Liễu gia
Trước mắt hai người là một căn biệt thự không mấy xa hoa nhưng trong mắt Tiểu Vy lại to lớn đến lạ thường.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy căn biệt thự to như vậy ngoài đời.
Mạc Thiên Mộc nắm lấy tay cô ấy dẫn bước vào bên trong.
Mạc Gia Hưng nhận được cuộc gọi của cô đã đến Liễu gia còn mẹ cô cũng ngác lại công việc để ngồi lại.
Lúc này Mạc Gia Hưng đang ngồi uống trà và đọc báo tại phòng khách còn Liễu Như Thu thì bận bịu giúp thím An trong bếp.
- " Ba mẹ ơi! con về rồi !"
Nghe giọng cô ông liền bỏ báo xuống đi lại hướng cô ,
- " Thiên nhi ! con về rồi sao !"
Thiên Mộc nhìn ông nhìn xung quanh hỏi ,
- " Mẹ đâu rồi ba !"
Vừa gọi tên mẹ cô liền từ phòng bếp bước ra ,
- " Mẹ đây ! con mau lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cho nóng !"
Mạc Thiên Mộc thở ra một hơi để lấy hết dũng khí nói ,
- " Ba mẹ ! con có chuyện muốn nói !"
Mạc Gia Hưng bây giờ mới để ý có một người khác cũng đang có mặt ở đây.
- " Con chứ nói đi !"
Thiên Mộc đẩy Tiểu Vy lên trước mình nói ,
- " Đây là Tiểu Vy là con! là con ruột của! của ba mẹ! "
- " Con nói gì cơ! không! không thể.
.
"
Hai ông bà đồng thanh trả lời khuôn mặt không giấu nổi ngạc nhiên nhìn từ trên xuống dưới phán xét cô ấy rồi lại nhìn cô mong có được lời giải thích ,
- " Ba mẹ không nghe nhầm đâu là sự thật ! thật ra mấy ngày trước con đã tìm ra cô Thu chính là người dỡ dẻ mẹ năm đó ! đã bế Tiểu Vy đi và nuôi dưỡng nhưng mấy! mấy người trước cô ấy mất rồi! nên! nên con ! "
Ông nhìn cô không hề oán trách gì ! Ông xoa đầu cô nói ,
- " Không sao! "
Mạc Thiên Mộc đưa tờ giấy xét nghiệm ADN cho ông và bà xem.
Dù không kịp chuẩn bị được tâm lý để nhận được tin vui này nhưng hai ông bà lại nhìn cô ánh mắt có chút đau lòng.
Có lẽ vì họ sợ ! Sợ cô tủi thân vì con bé đã trở về !
Ánh mắt kiêm trì nhìn họ , - " Không sao ạ ! con ổn mà "
Hai người nhìn ôm lấy cô Liễu Như Thu cũng không biết từ lúc nào mà bật khóc nức nở ,
- " Mẹ xin lỗi! !"
Mạc Gia Hưng nhìn Tiểu Vy hỏi - " Tiểu Vy! ba mẹ xin lỗi vì đã không tìm ra con sớm hơn! con có trách ba mẹ không?"
Tiểu Vy nhìn họ cảm giác như mình trở thành một người dư thừa vậy ! Rõ ràng là gia đình của mình nhưng lại cảm giác như người dưng vậy !
Nhưng khi nghe ông hỏi cô liền ngập ngừng đáp - " Con không trách hai người! vì mẹ nuôi đã từng nói cho con biết rồi ạ !"
Nhận ra được điều đó Thiên Mộc kéo cô ở giữa hai người để khiến cho cô ấy không tự ti.
Liễu Như Thu nhìn cô ấy hồi lâu rồi lại nhìn qua cô ba mẹ con ôm nhau khóc ,
- " Mẹ thật lòng xin lỗi! mẹ có lỗi với hai con !"
tháng sau
Sau bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng có thể tưởng chừng như yên ổn.
Cố Song Song nửa tỉnh nửa mơ hoá thần một người điên nằm trong bệnh viện tâm thần.
Đinh Liễu đã chết hai đứa con của bà ta thì ngồi tù.
Thiên Bảo cũng vì bận công việc nên đã bay về gấp.
Một gia đình bốn người sống hạnh phúc.
Mạc Thiên Mộc cũng có tin vui đứa bé gần hai tháng rồi nhưng cô vẫn chưa kịp nói thì anh đã đi công tác.
Tưởng chừng như sắp có được hạnh phúc không còn đối mặt với những thử thách và gian truân được nữa !
Nhưng một ngày như thường cô đi đến viện để khám sức khoẻ cùng với mẹ mình Liễu Như Thu.
Một cảnh tượng khiến cô phải tự hỏi !
Âu Dương Doãn Thần đang bế một cô gái nhưng cô không nhìn rõ mặt.
Anh nhìn cô ấy rất lạ rất ấm áp lại dịu dàng đến lạ , kể cả cô cũng phải bất ngờ.
Dù anh đã từng đối sự với cô như thế ! Như chính sự lo lắng sợ sệt vì một vết thương nhỏ của cô gái ấy đã kiến cô sợ hãi !
Anh bế cô vừa lo lắng sợ cô ấy bị thương như khi cô ấy trêu chọc anh lại dịu dàng đến thế.
Nhưng vì sợ hiểu nhầm anh ấy cô vẫn lấy máy điện cho anh để kiểm chứng.
Chuông đổ rất lâu rồi mới bắt máy , Thiên Mộc cố gắng hít sau cố gắng trấn an bản thân rằng " không sao đâu "
" Khi nào! anh đi công tác về vậy ! "
Cô vừa nói vừa nhìn anh đang đứng ở phía xa ,
" Anh đang bận ! có gì anh điện sau !"
Chưa kịp cô trả lời anh đã cúp máy , Thiên Mộc nhìn anh đang lo lắng đưa cô gái đó đi khám cô uấn ức nước mắt lăn dài.
Mạc Thiên Mộc đưa tay sờ bụng mình vừa khóc vừa nói ,
- " Mẹ! mẹ phải làm sao đây con ! !"
Nhưng đột nhiên mẹ cô đi đến gần cô liền quay ra xa lâu đi nước mắt không để mẹ nhìn thấy.
Khi đã thấy mọi thứ đã ổn cô mới quay lại mỉm cười nhìn mẹ mình ,
- " Sao rồi mẹ !"
Liễu Như Thu nhìn cô rồi đỡ cô đi ,
- " Đi thôi con ! mẹ lấy được giấy khám thai rồi !"
Cô không nói chỉ đi phía sau mẹ cô , cô cố gắng kiểm soát cảm xúc cố gắng không để mẹ cô phát hiện.
Cô vừa đi vừa quay lại nhìn anh đi vào một căn phòng khác.
Thiên Mộc cố gắng trấn an bản thân dưới những câu nói dối của chính bản thân mình ,
" Không sao đâu! chắc! người đó là bạn của anh ấy thôi! không sao ! "