“Xin lỗi, Hân Dĩnh, xin lỗi…” Bắc Minh Hạo liên tục tự trách.
Hai vành mắt của Đỗ Hân Dĩnh đỏ lên, cô gục đầu khóc nức nở: “Anh
Hạo, đừng thích cô ta được không? Đừng thích cô ta… Em không thể sống
thiếu anh được, em sẽ chết nếu phải rời xa anh…”
Giờ phút này, cô yếu đuối như một đóa hoa bất cứ lúc nào cũng có thể
chết yểu, chỉ cần không cho nó tiếp xúc với ánh mặt trời thì nó sẽ héo
rũ và chết đi.
Bắc Minh Hạo nhướn mày, không nói gì mà chỉ tiếp tục khử trùng vết thương cho cô.
“Hạo… Cô ta là con gái của kẻ thù anh?” Đỗ Hân Dĩnh than thở khóc
lóc, đau khổ cầu xin: “Hạo, anh đã quên chú chết thế nào sao? Anh quên
rằng anh phải báo thù sao? Tại sao anh có thể… Tại sao có thể khiến chú
thất vọng… khiến em thất vọng chứ?”
Động tác của Bắc Minh Hạo khựng lại, anh cắn chặt răng, ánh mắt phóng
ra một tia sắc bén đáng sợ, ngay lập tức nó bị thay thế bởi những khúc
mắc phức tạp.
Đỗ Hân Dĩnh nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh: “Hạo, anh không thật lòng yêu em sao?”
Nhìn cô gái yếu đuối dựa vào lòng mình, không rạng rỡ, mạnh mẽ như
Tuyết Chi mà lại giống như mưa phùn gió xuân, lúc nào cũng tưới mát cho
tâm hồn dường như đã khô cằn của anh.
Một Đỗ Hân Dĩnh như vậy, có lý nào
anh lại không yêu.
Có lý nào chứ?
Anh hơi cụp mắt, nhẹ nhàng ôm lấy cô, kê cằm lên đỉnh đầu cô: “Hân Dĩnh, xin lỗi em vì đã để cho em lo lắng.”
Sự phức tạp trong ánh mắt của Bắc Minh Hạo đã biến mất, thay vào đó là cái mím môi.
Không có được câu trả lời của anh, trái tim của Đỗ Hân Dĩnh đau như
cắt, cô ngẩng đầu bất ngờ hôn vào môi anh, tha thiết cuồng nhiệt như thể
muốn chứng minh điều gì đó.
“Hạo, hôn em đi… Hãy hôn em đi…”
Đôi mắt của Bắc Minh Hạo mơ màng tuy rơi vào thế bị động bởi nụ hôn
của cô nhưng trước mắt anh vẫn hiện lên hình ảnh bên bờ biển.
Nước mắt của cô, môi của cô, không thứ nào là không giống hoa anh
túc, độc nhưng đẹp, nở rộ đầy quyến rũ khiến trái tim anh bị đầu độc…
Không muốn bị hình ảnh của cô gái ấy tiếp tục quấy rầy, Bắc Minh Hạo
đột ngột hạ thấp người, nằm đè lên Đỗ Hân Dĩnh và hôn cô một cách điên
cuồng, bàn tay to bè vội vàng sờ nắn khắp người cô.
Anh không còn từ
tốn, dịu dàng như ngày xưa, lúc này anh đã hóa thân thành dã thú, chỉ
muốn phát tiết trên thân thể cô!
Đỗ Hân Dĩnh bị sự cuồng dã của anh làm cho hưng phấn, cô lập tức
hưởng ứng một cách cuồng nhiệt, cô muốn dùng thân thể của chính mình
triệt để thu phục người đàn ông này, để Tuyết Chi cút khỏi thế giới của
anh.
Trong khoảnh khắc anh tiến vào bên trong cô, Đỗ Hân Dĩnh cao giọng
rên lên một tiếng rồi chủ động phối hợp với động tác của anh, để anh có
thể vào sâu hơn, mạnh hơn, chiếm lấy cô nhanh hơn! Cô đặt hai tay lên
vai anh, ôm anh, khẽ rên: “Hạo, yêu em đi… Yêu em thêm nữa đi… Yêu em
mạnh hơn nữa đi…”
Bắc Minh Hạo khẽ gầm lên một tiếng như dã thú rồi vùi mình vào cơ thể
cô, vọng tưởng có thể dùng giây phút thăng hoa này làm dịu đi sự bực
dọc khó hiểu của mình.
Phút cuối, anh phóng hết ra.
Toàn thân Đỗ Hân Dĩnh căng cứng, lên đỉnh xong thì nằm xụi lơ, cô dán
mặt vào lồng ngực mướt mồ hôi của anh, dịu dàng nói: “Hạo, em yêu anh…”
Bắc Minh Hạo nhắm mắt lại, bàn tay to úp lên làn da trơn bóng nhễ
nhại của cô, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Anh cũng yêu em.”
Đỗ Hân Dĩnh cười: “Sau này đừng làm em thất vọng nữa nhé.”
“Ừ.” Anh lên tiếng rồi chậm rãi mở hai mắt ra, tình cảm, dục vọng đều biến mất, trong đáy mắt chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Tuyết Chi nằm trên giường, trong đầu phảng phất xuất hiện những hình ảnh ngắt quãng của chuyện đã xảy ra hôm qua.
Từ Bắc Minh Hạo đến Tiêu Chí Khiêm, kiếp trước đến kiếp này…
Cô trở mình, nhìn chiếc điện thoại di dộng màu trắng để trên đầu
giường, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói xa xăm của anh, anh nói:
anh đã đợi một ngày một đêm…
Cô bối rối cầm lấy di động rồi không hề nghĩ ngợi liền gửi tin nhắn: “Anh đang làm gì thế?”
Không hiểu sao khi nhấn vào nút gửi đi, cô đột nhiên giật mình, lo
lắng.
Đã trễ thế này còn nhắn tin cho anh liệu có thích hợp không?
Tuyết Chi lập tức hối hận, không nên quấy rầy người ta khi chưa suy nghĩ kỹ càng!
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên hai tiếng “ting ting”, cô
ngẩn ra, rồi vội chộp lấy điện thoại, tin nhắn của Tiêu Chí Khiêm được
gửi lại nhanh chóng, tốc độ nhanh như thể điện thoại luôn ở bên cạnh
anh, một tấc cũng không rời.
Màn hình hiển thị mấy chữ ngắn ngủi: “Nghĩ về em.”
Mặt lại đỏ lên, mặc dù cách một cái màn hình điện thoại nhưng hình
như cô vẫn có thể thấy được dáng vẻ nghiêm túc của anh, chỉ cần là
chuyện có liên quan đến cô anh luôn nghiêm túc và cứng nhắc như vậy.
Miệng cô trở nên khô khốc, không biết là do hồi hộp hay do trời nóng,
ngực như bị thứ gì đó chẹn lại.
Cô cầm điện thoại di động, không biết
nên trả lời làm sao, nhưng người ở đầu bên kia vẫn rất kiên nhẫn và luôn
lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc lâu sau cô mới trả lời: “Ngủ sớm nha anh.”
Sau khi gửi đi, cô liền kéo chăn trùm kín đầu, xung quanh chìm vào bóng tối.
Một ngày hỗn loạn, một ngày lạc lối nhưng lại khiến cho cô hoàn toàn
tỉnh táo, từ quá khứ đến hiện tại, những gì nên từ bỏ thì sẽ không còn
vương vấn nữa.
Nghe thấy điện thoại kêu “ting ting”, cô liền chui ra khỏi chăn, cầm lên xem thử, lại là mấy chữ ngắn gọn: “Nghe lời em đấy.”
Tính tình trẻ con lại còn hồn nhiên như con nít khiến cô bất giác mỉm cười.
Tâm trạng rối bời của cô đã quay trở lại bình thường, cô chậm rãi nhắm mắt lại, hai lúm đồng tiền vẫn còn in trên má…
Sáng sớm, Tuyết Chi đi vào bếp thì thấy thím Đỗ thở dài bất lực nhìn
nồi sữa đang sôi.
Cô vội đi tới tắt lửa khiến thím Đỗ sực tỉnh: “Ôi”, bà
vỗ trán: “Xem đầu óc của tôi này!” Thấy là Tuyết Chi, bà liền hỏi:
“Tuyết Chi, đói bụng rồi sao, tôi đang hâm sữa cho cô đây.”
Tuyết Chi kéo bà, thấy sắc mặt của bà rầu rĩ, cô quan tâm hỏi han: “Thím Đỗ, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thím Đỗ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ thở dài: “Tuyết Chi, cô
đối với tôi tốt như vậy, tôi cũng không giấu cô nữa, tôi đang lo cho con
bé.”
Tuyết Chi nhướng mày: “Cô ấy sao ạ?”
“Đã hai ngày nay nó không về nhà rồi, tôi hỏi nó đi đâu thì nó nói
đang ở nhà bạn… Tôi nghi… không biết có phải nó có bạn trai rồi không?”
Thím Đỗ nói đến đây, sắc mặt trông có vẻ cô đơn, nhưng vẫn gượng cười
nói: “Hân Dĩnh luôn cảm thấy tôi khiến nó mất mặt khi làm người giúp
việc, cho nên nếu nó có bạn trai thì không nói với tôi cũng là chuyện
bình thường.”
Nói xong, bà nhìn Tuyết Chi: “Tuyết Chi, nếu cô biết được chuyện gì
thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy, con bé đó bề ngoài thì hiền
ngoan nhưng thật ra rất bướng, tôi sợ nó bị người ta lừa.”
“Thím Đỗ, thím yên tâm đi, nếu tôi biết chuyện gì thì nhất định sẽ
nói với thím!” Tuyết Chi cười trấn an, nghe cô nói vậy, thím Đỗ cũng yên
tâm hơn một chút rồi vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng.
Thím Đỗ sống ở nhà họ Trương được vài chục năm rồi, Tuyết Chi xem bà
như người thân, Đỗ Hân Dĩnh là Đỗ Hân Dĩnh, những tội lỗi của cô ta
chẳng liên quan gì đến thím Đỗ hết.
Chỉ hy vọng cô ta đừng chọc vào cô
là được.
“Chị!” Tối hôm qua, Trương Thịnh Hải bị Nguyễn Thanh Mai càu nhàu đến
hơn nửa đêm, chỉ vào quầng thâm mắt rồi vội vàng chào hỏi, sau đó ra
ngoài.
Tuyết Chi gọi cậu ta lại: “Đi đâu mà vội thế?”
Trương Thịnh Hải vừa mang giày vừa nói: “Đào Nhi ăn phải đồ thiu nên em phải đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Tuyết Chi cau mày, suy nghĩ một chút rồi cầm ví tiền tới, kín đáo đưa toàn bộ tiền trong ví cho cậu: “Cầm đi.”
“Chị…” Trương Thịnh Hải đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu: “Cái này… coi
là số tiền này là em vay chị, em sẽ đi tìm việc, đợi kiếm được tiền rồi
em sẽ trả chị.”
Tuyết Chi cười: “Chị sẽ ghi sổ.”
“Vâng!” Trương Thịnh Hải gật đầu lia lịa: “Chị, em đi đây!”
Cậu vẫy vẫy tay chào rồi chạy nhanh ra khỏi nhà.
Huy có thể học được cách chịu trách nhiệm khiến Tuyết Chi rất vui,
tối qua ba không nói rõ chẳng qua chỉ là muốn tên nhóc này trưởng thành
một chút, về phần Đào Nhi, có lẽ sau này thằng bé sẽ nhận ra, thích và
trách nhiệm hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đến đó Tuyết Chi đột nhiên giật mình.
Cô đối với Tiêu Chí Khiêm thì sao?
Là trách nhiệm? Hay… Thích?
Không hiểu rõ cảm xúc của mình nhưng Tuyết Chi không tiếp tục lãng
phí thời gian để suy xét nữa, vì vẫn còn rất nhiều việc đợi cô làm!
Ăn sáng xong, cô gọi điện thoại cho Dương Châu Kiệt, hẹn gặp anh ta ở
Tây Sơn, đã đến lúc giới thiệu anh ta với Tiêu Chí Khiêm rồi, cô tin
một nhân tài như anh ta tương lai nhất định sẽ là trợ lý đắc lực cho
Tiêu Chí Khiêm.
Gặp Dương Châu Kiệt thì thấy anh vẫn ăn mặc giản dị như ngày nào, một
chiếc áo vest đã bạc màu nhưng vóc người rất đẹp, ăn nói có học thức
nên quần áo ngược lại không còn quan trọng nữa.
“Tuyết Chi, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Dương Châu Kiệt đẩy gọng
kính trên sống mũi, sau một hai lần tiếp xúc cô cũng coi như người quen
nên không câu nệ nữa.
Tuyết Chi tản bộ dọc theo sườn núi Tây Sơn, đi về phía trước: “Dẫn anh đi gặp một người.”
Dương Châu Kiệt đuổi theo, tò mò hỏi: “Ai vậy?”
“Ha ha, một người có thể thực hiện được mục đích của anh.” Tuyết Chi cố ý úp úp mở mở.
Dương Châu Kiệt hồi hộp, từ sau khi nói chuyện với Tuyết Chi, anh vẫn
luôn bị mẹ mình gây áp lực, lần lữa mãi để chờ thời cơ.
Mặc dù, đôi khi
anh cảm thấy mình đúng là buồn cười.
Nhưng không biết tại sao, anh vẫn
tin vào người con gái xinh đẹp, quyến rũ này!
Vừa tới nhà họ Tiêu thì thấy vệ sĩ trước cổng đã đi đâu mất, khoảng
sân rộng rãi bên trong được phủ bởi một trảng cỏ ngăn nắp, sạch sẽ,
Tuyết Chi tiến tới gõ cửa.
Mở cửa là một người phụ nữ trung niên với thần thái đoan trang, quý
phái, bà quan sát hai người một lượt rồi quay sang lịch sự cười với
Tuyết Chi: “Cô đây muốn tìm ai?”
Dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng Tuyết Chi biết, bà là Kiều Nhã, phu
nhân mới vào nhà của Tiêu Chính Thịnh, mẹ của Bắc Minh Hạo.
Tuyết Chi bình tĩnh, lịch sự hỏi lại: “Có Tiêu Chí Khiêm ở nhà không ạ? Tôi là bạn của anh ấy.”
Vừa nghe là tìm Tiêu Chí Khiêm, Kiều Nhã lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, cô chưa từng nghe thấy Tiêu Chí Khiêm có bạn bè!
Đúng lúc này, thím Vương đi ra, vừa nhìn thấy Tuyết Chi, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Ôi chao, là cô Chương, mau vào nhà đi.”
Rồi quay sang giới thiệu với Kiều Nhã: “Phu nhân, cô ấy là ái nữ của chủ tịch thành phố Trương, cũng là bạn của cậu chủ.”
Thím Vương vui vẻ ra mặt khi nhắc đến chữ bạn bè.
Kiều Nhã là người
thông minh, làm sao không hiểu trong đó còn có ngụ ý khác chứ?
Bà ta gượng cười: “Thì ra là như vậy, cô Chương, hân hạnh, tôi là mẹ kế của Tiêu Chí Khiêm.”
Tuyết Chi cười nói: “Chào bà Tiêu.”
“Ha ha, không cần phải gọi là bà đâu, cứ gọi dì là được rồi.”
Tuyết Chi chỉ cười cười rồi dẫn Dương Châu Kiệt đi vào phòng khách: “Thím Vương ơi, Tiêu Chí Khiêm đâu ạ?”
“Cậu chủ ở vườn sau, để tôi đi gọi cậu ấy.”
Thím Vương mời hai người vào rồi đi ra sau vườn.