Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

chương 43: chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài trời bây giờ cũng đã tối mịt bầu trời đầy sao cũng càng hiện ra rõ ràng hơn cùng tiếng du dương của những động vật về đen .

Đèn điện sáng rực trong dòng người tấp nập đi lại trong đêm cùng với những quán ăn vỉa hè về đêm đầy náo nhiệt .

Nhưng điều đó lại trái ngược với cậu lúc này trong căn phòng yên tĩnh đến lạ thường chỉ có tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn mãi cứ chảy thôi .

Đột nhiên tiếng nước chảy tắt hẳn cánh cửa phòng tắm cũng mở ra trước mắt một cô gái với thanh hình mẫn mai đầy đặn nhưng lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tới đầu gối bước ra từ phòng tắm .

Trên đầu cô vẫn còn chảy những giọt nước nó vẫn còn đọng lại trên vai cô rồi giọt từng giọt xuống nền nhà .

Cô bước lại gương rồi không ngừng lau khô mái tóc mềm mại của chính mình nhưng đột nhiên cánh cửa phòng mở ra theo phản xạ cô nhìn về phía trước cánh cửa .

Bốn mắt chạm nhau họ nhìn nhau rất lâu nhưng không bao lâu khi cô nhìn thấy đôi mắt đầy mờ ám cứ giám vào người cô như...cô cũng theo phản xạ mà nhìn xuống rồi lại nhìn lên anh rất lâu nhưng đột nhiên cô nhớ ra gì đó ,

Áaaaaaaa

- " Anh cút ra ngoài ngay cho tôi ! Đồ biến thái !"

Trong cơn tức giận cô đã lấy những đồ vật xung quanh nén về phía anh nhưng đều bị anh né được .

Lúc này anh mới nhận ra sự lộ mãn của mình liền quay lưng lại nhưng trong lúc hoang mang anh vẫn cố gắng giải thích cho cô nhưng càng giải thích thì càng như thêm dầu vào lửa càng khiến cho cô tức giận hơn ,

- " Mộc nhi ! Anh...anh chưa nhìn thấy gì hết ! Anh chỉ thấy chân với....!!"

Chưa nói hết cậu mặt cô lúc này đã đỏ từ lúc nào khuôn mặt càng tức giận hơn ,

- " Anh...anh GIÁM !"

Trong lúc không kiềm chế được sự tức giận cô đã lấy chiếc bình gốm sứ trên bàn bên cạnh lên định nén nhưng anh đã nhanh hơn cô chạy tới chụp lấy cánh tay cô rồi đặt chiếc bình gốm sứ về vị trí ban đầu .

Nhưng anh vẫn không quên ôm chặt cô vào lòng không cho cô gây hại cho bản thân mình nên liền bế cô lên vai mặc cho cô dẫy dũa la hét ,

- " ANH MAU THẢ TÔI XUỐNG ! Đồ Doãn Thần thối tha !"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy liền không nhân nhượng mà lấy tay đánh mạnh vào mờ mông căng tròn của cô khiến cho cô phải bật khóc ,

- " Doãn Thần...thối tha...Sao anh giám...đánh mông tôi !"

Huhuhuhuuuuu

Tiếng khóc càng ngày càng to khiến cho anh cũng phải sợ hãi .

Vì sao anh lại sợ à ? Vì người đang khóc chính là người phụ nữ mà anh yêu và sủng ái nhất !

Điều anh muốn nhất cũng chính là được lấy cô làm vợ làm người phụ nữ danh chính ngôn thuận đi theo bên cạnh sát cánh với anh không những với thân phận người phụ nữ của anh mà còn với thân phận Âu thiếu phu nhân rồi , không những thế anh còn muốn dành cho cô những thứ tốt đẹp nhất nữa kìa .

Cô chính là ánh sáng ! Ánh sáng của cuộc đời đầy tăm tối lạnh lẽo của anh ! Chính ánh sáng đó đã sưởi ấm trái tim lạnh giá và cô độc này của hắn !

