Nhưng không khí tụ tập lại dần dần trở nên buồn vã ai ai cũng khóc lên từng cơn như mưa rào.
Vì hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc những kỉ niệm vui buồn bên nhau trong ba năm học.
Cứ tưởng mới thôi đây vậy mà ba năm trôi qua nhanh thế.
Ba năm học ba năm thanh xuân trôi nhanh quá khi ngậm lại thì thấy sao mình thật trẻ con nhưng làm sao đây !Chúng ta không thể nào có thể quay lại được nữa !
Nhớ những lần bị giám thị bắt vì đi học trễ vì đem quà vặt vào trường những lần bị thầy cô mắng sao mà nhớ !
Trong cơn xúc động cô cũng bật khóc nức nở.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhớ mái trường nhớ đến thời gian cô đến thế giới này một lần nữa.
Ban đầu cô tới đây chỉ vì trả thù cho em gái mình nhưng dần dần không biết từ lúc nào cô đã gắn kết tiếp thu và ngặt bỏ đi sự trả thù từ những người xung quanh.
Nhưng đột nhiên một cuộc điện thoại đã kết thúc đi hồi ức đó ,
- " Tôi! tôi đến này! bà đừng manh động !"
Cô lâu đi nước mắt chạy nhanh ra khỏi lớp rồi bắt taxi rời đi.
phút sau
Chiếc xe đột nhiên dừng lại một nơi hẻo lánh ở ngoại thành.
Mạc Thiên Mộc theo chỉ dẫn đi theo thì dừng lại trước cửa một khu nhà bỏ hoang.
Cô chầm chậm bước vào bên trong , những người đàn ông săm chổ đầy mình khoảng chừng người đứng quanh người bà ta Đinh Liễu.
Bà ta nhìn thấy cô thì nở ra nụ cười đắc ý ,
- " Mày cuối cùng cũng đến rồi !"
Cô lạnh lùng nhìn bà ta hỏi ,
- " Họ đang ở đâu ?"
Bà ta nhíu mày phất tay thì một người đàn ông đi vào bên trong lôi người ra.
Người đó chính là cô Thu và một người phụ nữ trong rất trẻ , cô cũng có thể đoán chừng người đó là đứa bé gái đó.
Mạc Thiên Mộc nhìn họ lại nhìn bà ta hỏi
-" Bà muốn gì ?"
Hahahaaa
Đinh Liễu nhìn cô cười như điên sau lại đừng lại ánh mắt nhìn cô đầy oán hạnh ,
- "Tất nhiên là lấy mạng chó của mày rồi! đều tại mày mà hai đứa con tao ra nông nỗi đó ! tại mày đều tại mày !"
Cô nhìn bà ta ánh sáng lạnh lẽo ,
- " Đó là do con bà tự chuốc lấy ! liên quan gì đến tôi! "
Bà ta không còn tự chủ mà gầm lên từng tiếng,
- " Sao mày giám !.
chết đi !"
Bằng
Đinh Liễu lấy từ trong người ra cây súng ngắn bắn về phía cô như cô đã kịp né ra.
Thiên Mộc nhanh chân nép sau những thùng hàng trống để trách đạn.
Nhưng bà ta liền không tha ,
- " Mấy người còn đứng đó làm gì nữa! bắt cô ta lại cho tôi !"
Những người đàn ông lúc này tản ra bắt cô như lại bị cô đánh bật lại nhưng không may trong số đó có một người đàn ông dùng dao đánh cô sau lưng khiến cô không kịp trở tay mà bị đâm vào bụng trái.
Bụng trái cô bị đâm máu chảy lâm loáng nhưng cô vẫn đánh thẳng vào đầu hắn ta hiện hắn bay thẳng ra xa vài mét.
Dưới nền đất đâu đâu cũng là xác người cô đứng đó thở đều tay cần vào cán dao nhổ nó ra.
Cô cố nén đau đớn lấy tay ngăn máu đang chảy rồi nhìn về phía bà ta.
Ánh mắt chết chóc đầy sự lạnh lẽo như âm tào địa phủ khiến cho không khí bên trong càng lạnh lẽo.
Bà ta nhìn thấy không xong liền tiến lại chỉ súng vào đầu cô Thu ,
- " Mày giám tiến lại tao liền giết bà ta! mày nên biết thân phận thật sự của mày chỉ có tao với bà ta mới biết mày là ai ? "
Hahahaaaa
Nhưng cô Thu nhìn thấy thế nhìn không nhịu được mà đạp vào chân bà ta khiến bà ta kêu lên ai oán.
Nhanh thời cơ đó bà Thu liền kéo người bên cạnh chạy lại phía cô nhưng chưa kịp đến gần thì !
Bằng
Cô Thu bị bắn ánh mắt mở to chân cũng tự động ngã ngào xuống người bên cạnh ngạc nhiên mở to mắt kêu lớn ,
- " MẸ !"
Mạc Thiên Mộc nhìn thấy cảm tưởng trước mắt không kìm được mà nhảy nhanh đến chổ cô Thu.
Lúc này con bà bật khóc nức nở nhìn bà ,
- " Mẹ đừng nhắm mặt! con! con đưa mẹ vào bệnh viện !"
- " Cô Thu người! người đừng ngủ! cháu đưa cô đi viện !"
Hahahaaaa
Đinh Liễu nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng vẫn cười như điên nhìn cô ,
- " Chết đi! ai vẹ bà ta cắn tao nè! hahaaa! "
Bà ta đưa súng lên định bắn về phía cô ,
- " Mày chết đi !"
Bằng! bằng! bằng
Chưa kịp bắn bà ta liền bị người bên ngoài bắn làm rơi súng lại bị nắm thêm hai phát vào hai chân ngã quỵ xuống nền đất kêu oai oái.
Một người đàn ông lai tay như vẫn rất trẻ bước vào ,
- " Mày có sao không?"
Mạc Thiên Mộc nhìn thấy có cứu viện tay không ngừng níu lấy nói ,
- " Thiên Bảo ! mau mau cứu bà ấy !"
Nghe vậy hắn ta liền bế bà ấy chạy nhanh ra xe đi đến bệnh viện nhưng mặt bà ấy dần dần kép lại khiến cho ai ai cũng lo lắng ,
- " Mẹ ơi! đừng ! đừng ngủ mà !"
___________________________________
Bệnh viện
Bà ấy được đưa vào cấp cứu ngay , cô và người đó đứng bên ngoài chờ đợi đầy lo lắng.
Mạc Thiên Mộc nhìn cô muốn hỏi gì đó nhưng không thể hỏi cô dành lấy hết dũng khí hỏi ,
- " Xin lỗi! vì quá đường đột nhưng! cô là ai ! "
Cô ta lúc này dù lo lắng cho mẹ nhưng vẫn nói ,
- " Em tên là Tiểu Vy ! con của mẹ Thu !"
Lúc này cô định nói tiếp gì đó thì cảm nhận được sự ấm ấm ở dưới thì thấy máu đã chảy ra càng nhiều hơn.
Mắt cô dành dành mờ đi rồi thiếp đi chỉ nghe ai đó đang gọi mình ,
- " Tiểu Ánh! mày sao vậy ?"