Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

chương 115: ba năm sau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Này cũng gần hai mươi hài tử, trong sân nhỏ miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt, chạy nhảy kêu la, nháo thành đoàn, đem đám người lớn đều chọc cười. Khó được cao hứng như vậy, Lâm thị chuẩn bị ba bàn thức ăn, đều tràn đầy, làm cho nhóm hài tử ăn đến miệng đầy dầu, bụng nhỏ ưỡn ra trực tiếp hô quá no….

Tiễn thân thích cùng mây nhóm hài tử kia đi, nhóm hài tử chơi đua mệt mỏi cũng nằm ngủ, sau khi thu thập đồ xong Lâm thị vào phòng, thấy Trần Đông Sinh còn nằm ở chỗ ấy đang phát ngốc, không biết đang suy nghĩ gì, thì cười hỏi: “Chàng tại sao còn chưa ngủ đây?”

“Trong nhà còn thừa lại bao nhiêu bạc?” Trần Đông Sinh đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Ân?” Lâm thị biết Trần Đông Sinh không phải người thích quản bạc, cho nên nghi ngờ ừ một tiếng sau đó lên tiếng nói: “Trong nhà xây căn nhà, ban đầu thừa lại khoảng mười hai lượng, quá niên mua hàng tết, mua đồ cho lão phòng bên kia, lại cho hai trăm văn, còn lại cũng không nhiều, chàng muốn dùng sao?” Hắn khác thường như vậy, nàng vẫn muốn hỏi một tiếng.

“Tới đây, ngồi xuống trước,” Trần Đông Sinh lôi kéo Lâm thị ngồi xuống xong, vẻ mặt ngưng trọng, “Xuân Nương, hôm nay ta nhìn mầy hài tử nhà Nhị ca nàng, vẻ mặt trầm ổn, mà mấy người tiểu Hải lại nôn nóng hết sức, nghĩ so sánh với nhau, vẫn là kém một đoạn…,”

Lâm thị không có đánh gãy lời nói của hắn, chỉ là nghi ngờ nghe, buồn bực cho là hắn sẽ không phải là nhìn hài tử nhà Nhị ca, không cần tiểu Hải đi!?

“Khác biệt giữa tiến với không tiến học đường này, có lẽ là ở chỗ này, ta thấy tiểu Hải cũng thông tuệ, không bằng chúng ta qua Tết xong đưa tiểu Hải tiến học đường đi!?” Nói vô nghĩa nửa ngày, Trần Đông Sinh rốt cục nói đến trên điểm quan trọng.

“Tiến học đường?” Lâm thị cả kinh, nhìn Trần Đông Sinh một cái, thấy trong mắt hắn hiện lên tiếc nuối, oán giận… Rất nhiều loại tâm tình, biết hắn là nghĩ đến chính mình, không muốn để cho nhi tử có tiếc nuối, thì gật gật đầu đồng ý, nhưng lập tức lại tưởng tượng, có chút lo lắng nói: “Chỉ là trong tay ta đại khái còn lại tám lượng bạc, tiền học phí học đường quý như vậy, ta có thể trả nổi sao?”

“Đập nồi bán sắt, ta cũng muốn để cho tiểu Hải tiến học đường!” Không trách Trần Đông Sinh hạ quyết định như vậy, nếu nhà bọn họ không có ai đọc thư biết chữ, cuộc đời này, sẽ không ngày nổi danh, có lẽ còn liên luỵ tới con cháu đời sau, cho nên hắn cắn chặt răng cũng phải để cho tiểu Hải tiến học đường.

“Đã như vậy, vậy sáng sớm mai ta đi hỏi một chút, nếu không đủ, đem lúa mễ mùa bán đi một ít,” Lâm thị trong lòng cũng tính toán, đồng ý với suy nghĩ của hắn.

“Được!” Còn lại, không có nói lời vô nghĩa.

Trần Đông Sinh trồng lúa mùa, thu hoạch không tồi, cùng lúa sớm không sai biệt lắm, nhưng chỉ trồng nửa mẫu, trong lòng vô cùng tiếc nuối lúc trước vì cái gì không trồng nhiều một chút, nhưng thu hoạch cũng được mấy trăm cân. Cái này là gạo mới, là hiện tại không có, nếu muốn bán, giá tiền so với ban đầu sẽ cao hơn, cho nên một năm tiền học phí này, hắn là không lo lắng.

Ngày hôm sau, hai người đã đem cái quyết định này nói cho Trần Hải, hắn vừa nghe, nhảy lên cao ba thước, hưng phấn gật đầu nói được, cũng cam đoan nhất định sẽ đọc thư biết chữ thực tốt, cho cha mẹ tăng mặt mũi. Trần Yến tự nhiên cũng cao hứng, chỉ có Trần Ngư khóe miệng lộ tươi cười, tâm lý lại lo lắng không thôi.

Trong nhà có bao nhiêu bạc, tiêu bao nhiêu, còn thừa lại bao nhiêu, nàng đều biết, cho nên vừa nghe đến quyết định của bọn họ, trong lòng nghĩ bạc này là làm sao có được.

Nàng không muốn quá khiến người chú ý, nhưng là không làm như vậy, tới khi nào mới có thể thay đổi tình trạng trong nhà đây?

Nàng không muốn ở trong căn nhà đá sáng trưng, lại ăn cháo hoa màu thêm dưa muối, kia mới khiến cho người ta phát điên.

“Cha, nương, tiền học phí quý như vậy, nhà ta còn có bạc sao?” Trần Hải tuy rằng chín tuổi, nhưng sau kinh nghiệm bị Hồ thị tàn phá, biến thành chẳng những hiểu chuyện, còn sớm thành thục, cho nên vừa hỏi, đã chọc trúng trọng điểm.

Lâm thị khe khẽ mỉm cười, không quyết định giấu. “Ta cùng cha con thương lượng tốt, gạo mới nhà ta rất nhiều, chỉ bán đi một trăm cân là được, dù sao lương thực nhà ta còn có, không sợ đói bụng!”

“Gạo mới nhà ta không phải không nhiều sao?” Nói về cái này, Trần Hải cũng là một bụng tức giận. Lúc trước khi nhà hắn trồng lúa mùa, nãi nãi tới ầm ĩ, còn đánh Ngư Nhi một cái tát, nhưnh chờ đến khi lúa mùa trồng thành công, bà vẫn mặt dày mày dạn tới muốn gạo mới, nương cho năm mươi cân, bà còn cùng người khác nói nương nhỏ mọn, tâm lý thực hận là nghiến răng ngứa. (QA: nàng nào còn nhớ vụ bốn mươi văn tiền vs cái tát này không? -_-!!!)

“A a, tiểu tử này còn thực tinh ranh, biết lương thực trong nhà không nhiều,” Trần Đông Sinh đối với nhi nữ (nhi tử + nữ nhi) của mình lộ ra vẻ mặt vui mừng, duỗi tay sờ sờ đầu Trần Hải, cười nói: “Lương thực nhà ta đều giấu ở trong hầm đất trên núi, bằng không con cho rằng cho nãi nãi con năm mươi cân gạo mới, bà sẽ thoả mãn sao?”

Hầm đất này cất khoai lang, còn có gạo mới vào, là người khác không biết. Nửa mẫu đất này mọc, ai cũng xem được, nhưng dù sao lúa mùa Trần Đông Sinh là người trồng đầu tiên, hắn nói rất nhiều đều là hạt lép, người khác cũng không biết thật giả, cũng bị lừa gạt cho qua.

“Nương, con lại nghĩ nghĩ biện pháp khác đi!?” Trần Ngư tâm nghĩ, lương thực này là gốc dễ của dân chúng, vạn nhất ra chút cái gì thiên tai dịch bệnh, không có chút lương thực cất trữ là muốn mạng người, cho nên không muốn bán đi lương thực trong nhà.

“Có thể không bán, ta đương nhiên không bán, trước hỏi một chút tiền học phí cần bao nhiêu bạc lại tính toán,” Lâm thị trong lòng cũng hiểu rõ tầm quan trọng của lương thực, nhưng Trần Đông Sinh trong lòng có cái kết, nếu chậm trễ Trần Hải, sợ rằng cuộc đời này hắn cũng phải uất ức.

Bên này, Trần Đông Sinh mang Trần Hải đi gặp tiên sinh, tiên sinh này không phải người trong thôn, là một địa phương bên kia đỉnh núi, cùng bến tàu lớn tương đối tương gần, nơi đó phu tử nghe nói là từng làm quan, sau đó đắc tội quyền quý, đã về quê dạy học. Mà vị hôn phu trước kia của Trần Yến là Vu Tiểu Vũ cũng là học ra từ hắn, cho nên thanh danh rất là không tồi.

Bên kia, Trần Ngư nhìn biển khơi, tâm lý vẫn nghĩ tới cùng như thế nào, mới có thể để làm cho trong nhà thoát khỏi nghèo khó này — kỳ thật chẳng những là trong nhà, ngay cả nhà Đại bá mẫu cùng nhà tiểu thẩm thẩm, cũng là có chút thời điểm chỉ có thể uống cháo loãng, cuộc sống trôi qua tương đối bần cùng.

Tài nguyên trong biển khơi này là khá phong phú, nhưng là hiện tại thuyền đánh cá quá lạc hậu, ngay cả thương thuyền của râu rậm cũng có chút không ổn định, huống chi là thuyền đánh cá.

Bất luận Trần Ngư vắt hết óc, cũng không nghĩ ra cái việc gì không kinh thiên động địa lại có thể phát tài, chỉ có thể an ổn sống cuộc sống nhỏ của chính mình. Chuyện Trần Hải đã định, một năm năm lượng tiền học phí thêm mười cân gạo. Hóa ra, tiên sinh này cưới cái thiên kim của một quan nhỏ ở kinh thành, chưa hề chăm sóc qua hoa màu, cho nên trong nhà không ai có thể làm ruộng, chỉ trông vào học phí của tiên sinh, trong nhà cũng có chút túng thiếu.

Tuy rằng tiên sinh nghĩ cái phương pháp, tiền học phí rẻ một chút, nhưng được mỗi người giao mười cân gạo, mấy chục người học sinh này, cũng đủ nhà hắn ăn.

Trần Ngư nghe đến cái này, tâm lý cảm giác được vị tiên sinh này có chút khả ái.

Thời gian, thoáng một cái đã qua ba năm, Trần Ngư mười tuổi. Ba năm này, nàng an ổn sống cuộc sống của chính mình, không có làm việc khác người, dựa vào chế tác nham y cùng một ít đồ, miễn cưỡng đủ cung cấp tiền học phí cho Trần Hải, cuộc sống trong nhà tuy rằng căng thẳng, nhưng trên mặt Lâm thị cùng Trần Đông Sinh tươi cười sáng lạn ngày càng nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio