Mạc Thiên Mộc ngồi vào xe sung sướng vì cuối cùng cậu cũng đã thi xong không còn áp lực đè nặng nữa cậu ,
- " Cuối cùng kì thì này cũng kết thúc! thi lại lần nữa sao thấy mệt quá !"
Anh ngồi bên cạnh nghi hoặc ,
- " Thi lại lần nữa là sao ?"
Thấy mình đã quá sung sướng và thoải mái mà quên rằng có người bên cạnh.
Thiên Mộc cố gắng giải thích để anh không phản hiện ,
- " À! thì em vừa thi giờ lại thì tốt nghiệp nên không phải lần nữa chứ gì !"
Âu Dương Doãn Thần nhìn cậu đầy nghi ngờ nhưng nghe cậu nói có lí liền bỏ qua suy nghĩ vu vơ của mình.
Vì muốn bù đắp lại thời gian hai người bận rộn anh đã cố lên một kế hoạch ăn tối với cậu ,
- " Tối mai em có rảnh không ?
Mạc Thiên Mộc băng khoang nhưng vẫn không thắc mắc nhiều ,
- " Tối mai em đi chơi lớp mất rồi! có việc gì sao anh !"
Dù hơi buồn nhưng anh vẫn cố gắng tỏ ra không có chuyện gì nhìn về phía trước,
- " Anh định hẹn em cùng đi ăn tối nhưng em bận thì chúng ta hẹn ngày khác cũng được !"
Nhìn ánh mắt lươn buồn đầy tiếc nuối của anh ,
- " Vậy ngày kia được không anh ?"
Anh gạt bỏ nổi buồn mà vui vẻ nhìn cậu ,
- " Được! nhưng em phải bù đắp cho anh đó !"
Ánh mắt dịu dàng nhìn anh đang nghiêm túc lái xe cậu thật sự cảm thán với sự soái ca của anh đúng là người đàn ông đẹp khi nghiêm túc có khác.
Trong vô thức trả lời anh ,
- " Anh muốn gì cũng được !"
___________________________________
Tại nhà cậu
Vì một tháng lo ôn thi mà ngày ngày cậu phải học tập đâm đầu vào sách vở không ăn không ngủ nên bây giờ cậu phải ngủ bù.
Tiếng chim chóc líu lo bay nhảy khắp nơi những tiếng xe cộ chạy ngoài đường cùng những chiếc trò chuyện của những hàng xóm xung quanh.
Nhưng trong một căn phòng tối chỉ len lói một ánh sáng nhỏ từ cây đèn ngủ.
Cốc! cốc! cốc
Tiếng ngõ cửa của một ai đó làm có không khí im lặng trong căn phòng tối ,
- " Cậu chủ! cậu dậy chưa! !"
Nhưng đáp lại bà chỉ là sự im lặng không một tiếng trả lời bà liền mở cánh cửa bước vào bên trong kéo rèm cửa.
Chiếc rèm cửa mở ra những tia ánh sáng ban mai chiếu thẳng vào trong phòng làm xua tan đi bóng đêm.
Ánh sáng chiếu sáng vào bên trong một bóng dáng thiếu nữ đang nằm trên chiếc giường êm ái vẫn chìm vào giấc ngủ nhưng vì bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt liền tỉnh giấc.
- " Cậu chủ dậy đi! bà chủ về rồi! bà chủ muốn gặp cậu ! cậu mau xuống đi !"
Trong cơn mê mang nửa tỉnh nửa mơ nghe thím An gọi dậy cậu liền đi vào vscn rồi đi xuống.
Bước xuống cầu thang trong cơn mơ màng hỏi ,
- " Mẹ gọi con có việc gì không mẹ ?"
Liễu Như Thu nhìn cậu còn mơ ngủ bà nhìn sang chiếc ghế bên cạnh ,
- " Con coi ai đến thăm con này !"
Lúc này cậu mới tỉnh táo hẳn nhìn sang chiếc ghế bên cạnh khuôn mặt cậu căng cứng hẳn ,
- " Sao ông ta lại ở đây !"
