Trên màn hình lớn đang chiếu hình ảnh của Giang Diệp.
Lớp trang điểm hôm nay của cô không giống với phong cách của hai lần trước.
Chiếc chuông nhỏ trên cổ tay cộng với búi tóc trông có vẻ đáng yêu, rất có phong thái của thiếu nữ nhưng lớp make up lại thể hiện mấy phần sắc sảo, thong dong.
Hiện trường vốn nhiều fans của Giang Diệp, vẫn luôn chờ cô tới giờ đã rất nóng lòng.
Giờ chờ được cô nàng lên sân khấu, tuy rằng chỉ mới lộ mặt nhưng lúc mở quạt kia thực sự quá đẹp như là ánh sáng đột nhiên hiện lên giữa bóng tối vậy.
Fans dưới sân khấu lập tức không khống chế được bản thân.
"A a a a a má ơi! Em gái nay đáng yêu quá đi!!!".
"Quá đáng yêu!!! Tôi lại muốn làm mẹ rồi!!!".
"Hu hu hu Giang Diệp mama yêu con!!".
Mà sau tiếng mở quạt của Giang Diệp, làn khói trên sân khấu cũng tan hơn nửa.
Bốn đồng đội còn lại lần lượt đi vào từ bốn góc sân khấu.
Tạo hình của các cô khác nhau nhưng trong tay đều cầm quạt.
《Lắng nghe tiếng mưa đêm》là một bài quốc phong, sở dĩ ở tổ dance, đặc trưng cần học chính là múa quạt.
Mấu chốt của múa quạt là, không phải kỹ xảo khó ra sao mà là nhảy sao cho đều.
Thời gian mở quạt, đóng quạt, lấy quạt đều rất quan trọng, hễ là có đồng đội nháy mắt không theo kịp tốc độ rất dễ bị người khác nhìn ra sự khác biệt, trực tiếp hạ thấp điểm cho bạn cho nên đây cũng coi như một loại hình nhảy dìm nhau.
Vì thế, khi Giang Diệp suy nghĩ biên đạo sao cho thích hợp sẽ cố ý sửa đi những đoạn khá khó.
——Cô đã từng nói với Chân Giai sẽ dựa theo thực lực của họ mà sửa lại, cũng không hoàn toàn là cố ý chọc giận họ.
Dù sao, với trình độ vũ đạo hiện tại của họ, nhảy theo bài gốc hẳn sẽ rơi rớt tan tác, không bằng cứ nhảy đơn giản hơn chút.
Cô chẳng trông cậy bọn Chân Giai có thể phát huy tốt ra sao, chỉ hy vọng bọn họ đừng kéo chân sau của cô sau khi đã được biên đạo lại là được.
Khúc nhạc dạo của bài là nhạc giao hưởng bình thường, tiếng mưa rơi tí tách vừa có chút an tĩnh, lại bình yêu.
Năm người cầm quạt, đi ra sân khấu theo hình chữ V.
Câu đầu tiên của bài, là lời của Giang Diệp đã thu từ trước nhẹ nhàng vang lên, như xa như gần.
Mà Giang Diệp ở trên sân khấu khép quạt lại, nhảy theo nhịp.
Đoạn biên lại cho cô hoàn toàn dựa theo trình độ của bản thân, dung hòa chút hiện đại và cổ điển vào với nhau, khó khăn không nhỏ, đặc biệt là mấy động tác nhỏ như xoay người nhảy lên rất nhiều.
Tuy vậy, độ dẻo của Giang Diệp khá tốt, một loạt các động tác được thực hiện, theo nhịp cực chuẩn, mỗi chi tiết đều xử lý rất gọn gàng lưu loát, tuyệt đối có thể nói là trình độ hạng nhất.
Sau khi Giang Diệp nhảy xong, thực tập sinh phụ trách đoạn tiếp là Chân Giai.
Tuy rằng Giang Diệp tự nhận có hơi thiếu đạo đức nhưng kỳ thực part nên cho bọn họ đều sẽ cho.
Chỉ là cách đi và vị trí trên sâu khấu, cô hơi động tay vào một tí khiến cho bọn Chân Giai biểu hiện như đang thả con săn sắt bắt con cá rô.
Ví dụ như cô cố ý xếp đoạn này của Chân Giai ở giữa cô và Thẩm Tri Ý.
