Trọng Sinh Chi Võng Du Báo Thù (Bỉ Ngạn Vong Ưu)

chương 17: đoàn đội kinh khủng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bách Lý Khinh Doanh ho khụ một cái, rất muốn quăng Hồ Tuyết Phiến vào mặt cô nàng ngốc manh kia, nói có một câu thôi, làm gì mà dữ dội vậy? Kéo áo trùm của cô làm nó xộc xệch hết cả!!!

“Ta chỉ nói thật thôi! Hãy dừng lại và thả áo của ta ra ngay!”

Tiêu Quyên ngượng ngùng gật khẽ đầu, ngồi nghiêm chỉnh xuống nhưng vẻ mặt vẫ hưng phấn không thôi, liến thoắng:

“Được rồi, nếu như ngươi nói là thật, ta sẽ làm việc cho Long Nha cửa hàng, nhưng vấn đề là ngươi phải cho ta tận mắt nhìn thấy nàng ấy!”

Bách Lý Khinh Doanh nhìn vào đôi mắt sáng như đèn pha kia, hơi hơi bất lực mà gật khẽ đầu, nói:

“Tối nay ở Long Nha Đế Dược, giờ ta có việc phải đi trước, hai người suy nghĩ kĩ nhé!”

Nói xong Khinh Doanh đi gặp Ám Sắc Nguyệt, dặn dò nàng vài câu rồi out. Đến giờ cơm chiều rồi, lão Ung đã lên tận nơi gõ cửa, nàng không thể nào không xuống được!

Khinh Doanh vừa bước xuống nhà đã nghe thấy tiếng nói của Bách Lý Khinh Y:

“A Doanh, mau xuống đây, có tin tức mới nè!”

Khinh Doanh lững thững bước xuống lầu, ngồi trên ghế sofa cạnh Bách cha nhìn lên màn hình ảo được chiếu lên tường. Nơi đó có một nữ phóng viên vô cùng xinh đẹp đang tươi cười nói:

“Theo như thông tin mới nhất, dự định giai đọa close beta của Luân Hồi vẫn được giữ nguyên là tháng chứ không đi tới năm như mọi người dự đoán. Luân Hồi đã mang lại cuộc sống mới cho chúng ta, nhận thấy tiềm lực của Luân”

Bách Lý Khinh Doanh trầm ngâm một lát, Luân Hồi mở ra hình thức thế giới thực, mọi vũ khí, y phục, trang sức, đều có sự nặng nhẹ của nó. Đồ uống, thức ăn và sự đau đớn đều có cảm giác như trong hiện thực. Đáng lẽ thời gian năm đủ để cô luyện tập sức khỏ để thích nghi nhưng ai ngờ lại không giống như quá khứ của cô.

“Cha, con muốn tới phòng tập Vũ Đạo và tập thể hình!”

Phòng tập thể hình là để nâng cao sức chụi đựng, sức khỏe, còn phòng vu đạo là để thích nghi với những Vũ Đạo có độ khó cao. Càng về sau, các kĩ năng của Vũ sư càng khó khăn, cũng cần người chơi thích nghi không nhỏ nên Khinh Doanh phải làm vậy!

“A Doanh muốn đi học múa sao? Có thể đi cùng chị nè, phòng múa Nguyệt Lỵ rất thích hợp với em đó!”

Bách Lý Khinh Doanh nhìn qua Khinh Y, trầm ngâm một lát rồi gật đầu. Luyện tập càng sớm càng tốt. Hơn nữa ở Nguyệt Lỵ còn một người mà cô cần gặp.

Bách cha cũng hài lòng gật đầu:

“Nếu con thích thì tới Nam Phong đi, cha có một tấm thẻ kim cương, nếu con thích cứ cầm lấy.”

Nam Phong là nhà tập thể hình lớn nhất của thành phố, không thể nghi ngờ gì sức mạnh của nó. Khinh Doanh thoáng nghĩ qua một lát, trầm tư, liệu tên ngốc kia có còn ở đó hay không?

“Cha, con nghĩ tiềm lực của Luân Hồi rất lớn, cha không nên chỉ đầu tư vào Bắc Đại Lục nơi con ở mà còn Đại lục trung tâm nữa, nơi đó mới là nơi chúng ta cần đầu tư!”

Bách cha gật đầu không hề do dự, nói:

“Chuyện này cứ để Tà nhi lo, con cứ việc thoải mái chơi đùa, ta có thể gánh vác được chuyện này!”

“A Doanh, em xem, chị có một người bạn rất tốt cũng ở Bắc Đại Lục, làng Tuyết, đáng tiếc chị lại ở làng Băng và còn vào thành thị rồi. Chị muốn người bạn kia chiếu cố em, em nói tên trong game của em đi, chị sẽ,….”

Khinh Doanh khinh miệt cười cười:

“Thật là đáng tiếc, hôm qua em đã vào thành thị rồi, cũng không cần bạn chị chếu cố đâu!”

Bách Lý Khinh Y khẽ cắn môi đỏ mọng nước, nói:

“Em đừng phụ ý tốt của chị, Nam Nhược tuy không phải Vũ Sư nhưng cũng là chức nghiệp đặc thù riêng cho nữ, có thể giúp em phần nào!”

Khinh Doanh liếc mắt qua vẻ mặt Bạch Liên hoa kia, khó chịu gật gật đầu. Tuy cô rất muốn xé mặt cô tar a nhưng ở đây còn Bách cha. Bách cha sẽ không vui. Cô nhẹ giọng nói:

“Chị Khinh Y, em đâu có ý đó, chẳng qua là em ngại không biết bạn chị đã vào thành thị hay chưa, thực ra em cũng chưa có đoàn đội cố định. Em đã vào Tô Nhĩ thành, nghề nghiệp Vũ Sư, tên là Nguyệt Tinh Ủng Doanh a~”

Khinh Doah buồn nôn với giọng nói của mình, lại còn giả vờ ủy khuất làm cha Bách nhíu mày nói với Khinh Y:

“Em gái con không có ý xấu, con phải thông cảm chứ?”

Bách Lý Khinh Y giận nhưng không làm gì được, cười sượng sùng:

“Bạn chị tên Nam Nhược, là Miêu tộc Vu nữ, cũng ở Tô Nhĩ thành, hơn nữa còn tham gia công hội Băng Hạ, nghe nói rất mạnh nha, có thể dẫn em vô phó bản đó!”

Khinh Doanh cười cười, mặt nạ của cô vừa hay có thể tạo danh tính khác, nghe xong Bách Lý Khinh Y nói, cô khẽ nói:

“Bạn chị mạnh lắm sao?”

“Đúng vậy đó, hiện cô ấy đã là cấp rồi!”

“Vậy tại sao cô ấy không tham gia Quang Minh đế quốc của chúng ta? Hay là cô ấy khinh thường Quang Minh đế quốc? Chị là người nhà mình, cô ấy là bạn thân chị, đáng lẽ hai người phải vào chung công hội chứ?”

Đừng tưởng cô không biết Bách Lý Khinh Y vốn ban đầu là nguyên lão của Băng Hạ, sau này rời đi mang bao nhiêu tài nguyên tới làm Băng Hạ trở thành đệ nhất công hội, chỉ còn kém siêu cấp công hội Quang Minh đế quốc một đường.

Bách cha nghe xong cũng nhận ra vấn đề, nhưng không tiện nói, sắc mặt khó xem nhìn Bách Lý Khinh Y, trầm giọng nói:

“Mau đi dùng bữa!”

Buổi tối Khinh doanh đăng nhập trò chơi thì Luân Hồi trời đã sáng, đi vào Long Nha đế dược xem qua thì thấy Ám Sắc Nguyệt đã ra đón, nói:

“Người của Quang Minh Đế quốc đã chờ rất lâu!”

Khinh Doanh lắc đầu, nói:

“Đưa cho họ hợp đồng, nói ta có việc bận!”

Nói xong cô lấy một vài vật hữu dụng, đi ra khỏi thành tới U Nham cốc. Nơi này là hang ổ của U Nham nhện, cũng là nơi ở của Nham bà bà, một boss cấp , tuy giờ Bỉ Ngạn Vong Ưu cấp đa rất cao nhưng Nham bà bà là boss cấp lãnh chúa.

Có giỏi tới đâu thì mình Khinh Doanh cũng không thể nào mài chết được một boss Lãnh chúa cấp , trừ khi Bỉ Ngạn Vong Ưu lên cấp , một thân trang bị ám kim cấp, còn có vũ khí cấp sữ thi và truyền thuyết không sai.

Ban đầu Khinh Doanh nhận được mấy vật phẩm truyề thuyết không sai biệt lắm hoàn toàn là vận may. Chưa nói tới là Hồ Tuyết Phiến vẫn đang trong trạng thái phong ấn,cần bao nhiêu tài liệu để khôi phục, Vân Đan lô cũng đồng dạng là vật phẩm truyền nhưng mà đừng quên là nó vẫn chưa phải là của cô.

Đừng nói tới trang bị truyền kì, tới trang bị sự thi Khinh Doanh cũng không có nhiều, chỉ có dược chi giới chỉ. Nói chung là đừng coi truyền thuyết vật phẩm với sử thi vật phẩm là rau cái trắng nhặt ở đâu cũng có, ngoài một vũ khí để đánh nhau ra, vật phẩm kia đều là để phụ trợ, chính vì thế nên Khinh Doanh không hề có ý định đánh Boss.

Nhưng Khinh Doanh lại có cách cướp được bảo tang, vì thế, Khinh Doanh rất hăng say đánh tiểu quái, nhưng mà không hiểu sao lũ U Nham nhện cứ đàn đàn lũ lũ di chuyển vào động dung nham?

Kì lạ, Khinh Doanh nhún người bay đi, chạy tới khu nhà ở của Nham bà bà, quả nhiên, nơi này không có ai.

Có một đội ngũ nào đó đang phục kích Nham bà bà tại Dung Nham động quật!

Khinh Doanh khẽ mỉm cười, chạy vào khu nhà cổ, lấy một chiếc chìa khóa ra, đưa vào ma pháp trận trên không trung.

Đúng vậy, Khinh Doanh tới đây chính là để lấy cắp bảo khố của Nham bà bà.

Các bào khố này một khi bị lấy đi thì sẽ biến mất, chỉ có người đầu tiên lấy mới có được nó. Đây cũng là lí do tài sản của Khinh Doanh lên cao tới con số vạn kim tệ.

Luân Hồi sơ kì kim tệ rơi ra ít tới thảm thương nhưng nhờ có chiếc chìa khóa này mà Khinh Doanh đã đảo qua mất hàng chục kho báu của các boss ẩn dấu. Nếu không lấy lí do gì mà cô có thể giàu có như vậy?

“Không ổn!”

Khinh Doanh nhủ thầm, quay người lại thì thấy một dòng dung nham cực nóng ập tới. Nham bà bà chạy về tới nơi rồi, phía sau còn mấy người nữa đang chạy sát theo sau.

Khinh doanh rả thầm mình vận mệnh không may, tung ngời bay lên không trung, đảo dải lụa trói chặt lấy Hồ Tuyết Phiến.

Nghề nghiệp vũ sư công kích vật lí là chủ yếu nhưng phòng ngự thấp nên đánh viễn trình là tốt nhất! Khinh Doanh đảo người bám lấy nóc nhà cổ, một tay giữ thăng bằng một tay linh động dải lụa công kích Nham bà bà.

Đội ngũ phía sau thấy có người, cũng không hề do dự đánh tới nơi này. Công kích khủng bố từ đầu Nham Bà bà bốc lên, chưa đầy phút sau, lượng máu ¼ đã cạn thấy đáy.

Lúc này một kiếm sĩ nhìn như đội trưởng hô to:

“Là ma pháp bộc phát, mọi người mau mở phòng ngự bảo mệnh!”

Đội ngũ kia nghe theo, lần lượt mở ra skill bảo mệnh, Khinh Doanh liếc qua, nhìn một cái liền giật mình, đội ngũ này quá mạnh!

Dung Nham lốc xoáy!

Dung Nham từ lòng đất bốc lên cuốn thành lốc xoáy bay đi tàn sát tứ phía!

Tuyệt chiêu cuối cùng cả Nham bà bà, công kích qua đi, thân xác của bà ta đã nằm dưới sàn. Khinh doanh ngạc nhiên, đội ngũ người này dù không có cô cũng nhất định giết được Nham bà bà, chẳng qua mất nhiều thời gian hơn thôi!

Tuyệt đối là một đội ngũ cao thủ, đặc biệt là kiếm sĩ kia, ở hắn ta cô nhận được một tia khí tức nguy hiểm! Khinh Doanh tung người bay xuống, thu hết bảo tàng vào túi của mình rồi định đi, nhưng lại bị một nữ cung thủ ngăn lại:

“Này, cô tham gia đánh ít như vậy tại sao lại lấy đi đại lượng kim tệ như vậy chứ?”

“Lan Vũ, đừng như vậy, không có chúng ta thì cô ấy vẫn đoạt được bảo tang, hơn nữa cô ấy còn giúp chúng ta đánh quái!”

Kiếm sĩ đứng đầu kia ngăn lại. Khinh Doanh hiếu kì nhìn qua danh tự của người này, ngay lập tức đồng tử rụt lại. Sáu người này kiếp trước cô chưa nghe qua nhưng mà ngoài trừ kiếm sỉ, cả người đều đứng đầu trên bảng xếp hạng cao thủ Tu Tuyết đế quốc!

Một kiếm sĩ, một pháp sư, một thuẫn chiến sĩ, thêm cung thủ, trị liệu cùng thích khách. Tổ đội kiến tạo hoàn hảo, trên người ai cũng mang cực phẩm trang bị kim tinh, kém nhất là bạch ngân!

Chiến đội mạnh như vậy, hơn nữa, Kiếm sĩ kia,… Khinh Doanh nhíu mày, ánh mắt chuyển xuống thanh kiếm hắn ta giắt nơi hông, không khỏi giật mình.

Đội ngũ này, không nên tồn tại mới đúng, nếu có tồn tại, mạnh như vậy, lẽ nào cô chưa nghe qua? Hay là họ đã tan rã trước khi cô tiến nhập Luân Hồi.

“Xin chào, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi đánh quái, chúng ta kết làm hảo hữu được không?”

Khinh Doanh đưa mắt nhìn gương mặt phổ thông xa lạ kia, khẽ gật đầu, kết làm hảo hữu.

Lam Phong? Danh tự rất hay nha! Khinh Doanh chú ý một chút, mỉm cười khẽ bước đi.

“Phong ca, nàng ta là ai mà kiêu ngạo quá vậy?”

Lam Phong nhìn qua Ám Ảm Lan Vũ, trầm ngâm một lát rồi nói:

“Chúng ta không nên đắc tội nàng ta, mau đi thôi!”

Nữ cung thủ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mặc áo choàng đen không rõ danh tính kia, ghé đầu nói với nam pháp sư nguyên tố bên cạnh:

“Này, Hỏa ca, nhìn cô ta thế nào cũng giống một tiểu cô nương, cần chúng ta kiêng kị thế không nhỉ?”

Hỏa Tử, nam pháp sư nguyên tố lặc đầu nhăn mày:

“Phong ca đã nói như vậy chắc không sai đâu, đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio