Bắc Minh Hạo hôn mãnh liệt cô gái chẳng khác nào yêu tinh này như
muốn dốc hết ruột gan để trừng phạt cô, hai tay giữ chặt lấy hai vai cô,
mười ngón tay như thể sắp găm sâu vào đầu vai cô đến nơi.
Trong chốc lát, đầu lưỡi nếm được vị máu tươi.
Anh chợt nhíu mày nhưng vẫn không buông ra mà còn hôn sâu hơn, ôm chặt cô vào lòng không cho cô thoát được.
Giờ này phút này, suy nghĩ muốn có được người con gái này dâng lên
mãnh liệt trong đầu anh, có lẽ anh đã quên mình là ai, có lẽ cũng quên
cô là ai, chỉ cần lột trần cô để cô biết rằng mình chẳng khác gì những
người phụ nữ khác!
Dục vọng của anh chỉ đến đó mà thôi.
Tuyết Chi cắn lấy môi anh, cắn nát cả đôi môi mà vẫn không chịu hé
hàm răng ra, cô trừng lớn đôi mắt xinh đẹp của mình, trong ánh nhìn giận
dữ còn chất chứa cả sự oán hận.
Cô hận người đàn ông này! Trước kia từng hận, bây giờ vẫn hận!
Anh có thể thấy được ngọn lửa oán hận đang hừng hực trong đôi mắt
đang nhìn anh của cô, nó cuồn cuộn như nham thạch nóng chảy, hận không
thể ăn tươi nuốt sống anh.
Bắc Minh Hạo giật mình.
Vì sao lại hận anh cũng chẳng buồn đoán, không những không buông cô ra mà trái lại càng ôm cô chặt hơn, hôn dữ dội hơn…
Tuyết Chi liều mạng giãy dụa, đập vào lưng anh thùm thụp, hai chân đá
lung tung, nhưng tất cả đều chẳng làm được gì và người đàn ông trước
mặt cô vẫn vững như bàn thạch, lặng lẽ lấn lướt cô.
Nụ hôn của anh vẫn ngang ngược như những gì cô còn nhớ, mạnh mẽ nhưng
lạnh lùng như đang hôn lên một tảng băng.
Thế nhưng, hết lần này tới
lần khác chính nụ hôn ấy đã khiến cho trái tim cô run rẩy, lòng cô đau
xót.
Cô cố gắng nhường vậy chỉ đên quên đi nhưng tại sao… lại không quên được?
Bắc Minh Hạo, anh có biết anh đã từng làm tổn thương tôi sâu sắc đến mức nào không?
Môi lưỡi đang quấn vào nhau thì chợt cảm thấy mằn mặn khiến Bắc Minh
Hạo ngẩn ra, anh liếc nhìn cô thì thấy cô đang nhạt nhòa nước mắt, anh
không khỏi lo lắng, chầm chậm buông cô ra.
Tuyết Chi lảo đảo lui về phía sau rồi đột nhiên giơ tay lên: “Bốp” một tiếng tát mạnh vào mặt anh.
Gương mặt tuấn tú của Bắc Minh Hạo lệch sang một bên, lồng ngực càng
phập phồng, hai tay phút chốc xiết chặt, kêu răng rắc, toàn thân toát ra
cảm giác tàn bạo, dáng vẻ kiêu căng của anh lúc này như thể muốn dẫm
nát mọi thứ dưới chân mình.
Anh chậm rãi quay lại, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào
cô gái đối diện, khóe miệng bị cô cắn tóe máu, máu loang ra bên ngoài
lại càng bắt mắt và ngầu hơn.
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!” Tuyết Chi vẫn không để ý đến
sự lạnh lùng cũng như cơn tức giận đang bị kiềm nén của anh, cô cơ hồ đã
dốc hết sức bình sinh hét vào mặt anh: “Tôi trốn khỏi anh, tránh mặt
anh, anh còn muốn như thế nào nữa?! Buông tha tôi không được sao?”
Bắc Minh Hạo nheo mắt, nhìn cô đang oán hận đến cực điểm, anh nắm chặt nắm đấm rồi lại từ từ buông lỏng tay ra.
Tuyết Chi đột nhiên tiến lên, hai tay nện vào ngực anh: “Đồ khốn, tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận anh!!”
Nước mắt lã chã rơi, thấm ướt cả gương mặt xinh như hoa như ngọc của
cô, nước mắt chảy qua cánh môi dính máu của anh.
Cô điên cuồng xả hết
những ấm ức trong suốt hai năm qua của mình mà không cần biết, lúc này
Bắc Minh Hạo chỉ là người vô tội.
Bắc Minh Hạo nhíu mày thật chặt, chỉ trong phút chốc anh liền nắm lấy
tay cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nói cho anh biết, rốt cuộc giữa
chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Khốn nạn! Anh là đồ khốn nạn!” Tuyết Chi vẫn còn giãy dụa, khóc sưng cả mắt: “Tôi hận anh, Bắc Minh Hạo, tôi hận anh!”
Bắc Minh Hạo bị cơn giận khó hiểu của cô làm cho nổi đóa, khiến anh
siết chặt lấy tay cô, hai mắt vằn đỏ: “Chết tiệt! Nói anh biết, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?!”
Có hận đi chăng nữa thì cũng phải cho anh biết lý do! Anh, Bắc Minh
Hạo, chưa từng tự xưng mình là người tử tế, lại càng không để tâm đến
những chuyện vụn vặt nhưng tuyệt đối không bao giờ có chuyện để cho mình
bị chụp lên đầu cái mũ “Đồ khốn nạn”!
Nhất là khi người hận anh lại chính là cô, điều đó lại càng khó chấp nhận.
“Anh không xứng biết nguyên nhân!” Tuyết Chi muốn vùng ra, nước mắt
lại càng rơi dữ hơn, giằng co mãi không phải là không đau nhưng cô không
cho phép mình bị tổn thương lần nữa.
Ghê tởm ở chỗ, anh không thể an
phận sống vui vẻ bên cạnh Đỗ Hân Dĩnh sao? Tại sao lại muốn tiếp tục bức
bách, châm chọc cô như vậy chứ?
Bắc Minh Hạo thật sự cho rằng trái tim cô làm bằng sắt sao?
“SHIT!” Bắc Minh Hạo điên cuồng chửi thề một tiếng rồi mạnh mẽ kéo cô
đang khóc nức nở vào lòng: “Trương Tuyết Chi, em dám khóc thêm một
tiếng nữa xem!”
Tuyết Chi chẳng thèm để ý đến sự uy hiếp của anh, cô chỉ muốn khóc một trận thoải mái.
Bắc Minh Hạo trừng mắt với cô, gương mặt anh tuấn khẽ giật giật:
“Em…” Cuối cùng anh đành rầu rĩ giữ cô lại, bàn tay to lớn vỗ về lưng
cô, một cách gượng gạo, ngoài miệng thì đùa cợt: “Em khóc như thể anh đã
ép buộc em làm chuyện ấy vậy! Sớm biết như thế thì ngay từ đầu anh đã
đẫn em đi mướn phòng rồi!”
Tuyết Chi kìm nén một lúc lâu mới tự ngăn những giọt nước mắt thi
nhau rơi xuống, thay vào đó là từng giọt từng giọt nước mắt chầm chậm
rơi, mệt mỏi vì khóc, cô nấc lên từng tiếng, và quyết định không giãy
dụa nữa, bị ôm chặt vào lòng, áp mặt vào lồng ngực ấm nóng và khóc ướt
cả vạt áo sơ mi của anh.
Mặc dù đôi môi đau buốt nhưng mùi hương của cô vẫn còn quấn quít
trong từng hơi thở, và hơi thở ấy khiến anh bấn loạn.
Nhìn cô, anh đột
nhiên thở dài một tiếng, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc, em từ đâu đến?”
Tuyết Chi dần dần bình tĩnh trở lại và vẫn nằm yên trong lồng ngực
anh, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh cùng với sự dịu dàng mà
cô chưa từng cảm nhận được.
Cô tự nhủ, chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ
chút xíu nữa thôi, để cho cô quên đi cả quá khứ lẫn hiện tại, chỉ còn
nhớ người đàn ông này chính là Bắc Minh Hạo là đủ rồi.
Sự nhún nhường của cô khiến Bắc Minh Hạo lo lắng cau mày, khẽ nhướn mày quan sát sắc mặt tái nhợt của cô.
Cô gái này đúng là to gan, ngay cả anh mà cũng dám đánh nhưng anh chẳng còn lòng dạ nào mà truy cứu!
… Anh ta có xu hướng thích bị ngược đãi ư?
Gió biển lồng lộng, sóng biển ầm ầm, dưới màn đêm biển cả thở ra làn hơi lạnh lẽo khiến răng môi va vào nhau lập cập.
Tuyết Chi đột nhiên hắt hơi một cái khiến Bắc Minh Hạo cau mày, siết
chặt bờ vai của cô để cô nép vào ngực anh rồi quả quyết: “Chúng ta quay
về thôi.”
Có lẽ đã xả hết ấm ức, tức giận bấy lâu nên Tuyết Chi chẳng buồn nói
câu nào nữa, anh giữ chặt lấy cô nên cô chẳng cách nào vùng ra được mà
cô cũng lười lãng phí sức lực, thay vào đó cô thầm nghĩ phải nhanh chóng
quay về nhà, sà xuống giường ngủ một giấc thật say.
Qua ngày mai, cái
gì cần hận thì hận, cái gì cần quên sẽ quên, còn hôm nay… chỉ xem như
một giấc mộng.
Cô xoay người, ngẩng đầu, bỗng nhiên cô cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp của
cô ánh lên sự ngạc nhiên khi trông thấy một người đàn ông đứng cách đó
không xa.
Bắc Minh Hạo cũng trông theo hướng nhìn của cô nhưng chỉ trong giây
lát anh lại có cảm giác nhẹ nhõm, khoái trá, khóe miệng không khỏi
giương lên tạo thành nụ cười ngạo ngễ mang theo sự cao ngạo của anh.
“Tiêu Chí Khiêm…” Tuyết Chi bừng tỉnh muốn bước sang đó nhưng Bắc
Minh Hạo giữ cô lại, nụ cười vẫn còn đọng trên môi, anh ghé vào tai cô
nói nhỏ: “Có lẽ anh ta đã ở đó lâu rồi, những chuyện không nên thấy cũng
đã thấy, em còn trông chờ vào việc anh ta sẽ nghe những lời giải thích
của em sao? Cục cưng ơi, đừng ngây thơ như vậy.”
Tuyết Chi kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt, cô há miệng nhưng
không nói được tiếng nào như thể có thứ gì đó chèn cổ họng cô lại.
Gió biển bất chợt thổi mạnh lật tung vạt áo sơ mi mỏng manh của anh,
mái tóc trước trán đã che đi đôi mắt, chắn ngang tầm nhìn.
Tấm ảnh chụp
trong tay đột nhiên bị thả ra rồi cuốn theo gió biển, anh mơ hồ nhìn
thấy hình ảnh hai người đứng ôm nhau chợt nhảy nhót cuồng nhiệt rồi chìm
dần xuống đáy biển sâu.
“Anh… Đợi hết một ngày một đêm…” Anh giơ tay lên, trong lòng bàn tay
là chiếc di động màu đen, anh nhìn nó đầy nghi hoặc rồi khẽ thầm thì:
“Nhưng nó vẫn không rung lấy một lần…”
“Tiêu Chí Khiêm…” Tuyết Chi muốn giải thích, nhưng không biết nên giải thích thế nào.
“Nó hư rồi, đúng không?” Tiêu Chí Khiêm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng vẫn dịu dàng nhìn: “Nó hư rồi nên mới không rung.”
Như thể đã tìm được câu trả lời, anh không chút do dự quăng chiếc điện thoại vào lòng biển mênh mông.
“Không!” Tuyết Chi chạy tới, nhưng chỉ có thể ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại “bình thường” chìm xuống biển sâu.
Cô vẫn còn nhớ sự hưng phấn của anh khi chính tay anh tặng cho cô chiếc điện thoại đó.
Còn nhớ rõ sự trịnh trọng của anh khi nói cho cô biết số điện thoại.
Còn nhớ rõ sự chờ mong khi anh dặn cô phải gọi điện thoại cho anh…
Cô lại một lần nữa hủy đi hy vọng của anh sao?
Đôi mắt của Bắc Minh Hạo trở nên trầm lạnh hơn khi liếc nhìn ánh mắt
hẫng hụt và tự trách của cô.
Nếu là trước kia thì có lẽ anh đang mong
chờ xem trò vui của hai người này, xem cuối cùng bọn họ sẽ làm nhau tổn
thương như thế nào, lũ nhà giàu sẽ suy tàn ra làm sao!
Nhưng lúc này, anh không muốn thấy cô nhìn người đàn ông khác bằng
ánh mắt thương cảm, không muốn thấy tâm trạng của cô có liên quan đến
anh ta, lại càng không muốn trong tim cô lưu lại hình bóng của anh ta!
Anh không thích.
Hai con mắt của Bắc Minh Hạo nheo lại toát ra sự nguy hiểm, anh tiến
tới đè mạnh hai tay lên vai cô, kéo cô sát vào mình rồi giữ chặt, sau đó
quay đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Tiêu Chí Khiêm, chậm rãi nói: “Tiêu
Chí Khiêm, anh thật sự cho rằng mọi thứ đều là của anh sao? Ha ha.”
Anh cười mỉa mai: “Đừng có nằm mơ, ngoại trừ danh xưng cậu chủ nhà họ
Tiêu ra thì anh chẳng có cái quái gì cả, bao gồm cả cô gái này!”
Anh lôi Tuyết Chi tới trước, ánh nhìn sắc bén dị thường: “Từ trước
đến nay, cô ấy chưa bao giờ là của anh, cô ấy chẳng qua chỉ thương hại
anh mà thôi, thương hại anh hai bàn tay trắng, thương hại anh ngay cả
cái tên cũng bị nguyền rủa!”
Chẳng qua chỉ thương hại anh…
Tiêu Chí Khiêm ngây người ngẩng đầu, bối rối, nghi ngờ, muôn vàn cảm
xúc cực đoan đan xen thành những tia máu đỏ ngập tràn trong mắt anh.
“Đủ rồi!” Tuyết Chi hất mạnh tay anh ra, thân hình cô khẽ run, gằn
từng câu từng chữ: “Bắc Minh Hạo, tôi không cho phép anh sỉ nhục anh ấy
nữa dù chỉ là một câu!”
Ánh mắt lạnh lùng khiến Bắc Minh Hạo nhíu chặt chân mày.
Cô thực sự đã phạm vào sai lầm không thể nào cứu vãn, lẽ nào chỉ vì
khoảnh khắc dịu dàng ấy mà quên đi điều mấu chốt sao? Cô có thể nào quên
được sự tàn nhẫn, ích kỷ của anh, quên đi việc anh vì Hạo được mục đích
mà không từ thủ đoạn!
Không thèm liếc anh lấy một cái, không sợ sa vào chỉ sợ càng hận hơn.
Cô xoay người chạy về phía Tiêu Chí Khiêm, hai tay giữ anh lại: “Tiêu
Chí Khiêm, anh đừng nghe anh ta nói bậy!”
Tiêu Chí Khiêm đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt anh nhìn Tuyết Chi có
chút cuồng loạn, trong con ngươi chỉ toàn là tơ máu, đan vào như như
mạng nhện: “Em chỉ… thương hại anh?”
“Tiêu Chí Khiêm! Anh nhìn em này, hãy nhìn em này!”
Tuyết Chi cố sức lay cơ thể anh nhưng đôi mắt đang mở to của Tiêu Chí
Khiêm đột nhiên bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, tiếp
theo đó là bóng hình xinh đẹp của cô dần nhòe đi: “Tuyết Chi từ trước
đến nay chưa từng thuộc về anh… Chỉ là thương hại…”
Anh rụt người thật mạnh và lùi về sau hai bước, hai tay ôm chặt đầu,
lắc mạnh hai cái, liền sau đó gầm lên như một con dã thú rồi quay người
điên cuồng lao đi.
“Tiêu Chí Khiêm!!” Tuyết Chi hô to, không cần suy nghĩ liền muốn đuổi
theo nhưng Bắc Minh Hạo đột nhiên giữ cô lại, ánh mắt hung dữ khóa chặt
lấy cô: “Trương Tuyết Chi, bây giờ tôi sẽ cho em một cơ hội, nếu em ở
lại tôi sẽ cho phép em được ở bên cạnh tôi!”
“Buông ra!” Tuyết Chi vùng ra khỏi cánh tay của anh, đôi mắt căm phẫn
lộ vẻ phức tạp khôn kể: “Bắc Minh Hạo, anh không hiểu gì hết! Người
trắng tay thật sự chính là anh!”