Giàn giáo vững vàng hạ xuống.
Giang Diệp yên lặng ở trong bóng tối, nghiêng tai lắng nghe tiếng hò hét này thật lâu.
Rõ ràng đã có thông báo kết thúc sân khấu lần này nhưng tiếng hô tars của fans càng lúc càng đều, càng lúc càng vang.
Rõ ràng biết tars họ đã đi vào hậu trường không nghe thấy gì nhưng vẫn muốn chứng minh gì đó.
Xem ra hiệu quả của trạm cuối này khá tốt.
Fans nhóm so với trước đó càng thêm đoàn kết.
Mà fans only ban đầu cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí này.
Giang Diệp cong cong khóe miệng, từ hành lang quay trở về phòng thay đồ, lướt điện thoại nhìn nhìn.
Vốn chỉ muốn nhìn xem có fans viết repo phản hồi trạm cuối của tuần công diễn không.
Không ngờ mở bài đăng hot nhất.
——[Em gái Giang tuyển phi, trận này ai thắng?]
[Đương nhiên là Lâm Thâm Diệp Mậu của chúng ta rồi, ấn tượng ban đầu đại ma vương, bây giờ là quỷ ấu trĩ, tương phản quá lớn ngất mất! Trong mắt mọi người, chị ấy là đại ma vương, chỉ có trong mắt em mới là quỷ ấu trĩ hu hu hu hu]
[Chúng tôi ấn tượng đầu là người ngạo kiều, bây giờ là người đáng yêu Diệp Hữu Sở Mộng không có tên họ sao!!]
[Vậy vẫn là Diệp Chân Chân mãi mãi hạnh phúc vững bền. Ấn tượng ban đầu là bé đáng yêu, ấn tượng bây giờ là bạn nhỏ đáng yêu, này nói lên điều gì, trong mắt tớ cậu mãi mãi đáng yêu!!]
[Vòng cực Bắc được thêm điểm! Cá sấu của tớ và tớ đều rất thích cậu, Nhất Diệp Tri Thu bắn một mũi tên này trúng tim tôi, gớt nước mắt. Tuy vậy một hai phải nói thì em gái Giang nhà mình cũng không đáp lại, chỉ nói ấn tượng ban đầu là bé xinh đẹp bây giờ là bé cưng kswl kswl!]
Giang Diệp: ...
Trăm triệu chẳng ngờ.
Vốn cho là trạm cuối cùng sẽ để mọi người có nhiều điều cảm khái.
Không ngờ cuối cùng là CP cắn sống cắn chết.
Người soi hint quả nhiên là người sôi nổi đu idol nhất.
Giang Diệp sửa sang quần áo xong qua phòng bên tìm đồng đội.
Bọn họ ở trên sân khấu đều kiềm nén cảm xúc nhưng chờ tới khi xuống sân khấu, nghe được bài hát chủ đề và tiếng fans la, nhịn không được nữa.
Trong đó khoa trương nhất phải là Đàm Mộng, khóe mắt đã đẫm nước rồi còn muốn nhịn.
Trình Chân cũng đỏ đỏ vành mắt, còn muốn an ủi cô, "Kết thúc một tuần, cũng không phải buổi biểu diễn giải tán, cậu khóc cái gì?".
"Ai nói tớ khóc!", Đàm Mộng quay đầu, cậy mạnh nói, "Này rõ là gió trong sân quá lớn!'.
Cô bình thường nhìn như không để ý nhưng lại rất trọng tình cảm, nỗ lực khịt khịt cái mũi chặn nước mắt, giọng đang run lên, "... Chứ không phải không nỡ kết thúc".
Mấy đồng đội dỗ cô cũng không được.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tối bất đắc dĩ thở dài, chọc chọc Giang Diệp, "Không thì em tính tính xem, tương lai có lẽ chúng mình không giải tán cũng chưa biết chừng?".
Giang Diệp: ?
Cô sao còn không biết hóa ra mình có công năng này nữa?
Giang Diệp mở khẩu hình nói không phải chị không tin à.
Lâm Tối cũng đáp rằng cô tin.
Giang Diệp cúi đầu nhìn.
Đàm Mộng quả nhiên đang ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Giang Diệp, như là ký thác hết hy vọng trên người cô.
Giang Diệp: ...
Vì không phụ lại lòng mong mỏi của đồng đội, Giang Diệp lập tức nghiêm túc hơn.
Tuy rằng cô thầm nghĩ rằng nào cho nhóm tuyển chọn nào không giải tán nhưng trong lòng lại loáng thoáng có tia mong chờ.
"Không giải tán thì không mấy thực tế. Nhưng nói không chừng là tương lai chúng ta có thể lập nhóm lại lần nữa thì sao?".
Giang Diệp bấm vài ngón tay, sau đó nói, "Trước kia từng có tiền lệ chưa?".
"... Ít nhất giới giải trí trong nước không có", Lâm Tối ngưng một chút, nói, "Chủ yếu là lập lại nhóm ở giới giải trí trong nước không quá có khả năng".
Giang Diệp nghĩ nghĩ, đồng ý gật gật đầu.
Trên người họ đều có hợp đồng ký kết với công ty.
Chờ tới khi nhóm giải tán rồi,công ty ban đầu sẽ không chia hoạt động với công ty nhóm nữa, đương nhiên là kéo về được thì kéo, lập nhóm này, solo này, tóm lại muốn thừa dịp họ còn có độ hot thì kéo doanh thu cho công ty.
Đôi mắt Đàm Mông vốn đang nhìn Giang Diệp bỗng có hơi buồn bã.
Giang Diệp lập tức bổ sung một câu: "Nhưng cũng không phải không thể mà?".
Sau khi cô nói xong, cẩn thận suy nghĩ lại một lượt.
Trong nhóm cô, ít nhất có hợp đồng của Trình Chân là tuyệt đối tự do.
Trước đó Thẩm Tri Ý cũng nói với cô, hợp đồng của cô và công ty có chút vấn đề, chờ tới lúc có thể sẽ nghĩ cách rời đi.
Còn về công ty của các cô và Lâm Tối, giám đốc cũng chẳng phải người chỉ nhìn lợi ích trước mắt.
Trình Chân không quá hiểu về ngành idol, chỉ nghe họ phân tích mấy khả năng, nói, "Nếu thành công, có phải chúng ta đã mở ra một trang sử mới hay không? Quào nha, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi!".
Đàm Mộng thì thầm: "... Tớ còn tưởng cậu sẽ là người muốn rời đi nhất đấy".
"Ai muốn rời khỏi cơ!", Trình Chân nhìn bốn phía, cố ý nói to lên, "Để tớ nghe xem, là ai muốn? Ai muốn là con cún có nhé!".
Giang Diệp đùa cô: "Vậy cậu không sợ tương lai nhiều năm về sau bị bọn họ giám sát tập luyện à?".
Trình Chân: ...
Trình Chân có vẻ như hơi khó xử, sau đó thì thầm, "Sợ chứ".
Cô ngừng một chút, nói, "Nhưng so với sợ, tớ càng muốn ở cạnh các cậu".
Thẩm Tri Ý cũng gật đầu, "Tớ cũng muốn".
"...".
"Thực ra nghĩ kỹ thì không phải hoàn toàn không có khả năng", Giang Diệp giơ một ngón tay lên, "Chỉ cần thỏa mãn một nguyên tắc là được".
"Lợi ích".
"Nói cách khác, trong lúc chúng ta hoạt động, phải làm cho tới cùng, làm tới độ không thể thay thể, để nhóm chúng ta trở thành nhóm nhạc nữ hàng đầu trong giới giải trí trong nước, hơn nữa còn là nhóm nhạc đặc biệt nhất, để cái lợi ích nhóm này cao hơn nhiều so với lợi ích của cả năm chúng ta khi tách ra. Chúng ta không chỉ phải đưa tên tars ra khỏi vòng tuyển chọn, thậm chí còn chẳng dừng ở vòng idol, phải cho mỗi người nghe tới tên tars là có thể lập tức nhớ ra là nhóm nào. Như vậy mới có thể khiến công ty các nhà suy xét sau khi giải tán sẽ cho chúng ta lập lại nhóm".
Sau khi Giang Diệp nói xong, trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lâm Tối dù sao cũng ở trong giới lâu rồi, ý nghĩ hiện thực nhiều: "... Chúng mình có thể sao?".
"Em không biết", trong mắt Giang Diệp bùng lên ngọn lửa, "Nhưng em muốn thử một lần".
Xác suất nhỏ như nào cũng chẳng thể nhỏ hơn chuyện cô đã sống lại được.
Chuyện không thể nào như vậy cũng đã xảy ra.
Vậy trong từ điển của cô không có chữ "không thể".
Trình Chân; "Sao lại không thể!".
Trình Chân đập bàn cái bốp: "Nghĩ một chút, nếu thành công, đây có ý nghĩa vượt thời đại đấy!".
"Được! Tớ tuyên bố, từ giờ khắc này tars sẽ lưu danh sử sách!".
Cô bỗng ngừng một chút, bỗng vui sướng nói, "Vậy tớ chẳng phải là vượt qua cả thành tựu của bố mẹ tớ à?".
Những người khác: ...
Không tới mức không tới mức.
Nước mắt Đàm Mộng đã ngừng rơi.
Cô chần chừ một lúc, "... Nghe nói, cũng không phải không thể thử".
Thẩm Tri Ý: "Tớ gia nhập!".
Lâm Tối: "Khá thú vị, chị gia nhập".
Cô cười cười, "Cùng lắm là sau khi thất bại vẫn giải tán như cũ, dù sao cũng không mệt".
Giang Diệp: "Không sai!".
Tuy rằng mặt trăng treo trên cao nhưng bọn họ xếp từng hàng gỗ một, cũng không phải không thể thử hái xuống một lần.
...
Vốn cho là sau khi kết thúc tuần lưu diễn thì họ có thể nghĩ xả hơi một chút.
Nhưng tuần lưu diễn gần cuối năm, một loạt hoạt động chưa từng ngơi nghỉ.
Từ khi qua tháng mười hai, tars chưa từng được nghỉ một ngày nào, từ các sân khấu thương mại tới các buổi lễ long trọng.
Hơn nữa, là một nữ idol, mỗi lần hoạt động, mỗi lần thảm đỏ đều phải chuẩn bị trang phục.
Bọn họ đi thảm đỏ phát mệt.
Ký tên vô số chán lắm rồi.
Giữa một buổi lễ long trọng nào đó, sau khi tars ngồi xuống, Trình Chân bẻ ngón tay tính tính lịch trình kế tiếp, sau đó hỏi một câu đáng thương, "Nguyên Đán mình có được nghỉ không?".
Đàm Mộng: "... Nghĩ cái gì thế".
"Không thể", Giang Diệp nói, "Qua tiệc tất niên sẽ là tiệc mừng người mới đang chờ chúng ta. Nói theo cách thường là khi người thương đang nghỉ ngơi là lúc minh tinh chúng ta bận nhất".
"Vậy ăn Tết thì sao?".
"Ăn Tết có thể trở về không", Trình Chân chớp mắt, bỗng nói, "À, nếu chúng mình lên Xuân Vãn có phải không cần quay về không?'.
Mọi người: ...
Từng bước từng bước ước mơ bay qua mái nhà.
Cuối năm, hoạt động của tars nhiều, Giải trí Quang Ảnh cũng bận.
Giải trí Thịnh Duệ cũng chưa nghỉ ngơi.
Người đại diện công ty Từ Lân của Giang Diệp cũng triệu tập cô và Đàm Mộng mở cuộc họp video hội nghị.
Bây giờ Giang Diệp có hai hợp đồng cho nên tiền lương của cô cùng là do công ty gốc và công ty hoạt động chia nhau rồi mới tới tay cô.
Là nghệ sĩ rắc rối vậy đấy cho nên lãnh đạo nói muốn mở cuộc họp thì chẳng thể trì hoãn giây phút nào.
Giang Diệp và Đàm Mộng kết thúc hoạt động trở về khách sạn bèn cùng nhau đi tham gia hội nghị.
Từ Lân nói qua một chút chuyện công ty với họ.
Giang Diệp có nghe qua, gần đây công ty phát triển khá tốt.
Có công ty gốc đáng tin để cô có thể yên tâm phát triển, về sau kéo đầu tư cũng nhẹ nhàng hơn cho nên với sự phát triển không ngừng của công ty, cô cũng rất vui vẻ.
"Chờ qua Nguyên Đán, công ty sẽ tổ chức họp thường niên. Tới lúc ấy, các em phải quay về một lần".
Giang Diệp: "Bọn em phải chuẩn bị tiết mục sao".
"Các em nghĩ sao. Đương nhiên phải rồi".
Năm nay tuy công ty ký thêm nhiều người mới nhưng trước mắt, phần lớn bọn họ đều đang được bồi dưỡng cho nên chỉ có thể dựa vào hai người ra mắt là Giang Diệp và Đàm Mộng kiềm lời nuôi dưỡng người mới.
Hơn nữa, còn vì chiến tích trong cuộc tuyển chọn này của họ rất khá nên Giải trí Thịnh Duệ bỗng trở thành công ty có tên có họ trong giới tuyển chọn.
Có thể nói là hai người họ hỗ trợ giúp công ty nổi tiếng cũng chẳng quá.
Lần họp thường niên này hai người họ là cây tiền lớn nhất công ty – không đúng, là nghệ sĩ thương hiệu, đương nhiên phải trở về biểu diễn.
Nhưng Giang Diệp và Đàm Mộng lại trầm mặc.
Đàm Mộng tiến gần Giang Diệp thì thầm, "Đây giống kiểu trong nhà đón Tết, người lớn bắt bạn biểu diễn tiết mục vậy".
Giang Diệp tuy chưa có trải nghiệm này nhưng cũng phụ họa gật đầu với cô.
Từ Lân: "Hai em đang thì thầm gì đó?".
Giang Diệp và Đàm Mộng nhanh chóng tách ra: "Không có".
"À đúng rồi Giang Diệp, bên bộ phận sáng tác nhạc của công ty mới tuyển người mới, vừa thực tập mấy ngày nhưng nhìn cũng khá sáng sủa. Hơn nữa, nghe nói là fans của em. Chờ khi em quay về, không chừng còn gặp được đấy".
Giang Diệp ở bên này còn đang tự hỏi tới lúc ấy biểu diễn với Đàm Mộng cái gì, nghe xong ngơ ra một lúc, "Fans á?".
"Em phải tránh họ xa chút", Giang Diệp nói, "Dù sao là idol, không thể liên lạc riêng tư".
Từ Lân: ...
Đàm Mộng: ...
Cũng không cần quá lên vậy chứ!