Trong thạch thất, có mặc dù có đủ loại không khí, nhưng lời nói của người phụ nữ kia, làm cho chúng nữ che miệng cười trộng, quả thật, ba nàng biết Ảnh, đều hiểu được, bà nói không sai, Tiêu Thu Phong trước kia, quả thật rất lạnh lùng, rất ghét dùng lời.
Còn có cách nào khác sao? Trước mặt mẹ, Tiêu Thu Phong chỉ có thể thẳng thắn, đem chuyện phát sinh ra trên người hắn, kể lại cho bà nghe, ngay cả lão đạo sĩ cũng phải trợn mắt há mồm.
Đinh Mỹ Đình thì không cần nói, đến bây giờ, nàng mới biết được, người mà nàng thích, lại có một thân phận khác, chân thân chính là người được gọi là Ảnh Tử năm xưa.
Cái này cũng khó trách, vì sao hai người lớn của Tiêu gia không phải là cha mẹ ruột của hắn.
"Chuyện này... chuyện này là thật sao?"Người phụ nữ nhìn Tiêu Thu Phong, trong mắt đầy do dự, nàng khát vọng nhìn người thanh niên trước mắt này là con trai mình, nhưng lại sợ đây là một giấc mộng.
"Mẹ, con cam đoan với mẹ, đây là sự thật, mẹ xem, đây là ảnh chụp năm năm trước, hắn vẫn là một kẻ xấu xa, bằng không làm sao con thích hắn được?"Vũ bước lại, trực tiếp kêu mẹ, người phụ nữ này khó mà tỉnh được, cần phải cho bà biết, ngoại trừ con trai, còn có rất nhiều người hy vọng bà sống sót.
Tiêu Thu Phong rất bất đắc dĩ, đến giờ phút này, mẹ lại không nhận hắn, hắn thật sự muốn đi đập đầu rồi.
"Mẹ, bác... bác còn sống, mẹ nhớ không?"Người phụ nữ chỉ bị đau bệnh chứ không bị mất trí nhớ.
"Hào Vân... hắn còn sống?"Trên mặt đã có thần sắc kích động, người phụ nữ đương nhiên không quên, Tiêu Hào Vân chính là người thân duy nhất của chồng mình trên đời, hơn nữa, phần lớn mọi người không biết, ông ta đã trở thành người mai mối cho Tiêu gia.
Tiêu Thu Phong vội vàng cầm điện thoại, đáng tiếc, ở nơi đây không chút tín hiệu, làm cho hắn tức giận đến mức vứt điện thoại đi, Vũ ngăn hắn lại, khẽ cười: "Phong, anh không cần gấp, mẹ chỉ không tiếp thụ được thôi. Tin tưởng rằng mẹ sẽ chấp nhận anh, dòng máu trong người của anh, là do mẹ ban cho, tin tưởng rằng, dù thay đổi thế nào, trên người của anh, nhất định sẽ có thứ mà mẹ quen thuộc, đây, dùng của em"
Di động của Vũ, được trang bị tín hiệu đặc biệt, rất nhanh, điện thoại đã gọi được ra ngoài.
"Mẹ, đây là điện thoại của bác, mẹ nghe thử đi, có nhận ra âm thanh của bác không?"Điện thoại vừa thông, Tiêu Thu Phong không nói câu nào, chuyện qua bên tai của bà.
Điện thoại đã vang lên âm thanh, tuy rằng là số lạ, nhưng Tiêu Hào Vân cũng không cắt điện thoại, bởi vì người biết số điện thoại của ông, cũng không nhiều lắm, cho nên bình tĩnh trả lời.
"Alo, ai vậy?"Trong căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được, Ruth lập tức chợt nhớ ra, đây là giọng của Tiêu Hào Vân.
Người phụ nữ chưa cầm lấy điện thoại, đã nói một câu làm cho Tiêu Thu Phong muốn té xĩu: "Giọng người già, giọng của Hào Vân không có già như vậy!"
Tiêu Thu Phong sắp khóc rồi, mẹ ngủ lâu như vậy, nên cũng đã quên, mẹ đã ở đây hai mươi năm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lão đạo sĩ châm chọc: "Tiểu Hà, con không nhớ sao, bây giờ đã là hai mươi lăm năm sau rồi, con nói xem hắn ta có già hay không?"
Nghe xong lời này, người phụ nữ mới cầm điện thoại lên, nói: "Đại ca, anh còn nhớ giọng của em không, em là tiểu Hà đây!"
"Tiểu Hà..."Âm thanh dừng lại, phỏng chừng ông ta đang bị dọa hết hồn, sau đó mới lên tiếng: "Giọng thì có chút quen thuộc, nhưng thật xin lỗi, vị tiểu thư này, tiểu Hà mà tôi quen đã qua đời hơn hai mươi năm rồi, cô đừng nói cho tôi biết rằng, đây là cuộc điện thoại từ thiên đường"
Chuyện như vậy, bất cứ là ai, cũng sẽ không tin.
Người phụ nữ có chút tức giận, mắng: "Này, lão già kia, ông rốt cuộc có phải là Tiêu Hào Vân hay không, nói nhiều quá vậy, tôi hỏi ông, có phải năm đó ông đến kinh thành, đi nhậu về đái bậy, rồi còn bị chó cắn phải nằm viện ba ngày đúng không?"
Đầu dây bên kia, Tiêu Hào Vân cũng xém té xĩu, ông thề, chuyện này, ông chưa từng nói với ai, đái bậy, bàn tay vàng sao có thể làm được.
Hơn nữa, chuyện này đã qua nhiều năm như vậy, hẳn là không ai nhớ được, giờ phút này, ông nhìn thẳng vào điện thoại, hơn nữa còn chút kích động, hỏi: "Cô... cô thật sự là tiểu Hà? Thật sự chính là cô dâu ở hôn lễ cường hôn chú rể, là tân nương cường hãn sao?"
Tiêu Thu Phong cũng đã được mở mang kiến thức, thì ra năm đó mẹ rất cường hãn!!!
Bác vừa nói xong, bà đã lên tiếng thừa nhận: "Đúng, là lão nương!"
Cái này là phần mở đầu, rồi lại tiếp tục nói chuyện tiếp, thân nhân nhận nhau mà, hai người càng nói càng hăng say, Tiêu Hào Vân đương nhiên vội vã muốn gặp bà, nhưng bây giờ không có khả năng, ai mà biết, khi nào bà tỉnh, khi nào bà mê man.
"Được rồi, không nói với ông nữa, tôi muốn gặp con trai tôi, vậy đi!"Sau khi vấn đề đã được giải đáp, bà rất hưng phấn, buông điện thoại xuống, người đầu tiên mà bà muốn nhìn, đương nhiên là Tiêu Thu Phong.
Vẫy vẫy tay, bà nói: "Tiểu Phong, lại đây, để mẹ nhìn con, ai, hơn hai mươi năm, thì ra ta còn một đứa con trai, xem ra trời cao đối đãi không tệ"
Lúc này đây, bà đã trở nên tự nhiên hơn, khi Tiêu Thu Phong đến gần, bà đã gọi to một tiếng: "Con ngoan, mau ôm mẹ đi, cục cưng ngoan!"
Hai tay mở ra, cũng đã ôm lấy Tiêu Thu Phong còn đang ngơ ngác, Tiêu Thu Phong nhìn mọi người đang che miệng cười trộm, nhưng vẻ mặt rất hưng phấn, thật có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Mẹ... con... con đã lớn rồi, không còn là con nít nữa... mẹ không cần kêu là cục cưng ngoan..."
Bà trừng mắt nhìn hắn một cái, quát: "Con dám không nghe lời mẹ sao, có phải muốn mẹ đánh mông con không?"
Lúc này, à không, bây giờ Tiêu Thu Phong thật sự muốn té xĩu rồi, tính cách của mẹ, thật sự không giống bình thường, cũng chỉ có lão già Long Thần mới chịu được, người bình thường thật sự không dám cưới đâu.
Lão đạo sĩ cười trộm, ông đương nhiên biết tính cách của bà, chỉ trong lúc ngủ, mới đáng yêu thôi.
Nhưng sự cường thế đã biến thành lời tự trách:"Tiểu Phong, mẹ thật xin lỗi con, nhiều năm như vậy, để con sống một mình bên ngoài, nhận hết khổ sở, ông già ma quỷ cua con, ngay cả một lần gặp mặt cũng không có, con đã chịu khổ rồi, về sau mẹ nhất định sẽ yêu thương con, không để con một mình nữa"
Có những lời này, Tiêu Thu Phong còn cần gì nữa? Tất cả đã không còn quan trọng, quan trọng nhất là hắn có mẹ, không còn là cô nhi.
"Mẹ, tất cả đã trôi qua, chúng ta có thể gặp lại nhau, cũng đã bồi thường tất cả rồi, về sau chúng ta sẽ hạnh phúc, mẹ nhìn các nàng đi, về sau cũng sẽ là con dâu ngoan của mẹ"
Bà ngẩng đầu lên, ôn hòa mỉm cười với chúng nữ, nói: "Con à, con thật có bổn sự, so với ông già của con bản lĩnh hơn nhiều, ổng hả, đừng nói là tán gái, ngay cả tam thương cũng không đỡ được một cái, chỉ có mẹ ngu ngốc mới gả cho ổng"
Cười cười, bà ngẩng đầu lên nhìn: "Tiểu Phong, các nàng đều rất tốt, phong nhã thành thục, xinh xắn đáng yêu, làm vợ quả thật rất tốt, nhưng mà con chuẩn bị cưới người nào?"
Tiêu Thu Phong cười cười: "Đương nhiên là cưới hết, như vậy không phải bên cạnh mẹ sẽ có nhiều người hầu hạ hơn sao?"
Bà dùng tay sờ sờ mặt hắn, mắng: "Tiểu tử này, quả thật to gan, làm ủy khuất người ta như vậy, các nàng hợp lại tạo phản thì sao, con thật biết suy nghĩ"
"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, chúng con sẽ không"Vũ nhẹ nhàng đến gần, thâm tình nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Có cưới hay không cũng không quan trọng, quan trọng là chúng con có thể cùng với hắn, mọi người vui vẻ, vậy là đủ rồi"
Lời này, là tiếng lòng của chúng nữ, tất cả đều gật đầu.
Bà cao hứng nhìn về phía Tiêu Thu Phong, cười quát: "Xú tiểu tử, thật sự là đắc ý chết con, lập tức đòi bốn người, thật sự là lớn nhỏ cũng ăn, không tồi, Tiêu gia chúng ta về sau sẽ tốt rồi, ai, nếu ba của con còn sống, ổng nhất định sẽ còn vui mừng hơn mẹ"
Bà nói xong, như chợt nhớ đến người yêu đã mất, cảm xúc dần thay đổi, thân thể cũng dần trở nên vô lực, tiếp theo lặng lẽ thở dài một hơi, hai mắt trở nên vô hồn, nhợt nhạt nói: "Mẹ mệt, xú tiểu tử, lần sau sẽ dạy dỗ con lại..."
Bà đã muốn ngã xuống trong lòng ngực Tiêu Thu Phong, lão đạo sĩ tiến lại, cầm tay bắt mạch, khẽ gật đầu, Tiêu Thu Phong đã đứng lên, đỡ mẹ nằm lên giường băng, lần này là lần tỉnh dậy lâu nhất, thức dậy gần hai mươi phút, xem ra sự xuất hiện của con trai, quả thật rất có tác dụng.
Dù không muốn nhưng vẫn phải rời đi, lúc này, tâm tình của mọi người đều đã tốt hơn rất nhiều, ngay cả lão đạo sĩ cũng vậy.
"Tiểu Phong, mẹ của con có thể tỉnh lâu như vậy, bởi vì đã có động lực sống, con yên tâm, chỉ cần con thường xuyên đến thăm, tình huống của nàng sẽ ngày càng tốt hơn"Tiêu Thu Phong gật đầu, đây chính là hy vọng của hắn, hắn sẽ hết sức đi tìm tinh mang qyết, làm cho mẹ hoàn toàn thoát khỏi thương tổn của ma khí, đã nhiều năm rồi, bà chịu khổ cũng đã đủ rồi.
"Ông xã, anh yên tâm, chúng em tin tưởng, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, mọi người có thể hưởng thụ hạnh phúc gia đình mà"Ruth cũng không hiểu cái gì là tinh mang quyết, nhưng lòng của nàng cũng giống như chúng nữ, đều kỳ vọng người phụ nữ ấy sẽ nhanh chóng tỉnh dậy, bởi vì đây chính là mẹ của hắn.
Đinh Mỹ Đình cũng nói: "Tiêu đại ca, em cũng sẽ giúp anh, nhờ gia đình hỗ trợ"Lúc này, nàng đã hiểu được, Vũ để cho nàng đi theo, đại biểu cho cái gì, chính là cho nàng một cơ hội, một cơ hội trở thành người của Tiêu gia, nàng đương nhiên không thể bỏ quan.
"Mỹ Đình, em nên hiểu vì sao chị đáp ứng cho em cùng đi, bởi vì chuyện hôm nay, bất kể là em thấy cái gì, hay nghe được gì, đều là những chuyện kinh hãi thế tục, chỉ có người của Tiêu gia mới được biết, cho dù là người nhà của em, cũng không thể tiết lộ, biết không?"