Âu Dương Doãn Thần anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất chính là làm tổn thương cô mà thôi .

Anh bế cô trên vai bước vào một căn phòng khác khắp phòng đều sơn một màu đen huyền ảo anh không quên đặt cô xuống giường rồi lấy tay lâu đi những giọt nước mắt đang chảy của cô khuôn mặt đầy lo lắng , nói :

- " Bảo bối ! Em đừng khóc nữa ! Em khóc thế này tim anh đau lắm !"

- " Đừng khóc nữa mà bảo bối !"

Mạc Mộc thấy khuôn mặt lo lắng cùng giọng nói dịu dàng dỗ dành đó của anh càng làm cho trái tim nguội lạnh băng giá của cô càng trở nên ấm áp lạ thường .

Cô dành dành nín khóc nhưng vẫn không ngăn được tiếng nấc cụt , nói :

- " Nhưng anh ...anh đã thấy ! "

Doãn Thần nhìn thấy cô đang dần dần nín khóc nhưng khuôn mặt càng đỏ hơn khi cô nói ra những cậu nói đó anh chỉ xoa đầu cô mỉm cười ấm áp ,

- " Cũng đâu phải lần đầu...anh nhìn thấy ...!!"

Chưa nói hết câu anh đã bị cậu bịt miệng lại không cho nói nhưng không may bàn tay xinh đẹp đó của cô đã bị anh nhẹ nhàng gỡ ra ,

- " Em không cần lo ! Anh nhất định sẽ chịu tránh nhiệm với em !"

Nhưng Mạc Thiên Mộc khi câu nói đó của anh khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng đầy chế nhạo ,

- " Anh cũng giống lũ đàn ông đó thôi ! Tất cả đều là nói dối...Anh chưa chắc gì đã...!"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy khuôn mặt đầy khí tức mà nhăn lại hai tay áp vào hai bên má cậu ,

" Anh không giống như họ !"

- " Anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ đâu !"

Mạc Thiên Mộc lo lắng cùng sợ sệt như không muốn chuyện trước đây sảy ra một lần nữa ,

- " Nhưng nếu anh tái phạm thì sao !"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy liền lấy hai ngón tay thề ,

- " Nếu anh tái phạm thì trời đất chứng dáng ! Nếu Âu Dương Doãn Thần anh làm trái sẽ...!!"

Chưa nói hết câu Thiên Mộc đã lấy tay ngăn anh lại không cho anh nói tiếp ,

- " Được rồi...anh không cần hứa nữa ! Em tin anh được chưa !"

- " Nhưng mà nếu anh làm trái lời thề đó thì em sẽ biến mất mãi mãi...!anh sẽ không bao giờ tìm được em nữa đâu !"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy rất vui vẻ ôm lấy cô nói ,

- " Anh nhất định nhất định không làm trái !"

Bây giờ anh cũng cảm nhận được mái tóc của cô vẫn chưa khô hẳn liền đi vào phòng tắm trong phòng của anh rồi đi ra tiến về phía cô ,

- " Lại đây ! Anh lau tóc cho ! Nếu không sáng dậy đau đầu lắm !"

Mạc Thiên Mộc gật đầu rồi cho anh lau , anh nhẹ nhàng lau mái tóc mềm mại của cô như đang nâng niu một đứa trẻ vậy cô chứ lắm cái đầu xinh xinh lắc qua lắng lại , Doãn Thần lau tóc cho cô cũng phải cười to .

Mạc Thiên Mộc nghe vậy xấu hổ mà quay lưng lại chu môi nói ,

- " Anh giám cười !"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy liền cố gắng nhịn lại cố gắng không phát ra tiếng động ,

- " Anh ...anh không cười...!không cười nữa !"

-" Nhưng em dễ thương quá rồi...bảo bối !".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio