Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

chương 151: mặt dày vô sỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối mặt với chỉ trích của Đại ca, Trần thị chỉ có thể bổ nhào vào Hồ thị kêu rên, phải biết mình thực mất đi hai đứa con trai, ngay cả chút gia nghiệp trong nhà kia cũng không giữ được, hiện tại bến tàu lớn giống như đất quỷ vậy, người, ít đến thương cảm, chút sinh ý nhỏ cũng làm không nổi nữa. Lúc trước thời điểm bọn họ rời đi, là nghĩ có thể ở bên ngoài sống cuộc sống tốt, cho nên đem bạc trong nhà có thể mang đi đều mang đi, đoạn đường này chạy nạn trở về, nơi nào còn có bạc.

Khi về đến nhà, Đại nhi tử khóc đến thê thảm, nàng nhìn đau lòng, nghĩ cùng thân thích mượn một chút, lại nhất nhất bị đuổi ra cửa, thời điểm này, nàng mới nghĩ đến nhà mẹ đẻ mình, biết được tin tức là Nam làng chài một người cũng không chết, kia không thể nghi ngờ là hung hăng đánh vào trên mặt nàng, giễu cợt nàng đáng thương.

“Nương, người cứu cứu con, cứu cứu con a…,” Trần thị loi kéo y phục Hồ thị, ra sức khóc ròng nói.

Hồ thị thấy nàng thê thảm như vậy, tâm lý cũng đau lòng, liền cắn chặt răng nói: “Trong nhà vẫn còn một túi gạo mễ, ngươi trước cầm đi, không đủ đến lúc đó nghĩ biện pháp, cả nhà cùng một chỗ, cuối cùng cũng sẽ qua!”

Ta cần gạo mễ có tác dụng gì a, bạc, bạc a! Trong mắt Trần thị hiện lên bất mãn, cảm thấy bọn họ căn bản không có lòng cứu mình.

“Nương, cha hài tử hắn sắp không được rồi, cần xem đại phu, trong nhà một văn cũng không có,” Trần thị quệt quệt khuôn mặt bẩn thỉu dơ dáy, nghẹn ngào vừa kéo vừa nói.

Hồ thị nhìn Trần thị, lại nhìn mấy nhi tử, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từ trong lồng ngực mình lấy ra một cái hà bao, đưa cho nàng nói: “Đây là chút tiền đồng còn lại cuối cùng của nương, đều cho ngươi!” Trước, nàng là có chút bạc, chỉ là đầy tháng đôi sinh đôi, Yến nhi thành nhân, nàng đều tặng một chút, cộng thêm năm nay mất mùa, trong tay còn lại liền không có.

Trần thị vui mừng nhận hà bao, sau khi ước lượng trọng lượng hà bao trong tay, vẻ mặt khinh thường nhíu mày nói: “Nương, ngươi cho ít như vậy, là cho ăn mày sao?”

Mấy người vừa nghe lời nàng nói, đều nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Thời điểm tai nạn tiến đến, người trong nhà nhớ nàng, bất chấp nguy hiểm tính mạng đưa chút lương thời cho nàng, nàng lại chạy trốn mất dạng, một chút cũng không để ý thân tình. Tự mình mắc nạn trở về, lại giống như tất cả mọi người thiếu nợ nàng vậy, thật sự làm ngưới ta khó mà vui mừng.

“Đại cô, năm nay tai họa, cuộc sống của mọi người đều không tốt, có thể có từng này, vẫn là a mẫu cắn răng tiết kiệm mới có được,” Trương thị cũng nhìn không được, trước kia nàng vỗ mông ngựa Trần thị, hi vọng có thể nhận được một chút ưu đãi của Trần thị, nhưng sau sau khi nghĩ thông suốt, mới phát hiện mình là người ngốc nhất, Trần thị chỉ là coi mình như ngốc tử, để cho trên mặt nàng ta thêm vàng, chờ càng về sau, nàng cũng cùng Trần thị không thân nữa.

“Nương không có, còn ngươi? Nhị tẩu, ngươi không thể thấy chết không cứu,” Trần thị vừa nghe, lập tức nói sang chuyện khác, hướng tới Trương thị.

Trương thị lắc đầu, cũng không trả lời. Trong tay nàng là có chút bạc, nhưng đó là Ngư Nhi chiếu cố, là nàng để cưới vợ cho nhóm hài tử. Nếu cho Trần thị, vậy nửa đời sau của hài tử, không phải bị hủy sao? Nàng là làm mẫu thân, sẽ kiên quyết không làm chuyện như vậy.

Không phải nàng nhẫn tâm, là nàng không thể cứu người ta, hủy nhi tử của mình.

Trần thị hung hăng lườm nàng một cái, cũng biết trong nhà Chu thị cùng Trương thị chẳng hề tốt, cũng không biết rằng sau này bọn họ dưới sự giúp đỡ của Ngư Nhi, kiếm được một ít, cho nên đem mục tiêu nhắm ngay Trần Đông Sinh, ngữ khí kia càng là kiêu ngạo chói tai, “Tiểu đệ, chỉ có nhà ngươi điều kiện tốt, ở căn nhà sáng sủa như vậy, chắc hẳn bạc trong nhà nhiều hơn, ngươi sảng khoái một chút, cầm cho ta một trăm tám mươi lượng, tỷ tỷ ta cám ơn ngươi trước!”

Trần Ngư líu lưỡi nhìn Trần thị mặt dày vô sỉ, nghĩ nàng làm sao có thể nói ra miệng được chứ? Một trăm tám mươi lượng, a a, nàng cho là bạc là từ trên trời rơi xuống sao? Nói thật, hiện tại bạc nhà nàng, ngay cả năm mươi lượng cũng không có.

Mấy tháng này, vẫn ra, không có vào, cộng thêm lúc trước khai hoang dùng, trong nhà đã rất túng thiếu, Lâm thị cũng đang lo lắng hôn sự của Trần Yến, nàng lại ở đó dùng công phu sư tử ngoạm, còn thực là không biết xấu hổ.

Đối phó với người như vậy, thì không thể mềm lòng, nếu không sẽ bị bức chết.

“Năm nay tai họa lớn, nhà ai có nhiều bạc như vậy?” Trần Đông Sinh cũng không hàm hồ, hắn sớm biết tỷ tỷ mình là dạng người gì, liền trực tiếp nói: “Tỷ phu nếu thực có chuyện, mấy huynh đệ chúng ta cùng nhau tới giúp đỡ, có chuyện gì cũng tiện thương nghị giải quyết!”

Trần thị vừa nghe, sắc mặt biến đổi, hung tợn nhìn khoét hắn một cái nổi giận mắng: “Trần Đông Sinh, ta là tỷ ngươi, ngươi nuôi nhiều nha đầu phá sản như vậy cũng không nguyện tiếp tế cho tỷ tỷ ruột của ngươi, lương tâm ngươi bị chó gặm sao?” (QA: bà lúc trc không phải nha đầu phá sản à!?)

Thiên tài, trong lòng Ngư Nhi lướt qua hai chữ, không lời.

Lâm thị vốn ở một bên xem một câu cũng chưa nói, vừa nghe thấy Trần thị nói như vậy, liền hừ lạnh một tiếng nói: “Nha đầu phá sản nhà ta là rất nhiều, không có nha đầu phá sản này, cha ngươi, nương ngươi, huynh đệ ngươi, cháu ngươi người người đều đã đói chết, lúc này ngươi trở về, đừng nói một túi gạo, ngay cả nửa hột gạo ngươi cũng không tìm được… Ngư Nhi, đi, nương nấu cơm cho các con ăn,”

Trần thị căn bản không biết phát sinh chuyện gì, thấy bánh bao mềm Lâm thị kia nhằm vào mình như vậy, mặt mũi không kéo xuống được, thì giận dữ hét: “Lâm Xuân Nương, ngươi có ý tứ gì? Ngươi là nguyền rủa cha mẹ huynh đệ ta sao? Nương, ngươi nhìn nàng xem, sau khi sinh đôi sinh đôi, lưng đều thẳng lên, một chút cũng không coi trọng ngươi!”

Nàng là nghĩ châm ngòi ly gián, biết nương nhìn Lâm thị không thuận mắt, chỉ là, có chút sự tình, sớm đã không phải giống như nàng dự liệu. Vốn Trần thị coi khinh nhà mình, tới cũng ít, ngay cả đôi sinh đôi đầy tháng, cũng chỉ là nhờ người mang chút đồ tới, người cũng không tới, cho nên ngoắc nghéo ngoằn ngoèo trong này, liền càng không rõ ràng.

“Ngươi đủ chưa,” Hồ thị nhìn nữ nhi càn quấy, vẻ mặt tức giận. “Ngươi tới cùng muốn trở về xem nam nhân nhà ngươi không? Hài tử vẫn đói, ngươi muốn náo loạn đến lúc nào?”

Trần Ngư thấy Trần thị vẫn muốn ở chỗ này dính chút tiện nghi gì đó, thì cảm thấy nàng là đang nói dối, nam nhân của nàng khẳng định không phải bị bệnh, mà là giả bộ bệnh, muốn lừa bạc.

Bằng không, nàng làm sao có thể trấn định như vậy, hẳn là khóc lóc cầu mấy vị huynh đệ giúp đỡ, mà không phải ở chỗ này quở trách Lâm thị không đúng, còn không phải muốn chọc Hồ thị tức giận, rồi ở giữa doạ dẫm sao. Chỉ là, cái cô cô luôn luôn coi khinh nhà mẹ đẻ này, lần này phải thất vọng, Lâm thị sớm đã không phải Lâm thị tùy ý ngươi quở trách lúc trước.

Bị Hồ thị nói, Trần thị chu mỏ, thật sự chảy ra vài giọt buồn bã, khóc nói: “Chút bạc này, làm sao đủ a!?”

Tất cả mọi người đều không ai nói chuyện, chỉ là lạnh lẽo rét buốt nhìn nàng, nhà nhà đều có khó khăn riêng, nếu bạc đều bị nàng lừa đi, cuộc sống của bọn họ lại trôi qua như thế nào?

“Không đủ tìm thân thích nhà chồng ngươi mà đòi, ngươi bình thường không phải gào to thân thích nhà người có tiền thế nào, tại sao lúc này, chỉ biết chạy về nhà ngoại?” Trần lão đầu vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio