Sáng hôm sau
Ánh nắng ban mai chiếu vào xong cửa cùng với tiếng hót của chim chóc ngoài cửa càng tăng thêm vẻ đẹp của buổi sáng mới.
Tiếng bước chân trên cầu thang bước xuống một cậu thiếu niên với trang phục học sinh nhưng vẫn có gì nổi bật hay gọi là thứ gì đó nổi bật lên phong cách riêng.
An Hinh nhìn thấy cậu chủ chủ mình dậy sớm hơn thường ngày thì vô cùng thấy kì lạ sau lại vui vẻ ,
- " Cậu chủ ! Sao hôm này người dậy sớm hơn thường ngày thế !"
Mạc Thiên Mộc như muốn phớt lờ cậu hỏi của An Hinh nên liền đổi chủ đề ,
- " Mẹ tôi khi nào về !"
Nghe vậy An Hinh liền thuận miệng mà trả lời ,
- " Ngày mai bà chủ mới về ạ !"
Thiên Mộc nghe vậy liền mỉm cười gật đầu rồi lấy chiếc bánh mì rồi sáp cặp đi ,
! ! ! ! !.
.
Hôm nay cũng là ngày công bố điểm thi nên rất nhiều người đã đi đến sớm để coi và còn có hai con người đang muốn chờ chực số điểm của ai kia để có thể hạ để cậu ,
Cậu bước vào lớp với không khí đầy ồn ào và bàn tán xôn xao về cậu nhưng cậu không hề qua tâm đến nó mà cứ đi thẳng về lớp càng đến lớp tiếng xôn xao càng nhiều hơn bao giờ hết ,
Thiên Mộc vừa bước vào lớp đột nhiên một giọng nói có chút ngạc nhiên nói ,
- " Thiên Mộc mày thua rồi kìa ! Hai anh em của mày thi chín môn được , điểm kìa !"
Nghe vậy Thiên Mộc liền hỏi hắn ,
- " Vậy tôi mấy điểm ! "
Nghe vậy Âu Dương Linh Thi liền kéo áo cậu nói nhỏ ,
- " Điểm của cậu vẫn chưa được công bố ! Nhưng có người nói cậu đã giam lận nên đã điểm tất cả các môn !"
Mạc Thiên Mộc nghe vậy liền nhíu mày đầy ngạc nhiên , đột nhiên hai anh em nhà họ Mạc liền đến đầy vui mừng nhưng vẫn không che dấu đi sự mĩa mai, nói :
- " Bây giờ bọn tao hơn mày rồi , nên mày nên thôi học đi !"
Hahaahaaa
Thiên Mộc nghe vậy định nói gì đó thì loa phát thanh của nhà trường liền phát ra thông báo ,
- " Mạc Thiên Mộc ! Học sinh lớp b đến phòng hiệu trưởng ngay !"
Nghe vậy hai anh em nhà họ Mạc liền khiêu khích nói ,
- " Mày chết chắc ! Mày nên thôi học đi thôi !"
Âu Dương Linh Thi nghe vậy không chịu nổi nữa định nói gì đó thì liền bị cậu kéo lại đi đến trước nói nhỏ vào tay bọn họ ,
- " Chưa biết ai hơn ai đâu !"
Nói xong cậu bước thẳng ra ngoài đi đến phòng hiệu trưởng đến trong phòng là tất cả các học sinh của chín môn đã thi xong ,
Nhìn thấy cậu bước vào hiệu trưởng liền đập bàn nói :
- " Em giám gian lận trong phòng thi sao ! Em hay lắm !"
Nghe vậy cậu liền mỉa mai hỏi lại thầy ,
- " Thầy nhìn thấy em gian lận sao !"
Nghe vậy tất cả các cô trong lớp đều đồng thanh im lặng không biết trả lời thế nào nhưng một thầy giáo dạy Lý liền nói ,
- " Nếu em không gian lận thì môn của tôi em làm sao làm được chứ ! Ai cũng biết Lý là môn em học dốt nhất !"
Mạc Thiên Mộc nghe vậy liền nhíu mày nói ,
- " Có người kèm em học không được sao !"
Nghe vậy những cô thầy trong phòng liền đồng thanh nói ,
- " Không thể nào ! "
- " Đúng vậy ! Không thể ôn nhanh như vậy được !"
- " Ai có thể dạy cho một đứa như em được chứ !"
Đột nhiên cánh cửa phòng liền mở ra câu nói của các thầy cô chưa dứt li thì một giọng nói lạnh lùng đầy sắc lạnh nói ,
- " Là tôi dạy ! Đủ chưa !"
Nghe vậy các giáo viên nhìn theo hướng phát ra liền nhìn thấy một người đàn ông phong độ trên bộ áo vest và phong thái đầy quyền lực.
Ai ai nhìn thấy anh đều phải tái xanh mặt mày đặc biệt là ông hiệu trưởng trường mặt ông càng tái xanh hơn không những thế còn không ngừng chạy mồ hôi , ông ta liền chạy lại bên cạnh anh không quen lau đi mồ hôi nên trán của mình ,
- " Âu tổng ! Sao người lại tới đây !"
Âu Dương Doãn Thần vẫn phong thái lạnh lùng nhưng vậy anh không trả lời câu hỏi của ông ta mà đi đến bên cạnh cậu nói :
- "Bảo bối ! Em có bị bọn họ ăn hiếp không nói anh !"
Nghe vậy Mạc Thiên Mộc liền giật mình chạy tới bịt miệng anh lại ,
- " Các thầy cô dừng hiểu lầm ! Chú ấy là chú của em !"
Nghe vậy các giáo viên vừa thở vào nhẹ nhõm vì Doãn Thần gọi vậy vì hai người là chú sau lại chuyển sang ngạc nhiên ,
Hiệu trưởng nghe vậy liền không tin vào tai mình mà hỏi lại anh ,
- " Thiên Mộc ! Thật sự là cháu của ngài à !"
Âu Dương Doãn Thần nhíu mày nói :
- " Đúng !"
Một câu nói của anh cũng đã khiến cho ông hiệu trưởng bây giờ toát mồ hôi đột nhiên Thiên Mộc lại đột nhiên lên tiếng hỏi ,
- " Nhưng sao chú lại ở đây !"
Nghe vậy Doãn Thần liền cười nhẹ đầy dịu dàng nói ,
- " Mẹ em nhờ anh đến ! Vì mẹ em bận đi công tác mai mới về được !"
Nghe vậy Mạc Thiên Mộc chỉ biết Ờ một tiếng.
Âu Dương Doãn Thần kéo tay Thiên Mộc ngồi xuống xe dần cho ông hiệu trưởng trong sự ngơ ngàng của cậu rồi nói ,
- " Em ngồi yên để tôi giải quyết !"
Thiên Mộc nghe vậy nhíu môi nói ,
- " Nhưng chán lắm !".