Mạc Gia Hưng nhìn đâu đầy lo lắng sợ cậu sẽ tức giận sẽ phẫn nỗ đuổi ông ra nhưng ông không bỏ cuộc,
- " Ba đến thăm con không được sao ?"
Mạc Thiên Mộc nghe cậu nhíu mày tỏ ra chán ghét ,
- " Ông nói thẳng vấn đề đi !"
Ông lo lắng nhìn cậu rồi mỉm cười nhìn cậu nói ,
- " Ba đến đưa hai mẹ con đi chơi không được sao ?"
Liễu Như Thu ở bên cũng giúp ông một tay ,
- " Gia đình mình lâu lắm chưa đi đâu chơi rồi! hôm này đi đi con !"
Mạc Thiên Mộc đứng đó chỉ biết thở dài nhìn ông bà ,
- " Vậy đi bây giờ luôn hả mẹ !"
Liễu Như Thu vui vẻ đầu còn ông vì cậu đồng ý đi chơi cùng ông nên ông rất vui vẻ ,
- " Vậy chúng ta ra nhà hàng ăn sáng rồi đi chơi được không ?"
Mạc Thiên Mộc nghe vậy gật đầu đồng ý vừa định đi lên thay đồ đi chơi thì bị ông kéo lại đưa ra một chiếc hộp quà nhỏ ,
- " Con có thể mặc nó đi được không ?"
Cậu vẫn nhận món quà nhưng lại không trả lời ông mà bỏ lên phòng.
Khi cậu đã bước vào phòng mở hộp quà ra bên trong là một chiếc váy trắng được thiết kế tinh sảo nhưng cũng rất giản dị.
Cậu chỉ biết thở dài nhìn vào chiếc váy trước mặt ,
- " Tại sao đến bây giờ ông mới chịu quay đầu chứ! nếu quay đầu sớm hơn có lẻ !.
Em ấy đã hạnh phúc rồi!"
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.
.
phút sau
Hai ông bà bên dưới không biết nói gì không khí cũng dành căng thẳng hẳn thì tiếng bước chân vang lên làm cho hai ông bà ông tự chủ được mà nhìn lên phía trên.
Đập vào mắt ông bà là hình ảnh một thiếu nữ trong bộ váy trắng thướt tha khuôn mặt trong sáng thuần khiết của những thiếu nữ ban mai.
Mái tóc được thả ra bòng bền trong gió cùng với chiếc váy trắng được thiết kế tinh sảo đã nhằm tôn lên sự trong sáng thuần khiết và không kém phần xinh đẹp.
Mạc Gia Hưng đứng hình nhìn con gái xinh đẹp của mình.
Còn bà thì đã nhân chan chạy tới quay cô một vòng cảm thán ,
- " Đẹp quá! không hổ danh là con gái mẹ !"
Bây giờ Mạc Gia Hưng mới tỉnh táo lại nhìn cậu đầy khen ngợi ,
- " Đúng là con gái ba! rất xinh đẹp !"
Mạc Thiên Mộc vui vẻ quay một vòng nhìn hai ông bà mỉm cười ,
- " Tất nhiên rồi! vì bố mẹ vừa đẹp trai vừa xinh đẹp thế này mà !"
Hahahaaa
Hai ông bà cười lớn nghe cậu khen , bây giờ bọn họ thật sự giống một gia định như bao nhiêu gia đình khác vậy thật ấm áp biết bao nhưng càng mong ước lại càng sợ hãi sợ nó chỉ là một giấc mơ sẽ ngay lập tức biến mất ! nhưng sợ nhất chính là gia đình hạnh phúc lúc bây giờ lại là một vở kịch mà thôi.
Mạc Thiên Mộc dù vui vẻ đến mấy nhưng bên trong cậu luôn tồn tại sự sợ hãi ,
" Nếu đây chỉ là một vở kịch ! một trò đùa của ông! thì mong vở kịch này mãi mãi đừng bại lộ nếu không!.
!"
Khuôn mặt vô cảm nhìn ông đầy lạnh lùng nhưng khi ông quay lại nhìn cậu Thiên Mộc lật như bánh tráng mỉm cười nhìn ông nhưng trong lòng lại lạnh băng ,
- " Nếu không tôi không tha cho ông đâu !"