Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

chương 63-3: bằng hữu mới (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vị tiểu thư kia có vẻ rất bất mãn việc Liên Hương huyện chủ không tin mình, thề son sắt nói: "Ta không lừa các ngươi, Thái Hậu cũng có ý chỉ hôn a." Nói xong, làm ra vẻ mặt nghĩ mà sợ, ôm cái miệng nhỏ nhắn nói: "Cũng đừng nói là ta nói."

"Ngươi......" Khương Viện đang định mắng là nàng nói bậy, nhưng nghĩ đến thân phận của phụ thân nàng, cảm thấy tin hơn phân nửa, lại quay đầu nhìn bạn tốt Tĩnh Văn quận chúa, đã thấy nàng thong thả đi đến cạnh cửa sổ.

Khương Viện vội cùng đi qua, đứng cạnh Tĩnh Văn quận chúa, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng để ở trong lòng, ngươi và Chi Miễn ca ca từ nhỏ đến lớn có tình cảm tốt như vậy, Thái Hậu cũng biết, cho dù thật sự muốn chỉ hôn, nhiều lắm là tiểu thiếp thôi."

Ánh mắt Tĩnh Văn quận chúa vẫn đuổi theo một thân ảnh yểu điệu, thẳng đến khi thân ảnh kia đi qua cổng hoa viên, không thấy nữa mới quay đầu mỉm cười với Khương Viện, "Ngươi không biết ta sao? Ta làm sao có thể để ở trong lòng? Lại nói, Chi Miễn ca ca đối với ta tốt lắm, một nữ nhân như vậy, có thể trở thành uy hiếp gì!"

Khương Viện cười gật gật đầu, đột nhiên nói: "Chúng ta đến chỗ Ngô thứ phi chơi không? Lại nói, ngày đó cũng chưa nhìn kỹ bộ dáng vị tiểu thư kia thế nào."

Mọi người nghe vậy cũng thấy thú vị, cùng nhau đi đến Thủy Phong Cảnh của Ngô thứ phi.

Du Tiểu Vãn đang trò chuyện với mẹ con Ngô Lệ Quyên, Hỉ Nhi bỗng tiến vào thông bẩm: "Tĩnh Văn quận chúa, Liên Hương huyện chủ và các vị tiểu thư muốn tới vấn an thứ phi."

Ngô Lệ Quyên vội nói: "Mau mời!"

Một hàng sáu nữ hài đi vào, khác với các thiên kim thông thường, mọi người đều mặc áo khoác ngắn, váy xòe nhẹ nhàng khoan khoái, tóc chải hai mái, trang sức cũng không nhiều, chỉ một hai cây hoa trâm, cũng không mang dây kết.

Ngô Lệ Quyên nhận nhiệm vụ giới thiệu hai bên, "Vị này là biểu muội bà con xa của ta, tên là Du Tiểu Vãn. Các vị này là Tĩnh Văn quận chúa, Liên Hương huyện chủ, Ngải Như Ý, Tương Tiệp, Tiếu Dục, Tần Dư."

Mọi người hành lễ ra mắt, lần lượt ngồi xuống theo phân vị của mình.

Liên Hương huyện chủ coi như quen biết với Ngô Lệ Quyên nhiều nhất, cười hì hì nói: "Nghe nói chỗ Ngô tỷ tỷ có khách quý đến, chúng ta không mời mà đến, lát nữa đang định chơi phi tiêu, không biết Du muội muội có hứng thú hay không?"

Tĩnh Văn quận chúa liền nói nói: "Ngươi đừng hồ nháo, làm sợ hãi khách nhân, người ta là tiểu thư quy củ a."

"Tĩnh Văn, ta thế này gọi là sảng khoái! Du muội muội, bắn phi tiêu vui hơn nhiều so với trò đánh trống chuyền hoa, muội không bằng đến thử một lần, không thích thì không chơi là được." Khương Viện tiếp tục mời.

Du Tiểu Vãn thấy các nàng người người không phải là loại thích đẩy đưa vòng vo, nghĩ đến Triệu quốc công là võ tướng, chỉ sợ các thiên kim mà Liên Hương huyện chủ kết giao cũng là hậu duệ của võ tướng. Con gái của võ tướng quả nhiên khác con gái của quan văn, thoạt nhìn có vẻ sảng khoái nhiều lắm. Lại nghĩ, mẹ con Ngô Lệ Quyên không chừng có lời muốn nói riêng, nàng lại không nghĩ về chỗ của Trương Quân Dao, nhất là nàng cũng có hứng thú chơi phi tiêu, vì thế liền cười nói: "Được."

Khương Viện lập tức nắm tay nàng đứng lên, nói với Ngô Lệ Quyên: "Chúng ta đây đi chơi trước, đến giờ cơm sẽ cho Du muội muội trở về."

Ngô Lệ Quyên liền cười nói: "Để Hỉ Nhi đi theo hầu hạ đi, sẽ không phiền huyện chủ tự mình đưa người trở lại."

Cũng là có ý bảo Hỉ Nhi chiếu cố nàng, Du Tiểu Vãn cảm kích mỉm cười với Ngô Lệ Quyên.

Đến sân luyện võ của vương phủ, sớm có thân binh của vương phủ chuẩn bị sẵn tấm bạt bắn phi tiêu, còn có hẳn một cái hộp lớn, đựng rất nhiều phi tiêu, chia thành từng nhóm có sơn màu khác nhau trên đầu. Xem ra Liên Hương huyện chủ thường xuyên đến chơi ở đây.

Du Tiểu Vãn cảm thấy yên tâm, nhiệt tình cùng so tài với các vị thiên kim. Đứng đối diện tấm bạt, Du Tiểu Vãn ném một cái liền trúng hồng tâm, làm Tĩnh Văn và Liên Hương đều sợ ngây người, sửng sốt hỏi, "Muội không phải nói muội không biết chơi sao?"

Du Tiểu Vãn mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy." Đây thật là lần đầu tiên nàng chơi, bất quá tập võ cũng đã gần một năm, khả năng nhắm chính xác vẫn phải có. Nhưng vì không để người ngoài khả nghi, mấy lần bắn sau, nàng cố ý nhẹ tay, bắn chệch ra ngoài vòng, làm cho lần bắn đầu có vẻ chỉ là vô tình trúng mục tiêu.

Tần Dư đảo tròn ánh mắt, chợt đòi chơi vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên. Du Tiểu Vãn cũng không luống cuống, nghiêm túc cùng các nàng chơi một vòng, mũi tên nào cũng trúng mục tiêu, tuy rằng không phải mỗi lần đều trúng hồng tâm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với sáu người các nàng.

Khương Viện không khỏi hỏi: "Muội có phải từ nhỏ đã tập võ?"

Du Tiểu Vãn cười nhẹ nói: "Học quá một chút da lông, gia phụ là Chỉ Huy Sứ của Hà Nam."

Mọi người giật mình, liền cười nói: "Nguyên lai cũng là con nhà võ tướng giống chúng ta, kia về sau hãy đi chơi cùng chúng ta đi."

Tương Tiệp cười nói: "Đúng vậy, vật họp theo loài thôi. Dạo trước, Đỗ gia có phát thiệp mời đến tham dự yến hội, ta không có đi, đến đó phải ở cùng các thiên kim tiểu thư, hết so đồ trang sức của người nào xinh đẹp hơn, lại so kiểu dáng xiêm y của ai mới mẻ độc đáo hơn. Cả đám đều ăn diện xinh đẹp, nói rằng là đến ngắm mai, còn không phải là câu dẫn nam nhân?"

Tĩnh Văn quận chúa khẽ mắng nàng: "Ngươi nói chuyện thật thô bỉ, bất quá, nghe rất sảng khoái......"

Mọi người đều ha ha bật cười, Du Tiểu Vãn khó có dịp cảm thấy thoải mái, nghĩ thầm, có thể kết giao với các thiên kim hào sảng này, thật là một chuyện vui.

Đến giờ cơm, Hỉ Nhi mời Du Tiểu Vãn đi dự tiệc, yến hội của Liên Hương huyện chủ cũng sắp bắt đầu, mọi người liền tạm biệt Du Tiểu Vãn, nói ngày sau sẽ gặp nhau lâu hơn.

...

Yến tiệc trong cung kết thúc, buổi tụ hội trong vương phủ tụ cũng đã sớm tan. Nhiếp Chính Vương hôm nay ngủ lại trong chính viện của Vương phi. Tắm rửa xong, Vương gia vào trong phòng, ngồi dựa vào ghế, nương nhờ ánh sáng của chiếc đèn làm bằng thủy tinh để xem công văn. Chợt nghe tiếng Vương phi hỏi chuyện nha hoàn ở bên ngoài, một nha hoàn trả lời: "Hôm nay Liên Hương huyện chủ và Du tiểu thư cùng chơi đùa đến tận trưa, khi buổi tiệc bắt đầu mới tạm biệt."

Vương phi không khỏi tò mò nhíu mày, "Viện Nhi làm sao biết nàng đến đây?"

Nha hoàn kia trả lời: "Trương trắc phi bảo nô tỳ mang mứt quả đến cho huyện chủ ăn thử, huyện chủ nghe nói là Du tiểu thư mang đến, liền đi nói cảm tạ, sau đó quen biết nhau."

Vương phi lại hỏi huyện chủ chơi cái gì, nói cái gì, cuối cùng cười cười, phái cung nữ lui xuống. Vào trong phòng, Vương phi ngồi xuống cạnh Nhiếp Chính Vương, Vương gia cũng không nâng mắt lên, nói: "Muốn nói cái gì thì nói đi."

Vương phi cười mắng một tiếng, "Ta không nói đâu! Bảo bối tâm can Trương trắc phi của chàng, bình thường không lui tới với Viện Nhi, hôm nay lại hảo tâm đưa mứt quả đến cho Viện Nhi, ta nếu hoài nghi nàng làm chuyện khác thường vì có mưu đồ gì đó, chỉ sợ khiến người khác thầm oán. Đợi ngày sau xảy ra chuyện ra, Vương gia tự nhiên sẽ biết....... Với lại, một bé gái mồ côi nho nhỏ, làm sao quan trọng bằng con nối dòng của Vương gia ngài a?"

Nhiếp Chính Vương bất đắc dĩ giương mắt xem nàng, "Ta một chữ cũng chưa nói, nàng đã định tội cho ta rồi."

Vương phi cười khanh khách, tiến sát vào trong lòng Vương gia, "Được rồi, ta sẽ quản lý tốt hậu viện cho chàng, để nàng ta an an phận phận dưỡng thai trong phủ, chàng chỉ cần lo đại sự của mình là được."

Nhiếp Chính Vương nâng cái cằm trơn bóng của nàng lên, cúi đầu in xuống một nụ hôn.

Vương phi hưởng thụ nhắm mắt lại, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đắc ý, buồn cười Trương Quân Dao còn tưởng rằng sinh con trai có thể thay thế được nàng, lại không biết Vương gia và nàng tình thâm ý trọng, càng coi trọng mưu trí và khí phách của nàng, có thể giúp hắn quản lý hậu trạch, làm cho hắn an tâm làm chính sự, nếu không, nàng đã sớm không ngồi nổi vị trí Vương phi này, không cần chờ đến hôm nay.

...

Chẳng mấy chốc, tháng ba đến. Chim bay cỏ mọc, xuân về hoa nở. Hoa đào, hoa hạnh, hoa lan và đủ mọi loại hoa dại vô danh khác cùng bừng bừng khoe sắc. Ong bướm bận rộn xuyên qua rừng hoa, chim chóc hoan hỉ cất tiếng hót, khắp nơi dạt dào sinh cơ.

Hai tháng trước, Tào Trung Duệ đã cưới Hà Ngữ Phương, bất quá nghe bọn hạ nhân nói, hai người ngủ phòng riêng, chủ yếu viện cớ Tào Trung Duệ còn nhỏ tuổi, lão thái thái và Tước gia cũng không hy vọng bọn họ quá sớm viên phòng, hơn nữa chính Tào Trung Duệ cũng không nguyện ý.

Của hồi môn của Hà Ngữ Phương rất nhiều, nhờ vậy mà nàng ít nhiều cũng có thể diện, lão thái thái lại thường xuyên khen nàng ngoan ngoãn thủ lễ, nên bọ hạ nhân trong Tào phủ không dám coi thường vị nhị thiếu phu nhân này. Du Tiểu Vãn vốn không nghĩ mình sẽ có gì liên quan đến Hà Ngữ Phương, không ngờ sau mấy lần tình cờ gặp nhau trong hoa viên, hai người càng tán gẫu càng thân cận. Hà Ngữ Phương quả thật là một nữ tử rất có nội hàm, bộ dáng nhìn chung cũng không tệ, đáng tiếc có vài chỗ thiếu hụt nho nhỏ. Du Tiểu Vãn kiếp trước nghe nói nàng cuối cùng xuất gia làm ni cô, kỳ thật, ở Tào phủ, so với việc không thể sinh con trai con gái, thì xuất gia làm ni cô cũng không có gì khác nhau. Nàng ngầm hạ quyết tâm, vô luận thế nào đều phải giúp Hà Ngữ Phương một lần, ít nhất cũng giúp nàng có một đứa con bên mình.

Trong hai tháng này, Liên Hương huyện chủ và Duy Phương Đại công chúa mấy lần đến Tào phủ rủ Du Tiểu Vãn đi chơi. Du Tiểu Vãn dần dần thân thiết hơn với nhóm thiên kim của Liên Hương huyện chủ, giao tình với Duy Phương Đại công chúa cũng là ngày một tăng thêm, nồng thắm như hai khuê mật đã tương giao vài thập niên. Chỉ là Du Tiểu Vãn có chút không hiểu, Duy Phương vì sao cứ thường xuyên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

Hôm nay là ngày thi kỵ xạ, Duy Phương Đại công chúa phải xuất phát từ trong cung, nên giao cho Liên Hương huyện chủ tới đón nàng. Du Tiểu Vãn đã sớm sửa soạn tốt lắm, mặc sẵn một bộ quần áo cưỡi ngựa màu nhạt, vì nàng nghe Liên Hương huyện chủ nói, có hẳn một cuộc thi đua ngựa dành riêng cho nữ tử, hơn nữa Liên Hương huyện chủ đã đáp ứng cho nàng mượn ngựa.

Trong Nhã Ngũ Đường.

"Duệ Nhi, muội muội con mặc bộ xiêm y này có xinh đẹp không?" Hai mắt Tào phu nhân tỏa sáng nhìn bảo bối nữ nhi của mình, quay sang chờ con khẳng định.

Tào Trung Nhã vươn hai tay ra hai bên, cố sức phô diễn bộ xiêm y trên người một cách toàn diện nhất, đi thành một vòng tròn trước mặt ca ca. Áo lụa đỏ thượng thừa, trên ngực thêu đầy hoa mẫu đơn bằng chỉ bạc lấp lánh, chiếc váy hồng nhạt đang xòe ra như cánh bướm, ẩn hiện hoa văn, bên hông là sợi thắt lưng màu hồng nhạt được kết tỉ mỉ, bên trái mang một khối ngọc bội hình hồ lô làm bằng dương chi ngọc thượng phẩm, bên phải mang một hà bao nhỏ, đựng bạc vụn và khăn hương.

Từ trên xuống dưới, màu sắc chuyển từ đậm đến nhạt, nhìn từ xa giống như một đóa hoa sen mới nở.

Khuôn mặt Tào phu nhân đầy ý cười, cặp mắt thanh tú cũng cong cong theo, đối với mỹ mạo của nữ nhi và bộ xiêm y do tự tay mình chọn lựa này, bà vừa lòng đến độ không thể lại vừa lòng hơn, "Nhất định có thể khiến các thiếu niên công tử phải khom lưng a."

