiều Dực nào có tư cách gì mà chỉ trích bọn họ? Gã thậm chí còn làm chuyện khốn nạn hơn so với bọn chúng gấp trăm ngàn lần!
Kiều Dực ngã trên mặt đất, chợt nhớ tới Tống Bạch, có phải em ấy cũng từng như vậy hay không, bất lực đến tột cùng?
Bính: đụng, chạm, va, vấp. Từ: gốm, sứ
Bính Từ: Va bình, đá sứ, vấp lọ.
Đây là một từ Bắc Kinh, ám chỉ hành vi cơ hội, tống tiền, ăn vạ.
Ví như đụng xe có chủ ý, lừa đảo tiền bổi thường.
Ngoài ra nó là thuật ngữ trong ngành đổ cổ. Tên tội phạm rao bán đồ cổ ở các gian hàng, cố ý đặt đồ sứ nứt sứt sẹo ra đường, người qua đường vô tình đụng phải, tên tội phạm nhân cơ hội đó mà đòi bồi thường. Trong trường hợp này để ứng phó, đừng để bị lừa bởi những lời của Bình Tử, bĩnh tĩnh mà báo cảnh sát ( không phải lĩnh phần thưởng đâu khéo lĩnh bị thịt:))), đợi pháp luật trừng trị họ.
Xuất xứ thời nhà Thanh, tương tự như vụ đồ sứ kia, gã này ăn vạ bằng cách dùng đổ đểu giả đồ cổ đòi bồi thường