Dùng chính mình làm nổi lên biểu hiện kém của Chân Giai, lại mượn biểu hiện của Chân Giai để nâng Thẩm Tri Ý, sau hai lần so sánh, chỉ cần người không mù đều cảm nhận được chênh lệch lớn ở trong đó, tự nhiên sẽ cho Chân Giai điểm thấp ở trong lòng.
Mà theo cảm xúc của ca khúc được đẩy lên, tiếng nhạc vốn du dương bình thản nay nhanh dần lên, tiết tấu dồn dập như đang đánh thẳng vào lòng người.
Bước nhảy của năm người trên sân khấu cũng càng lúc càng nhanh.
Giang Diệp vẫn thấy nhẹ nhàng nhưng bọn Chân Giai đã bắt đầu thấy hơi quá sức.
Chờ tới trước đoạn điệp khúc, theo như sắp xếp, từ Cù Tinh đầu tiên bên trái sẽ mở quạt dần tới Giang Diệp bên phải.
Chờ Giang Diệp mở quạt, cô trực tiếp quay lại C ở sân khấu, bắt đầu nhảy điệp khúc.
Mà mở quạt trước Giang Diệp chính là Chân Giai,
Chân Giai vốn đang căng thẳng, hơn nữa, trước đó còn tiêu hao thể lực, lúc mở quạt chậm một nhịp khiến Giang Diệp chẳng có thời gian mở quạt.
Chân Giai: "!"
Xong rồi.
Không chỉ Chân Giai, những người còn lại đều giật mình trong lòng.
Nhưng điệp khúc sắp lên rồi, không có thời gian cho Giang Diệp mở quạt.
Sai lầm này rất rõ ràng, kể cả người xem ở đây nhìn không ra, sau này khi phát sóng, người xem cũng sẽ phát hiện.
Sai ở Chân Giai nhưng ảnh hưởng tới phần tiếp của Giang Diệp.
Ngay cả nửa giây tự hỏi cũng chẳng có, Giang Diệp phút chốc đưa ra quyết định.
Cô chẳng tiếp tục đứng tại chỗ mở quạt nghiên cứu sai lầm mà dùng tay trái ném quạt lên không trung, ở trên sân khấu xoay người một cái, sau tay phải vững vàng đón được quạt, mở ra.
Thời gian vừa chuẩn để cô quay về C.
Giây sau liên tiếp tục nhảy các động tác kế tiếp.
Hai động tác mở quạt và về C trực tiếp bị cô gộp lại làm một.
Như vậy, sai lầm của Chân Giai sẽ được làm mờ đi, nhìn qua càng có vẻ như Giang Diệp đặc biệt thiết kế.
Dưới sân khấu thi nhau vang lên tiếng hét.
"A a a a a Giang Diệp ngầu quá đi hu hu hu hu!".
"Trời ạ quả xoay người vừa rồi ngầu chết em rồi!!!".
"Trời a a a em vừa mới thấy cái gì!"
"Giang bé nói thật cho chúng ta biết có phải em lén đi học võ sau lưng chúng ta không a a a a!!!".
Tiếng hét càng thêm chói tai, trong lòng Chân Giai càng hoảng.
Tuy rằng sai sót của cô được che đi nhưng sau lưng cô sắp đổ đầy mồ hôi rồi.
Đây là phải nắm chắc bài hát và bản thân như nào mới có thể làm ra chuyện ngẫu hứng ném quạt rồi bắt được chính xác như vậy?
Trước đó cô ấy hẳn là một lần cũng chưa thử qua đúng không?
Mà lúc này không cho Chân Giai thời gian nghĩ nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng bản thân đuổi kịp bài hát.
Nhưng lúc này cô có cố mỉm cười như nào, cười ra cũng cứng đờ, quản lý nét mặt mất khống chế nghiêm trọng, nỗ lực muốn cứu cũng cứu không được.
Đoạn điệp khúc thứ hai qua đi, còn lại là Killing part của bài.
Giang Diệp thu quạt về một bên, Thẩm Tri Ý đi tới trung tâm của sân khấu, nhẹ nhàng thu hút.
Cô khép chiếc quạt trong tay lại nhưng từ sau quạt lại đâm ra một thanh kiếm dài.
Tiếng hét dưới tràng lại cao thêm một bậc.
Bối cảnh xung quanh cộng với tiếng nhạc dồn dập, phong cách âm nhạc ban đầu chợt đổi.
Thẩm Tri Ý cầm kiếm trong tay, đứng ở trung tâm sân khấu múa kiếm, tự nhiên tản ra khí thế giang hồ nồng đậm.
Động tác của đoạn solo này cũng không quá khó, bởi vì thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện cho nên trở thành điểm sáng lớn nhất của cả bài.
Ban đầu khi biên đạo, kỳ thực cũng không có thanh kiếm này.
Giang Diệp khi đang nghĩ động tác, có hỏi Thẩm Tri Ý, cậu có dám thử không.
Nếu như thành công, nhất định sẽ vô cùng xuất sắc.
Nhưng nếu thất bại, cũng có thể kéo sập toàn bộ sân khấu.
Thẩm Tri Ý nghĩ trong chốc lát, cười nhẹ, cậu cũng không sợ tớ phá hỏng sân khấu, tớ đây sợ gì chứ.
Sau đó Thẩm Tri Ý chẳng phân đêm ngày mà tập đoạn cầm kiếm ở Killing part của mình.
Từ nhỏ đã tập nhảy cổ điển rốt cuộc cũng có tác dụng, đoạn vũ đạo này rất nhanh đã hình thành trí nhớ cơ bắp của cô, lúc này tay cô vừa chuyển, kiếm phong rung lên, nghiễm nhiên có hai phần hiệp nữ giang hồ trong đó.
Cô hình như chẳng còn là Thẩm Tri Ý ôn nhu không mấy nổi bật kia mà nét đẹp nguyên gốc cổ xưa hiện ra vài phần sắc sảo, ánh mắt ôn nhu lại mang khí lạnh thấu xương.
Nhịp trống càng thêm dồn dập.
Động tác của Thẩm Tri Ý cũng nhanh hơn, chờ tới một tiếng tùng vang lên, kiếm phong của Thẩm Tri Ý vừa chuyển nhắm ngay tới Giang Diệp.
Người xem ở hiện trường đều hít hà một hơi.
Giang Diệp lại chẳng hề hoang mang, theo nhịp nhạc mà mở quạt ra chắn. Cô dùng một chiêu dứt khoát chặn kiếm của Thẩm Tri Ý khiến nó rơi xuống tạo ra tiếng vang thanh thúy trên mặt đất.
Hai người đổi vị trí lần hai.
Giang Diệp quay về trung tâm sân khấu.
Đoạn cuối cùng.
Lúc này, khí thế của Giang Diệp dâng lên theo tiết tấu âm nhạc.
Nhảy quốc phong trọng nhu không cường vừa đủ nhưng Giang Diệp lại phát lực đúng chỗ theo nhịp bài hát, trong nhu có cương thực hiện biên độ của động tác.
Nhưng ngay tại tiếng tùng cuối cùng của bài hát, Giang Diệp cũng theo ấy khép quạt lại.
Hạt mưa rơi phảng phất như bỗng hóa thành không khí trên đầu ngón tay của cô, lặng lẽ tan đi.
Âm nhạc một lần nữa lại bình thản trở lại.
Giang Diệp đứng ở trung tâm được bốn người vây quanh, cười dịu dàng với máy quay.
Âm nhạc dừng lại.
Máy quay lia tới mỗi người một Ending pose.
Giang Diệp nhìn về người xem dưới đài, nhẹ nhàng chớp mắt.
Ánh đèn trên sân khấu tối đi một chút.
Ngay lúc người xem ở hiện trường cho rằng kết thúc rồi, sắp thét chói tai vỗ tay rào rào, ánh đèn sân khấu lại bật lên hai chùm.
Mới rồi vài người còn đứng ở sân khấu chả thấy đâu nữa.
Giang Diệp lại giống như trước khi vào bài nhảy vậy, dựa vào bình phong.
Cô chậm rãi mở mắt ra.
Bên ngoài mưa đang rơi nhưng sương trắng trong sân đã tan hết rồi.
Hệt như hết thảy chẳng có gì xảy ra cả.
Những việc vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi, trước mắt này vẫn là một người một tranh một bầu rượu.
Nhưng bầu rượu bên cạnh Giang Diệp không biết khi nào đã mở rồi, trên mặt đất còn vương lại bảy tám cái ly.
Giang Diệp hoang mang cầm một cái lên, nghiêng đầu tự hỏi vừa rồi có ai tới.
Trong màn mưa, xa kia trong rừng trúc bỗng vang lên tiếng chim sẻ.
Một chùm đèn sau lưng Giang Diệp rời đi, chiếu lên bốn cái bóng đang bị kéo dài về phía xa.
Năm giây sau, toàn bộ đèn flash mới sáng lên.
Thính phòng tức thì oanh động.
Thực tập sinh ở hậu trường cũng được một mảng thét chói tai.