Tào Trung Duệ nhìn muội muội đổi không dưới mười bộ xiêm y, tinh thần không biết đã sớm bay đến chân trời nào. Hắn tưởng tượng, xiêm y như vậy nếu là mặc trên người Vãn Nhi muội muội, sẽ có bao nhiêu minh diễm, bao nhiêu động lòng người. Đáng tiếc......

Tào Trung Nhã đắc ý vuốt vuốt ống tay áo, "Biểu tỷ thật sự đều đã an bài tốt lắm sao?" Sau đó âm ngoan nói: "Tốt nhất là cho ả ngã chết luôn."

Trương thị suỵt một cái, làm động tác chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải là biểu tỷ con an bài, đây là mượn đao giết người, con đừng có đem tội danh đổ lên đầu biểu tỷ con."

Tào Thanh Nho năm nay cũng được thiệp mời, có thể mang nữ quyến cùng đi tham gia. Người một nhà, nữ ngồi trên xe ngựa, nam cưỡi ngựa, cùng Du Tiểu Vãn và Liên Hương huyện chủ một trước một sau tới trường đấu.

Trong trường đấu đã sớm người người tấp nập. Những người tham gia đều là con nhà quyền quý, chủ tử không nhiều lắm, nô tài lại rất đông. Nhiếp Chính Vương và Vương phi ngồi trên đài cao quan khán, Quân Dật Chi ngồi chung với người nhà của mình, chợt thấy Nhiếp Chính Vương phi nhìn hắn cười cười, vội đi qua thỉnh an.

Nhiếp Chính Vương phi kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, nhỏ giọng hỏi, "Năm nay ngươi có tham gia không?"

Quân Dật Chi lắc lắc đầu, "Không có ý nghĩa, không con ngựa nào so được với Trục Phong của ta."

Vương phi liền cười nói: "Vậy thì Chi Miễn chuyến này thảnh thơi rồi, nghe nói tháng trước, hắn tìm được một con ngựa, tên là Hắc Vân Đạp Tuyết."

Phép khích tướng vô dụng, Quân Dật Chi vẫn lắc lắc đầu.

"Nếu lúc này hắn làm ra chuyện gì nổi bật, Thái Hậu ước chừng sẽ chỉ hôn cho hắn." Nhiếp Chính Vương phi giống như vô tình nói: "Không biết là Tĩnh Văn hay là ai. A...... Tĩnh Văn ở bên kia, thoạt nhìn rất thân thiết với Du nha đầu a."

Quân Dật Chi theo ngón tay của nàng nhìn qua, quả nhiên thấy Du Tiểu Vãn mặc y phục cưỡi ngựa, đang nói chuyện gì đó với Tĩnh Văn và Liên Hương. Ánh mắt khẽ chợt lóe, hắn nhanh chóng xuống khán đài, sải bước đi qua.

Du Tiểu Vãn đang chọn ngựa, Tĩnh Văn quận chúa, Liên Hương huyện chủ và bọn người Tương Tiệp đều dắt một con ngựa đến cho nàng chọn lựa. Du Tiểu Vãn cưỡi ngựa khá tốt, chỉ là không rành cách chọn ngựa, thấy những con ngựa này đều cao lớn tuấn mỹ, nhất thời không biết quyết định ra sao. Quân Dật Chi đi bộ lại đây, cao giọng nói: "Loại ngựa cái này, cưỡi nó cũng tưởng thắng sao?"

Liên Hương huyện chủ thấy người đến là hắn, nhất thời nổi giận, "Ngựa cái sao không thể thắng, nữ tử chúng ta thi đấu đều là cưỡi ngựa cái."

Quân Dật Chi khinh thường xua tay, ánh mắt đảo qua đàn ngựa một vòng, quay sang cười với Du Tiểu Vãn: "Ta có ngựa có thể cho ngươi mượn, ngươi theo ta đi lấy đi."

Đám người Liên Hương hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra vài phần hoảng loạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio