Cuối cùng, Giang Diệp phải đi xuống, đã có thực tập sinh ở gần Lư Hiểu Uyển đưa giấy cho cô.
Bạn nhỏ này đúng là khóc tới không ra hơi, một đoạn cảm nghĩ mà quay gần mười phút.
Cả trường quay đều lo lắng cho cô nàng.
Chờ tới khi cô nói xong, ngồi xuống hạng thứ mười hai trên kim tự tháp, lúc này mọi người mới xem như thở ra được một hơi.
Dù có nói như nào, trận công bố thứ hạng này cũng hữu kinh vô hiểm, quay xong rồi.
Mười hai thực tập sinh của vòng chung kết đã có, kết cục ra mắt cũng đã nhìn ra được hòm hòm rồi.
Nhưng trước khi tất cả các thực tập sinh tiến vào trận chung kết, họ vẫn phải toàn lực chiến đấu cho sân khấu hợp tác với thầy cô vào ba ngày sau.
Hôm sau, khi Lư Hiểu Uyển tới phòng tập, mắt vẫn sưng lên.
Cô ngại ngùng giải thích, "Thực ra lúc ấy tớ không muốn khóc nhưng nhất thời chẳng kìm nén được".
Kết quả là thể diện rớt lại trên sân khấu rồi.
Sau khi cô trở về, càng nghĩ càng ngại nên lại khóc hết một buổi tối.
Giang Diệp: ...
Cô dở khóc dở cười, sờ đầu Lư Hiểu Uyển để an ủi cô nhưng tập luyện vẫn là tập luyện, Giang Diệp chẳng hề cho cô thả lỏng giây phút nào.
Trong năm nhóm, tuy rằng độ khó tổng thể của bài 《Crush on you》không thấp nhưng tiến độ của tổ họ dường như là tổ nhanh nhất.
Đây đương nhiên là công lao của Giang Diệp và Đàm Mộng – hai vị thần cân vũ đạo này rồi.
Giang Diệp trước giờ đều theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo với sân khấu mà Đàm Mộng thì khỏi nói, mỗi lần chỉnh sửa động tác giúp đồng đội đều phải chỉnh cho đúng mới thôi.
Vì thế hai cô hợp sức, Giang Diệp phụ trách thiết kế sân khấu tổng thể và các chi tiết cần thiết khác, Đàm Mộng phụ trách khống chế toàn bộ đội hình.
Kết quả, vốn là trách nhiệm của thầy thì hai người họ chia nhau hết.
Ba thực tập sinh còn lại vô cùng phối hợp nên chưa tới mấy ngày thì họ đã thuộc làu các động tác rồi.
Hai ngày trước, Mục Tinh Trì bận đi công tác, xin nghỉ ra ngoài một chuyến. Chờ tới khi hắn trở về kiểm tra tiến độ, hắn mới phát hiện ra rằng Giang Diệp và Đàm Mộng làm hết việc của hắn rồi.
Giang Diệp còn rất lễ phép hỏi hắn: "Thầ à, thầy thấy còn vấn đề gì không? Nếu không có thì mình ghép lại các phần của nhau nữa là được".
Mục Tinh Trì: ...
Vì sao là sân khấu hợp tác với thầy cô nhưng hắn trông cứ như người thừa vậy?
Hắn nghe nói ở nhóm khác, các thực tập sinh đều tích cực tương tác với thầy cô. Dù sao, có được cơ hội này có thể thân hơn bao nhiêu thì thân, tương lai sau này ở giới giải trí, cũng coi như tích lũy cho mình chút nhân mạch.
Kết quả, tới nhóm của hắn, trừ thời gian tập luyện, họ sẽ hỏi hắn chút ý kiến, vừa đến lúc nghỉ ngơi thì hầu như ai cũng vây quanh Giang Diệp.
Như là vốn chẳng thèm để ý tới sự tồn tại của hắn.
Người thầy như hắn, đúng là chỉ có nghĩa trên mặt chữ.
...
Gần tới ngày công diễn, tất cả các thực tập sinh đều phải thử trang phục và tập dượt với thầy cô hai lần.
Tiến độ của 《Crush on you》nhanh, là nhóm đầu tiên tập dượt thử.
Lần diễn thử thú nhất kết thúc.
Mục Tinh Trì xuống sân khấu trước, đi tới máy quay xem lại một lần.
Hắn cẩn thận xem lại, chú ý tới mỗi chi tiết của các thực tập sinh, cuối cùng thở ra một hơi, "Khá tốt, mọi người hầu như không có vấn đề gì".
Nhóm thực tập sinh thở dài một hơi, vỗ tay chúc mừng trên sân khấu.
Mục Tinh Trì xem lại một lượt.
Ai cũng biểu hiện rất xuất sắc.
Đặc biệt là Giang Diệp.
Hắn chưa từng thấy trạng thái này của Giang Diệp bao giờ.
Hắn rất thích biểu hiện của cô trên sân khấu, như là hắn khi mới ra mắt vậy, ẩn chứa cái năng nổ của tuổi trẻ không chịu trói buộc.
Nhưng lúc này, kết hợp với phong cách của bài hát, cô lại trở nên gợi cảm, hấp dẫn hơn.
Mỗi một chi tiết, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt khi nhìn về máy quay đều như cào trên đầu quả tim của hắn.
Mục Tinh Trì xem thêm một lúc mới nói, "Ngày kia sẽ chính thức biểu diễn, nếu mọi người có thể đảm bảo được trạng thái này, tôi tin rằng sân khấu của chúng ta hẳn sẽ là sân khấu có khả năng kinh diễm khán giả nhiều nhất. Hiện giờ mọi người có thể về rồi".
Các thực tập sinh hoan hô một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Mục Tinh Trì lại nói: "Giang Diệp ở lại một lúc".
Hắn ngưng nói, lập tức bổ sung, "Động tác này, em tới xem đi, chúng ta bàn lại một chút xem có nên sửa hay không".
Giang Diệp tương tác với Mục Tinh Trì đều là Killing part của cả bài cho nên các thực tập sinh cũng không thấy ngạc nhiên gì, ngược lại còn thở ra một hơi vì được tan làm sớm.
Giang Diệp gật đầu: "Được".
Thẩm Tri Ý nói: "Chúng tớ đợi cậu trên xe nhé".
Giang Diệp ừ một tiếng, phất tay với họ, sau đó đi tới chỗ Mục Tinh Trì: "Chỗ nào có vấn đề ạ?".
Mục Tinh Trì đưa máy quay cho cô nhìn.
Giang Diệp chẳng chớp mắt nhìn hết một lượt.
Đoạn này là hai người họ giao lưu với nhau.
Khi ở trên sân khấu, cô chỉ có thể nhìn thấy Mục Tinh Trì từ góc nhìn của mình, chờ tới khi đổi qua góc nhìn thứ ba, mới có thể thấy được toàn bộ hiệu quả của cả sân khấu của bọn họ.
Trong mắt cô, đoạn này hai người họ phối hợp rất tốt.
Giang Diệp nghiêng đầu, "Có vấn đề gì không?".
"Hiệu quả thì tốt rồi". Mục Tinh Trì dừng một chút, như là suy xét tới lời nói lần trước của Giang Diệp, "Nhưng không phải là khiến người khác thấy thân mật quá hả? Em xem có cần sửa lại không?".
"Không cần". Giang Diệp có hơi không hiểu được, "Vì sao lại muốn sửa?".
Mục Tinh Trì rũ mắt: "Em lại không thèm để ý?".
"?"
Giang Diệp bây giờ mới nhớ ra lời lúc trước cô nói, cười một chút, sau nói, "Nhưng nếu là lên sân khấu, đương nhiên hiệu quả của sân khấu là hàng đầu, những cái khác không quan trọng".
Hơn nữa, ngay từ đầu cô chỉ muốn xem xem có khả năng đổi nhóm hay không.
Nếu không có, vậy cô chắc chắn sẽ chuẩn bị sân khấu này thật tốt, còn về fans của cô có cãi nhau không, có ai mắng không, những điều này đều xếp sau hiệu quả sân khấu.
Mục Tinh trì nghe vậy cũng cười, đóng máy quay: "Được rồi, vậy đi thôi".
Hai người đi trên hành lang.
Mục Tinh Trì đút tay vào túi, bỗng nói: "Đúng rồi, gần đây tôi có làm album mới, có MV cần tìm nữ chính, tạm thời chưa thấy có ai thích hợp cả".
Hắn nhìn về Giang Diệp, làm bộ lơ đãng hỏi, "Em nghĩ được không?".
Giang Diệp ngơ ra.
Mục Tinh Trì dùng ngữ điệu quá thân thiết.
Không giống như đang nói chuyện công việc với cô mà như là lời mời giữa hai người bạn.
Nhưng quan hệ của họ, hẳn là còn chưa thân tới vậy đi?
Tuy rằng nếu có thể làm nữ chính trong MV của Mục Tinh Trì, cũng là cơ hội tốt vơi cô nhưng Giang Diệp nghĩ một lúc, chỉ bình tĩnh nói: "Đây không phải điều em có thể quyết định".
Mục Tinh Trì: ?
"Bây giờ em ký hợp đồng với Giải trí Thịnh Duệ, tuy vậy chờ sau khi ra mắt sẽ ký với công ty cho nhóm ra mắt".
Giang Diệp nói, "Nếu thầy muốn mời em, đến lúc đó có thể trực tiếp đi tìm người phụ trách, nói chuyện cụ thể và tỉ mỉ hơn với họ về việc hợp tác".
Mục Tinh Trì: ....
Cô không nói muốn hay không muốn, chỉ là đá cái đề tài này đi xa như sút bóng trượt mãi đi.
Mục Tinh Trì nhún vai: "Được thôi".
Giang Diệp thở ra một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
"Vậy, chờ sau khi kết thúc chương trình, tôi có thể mời em ăn cơm được không?".
Xung quanh lập tức im lặng,
Giang Diệp ngừng bước.
Bọn họ đang đứng ở hành lang đi thông ra bãi đỗ xe.
Lối đi này không phòng, không gắn camera, không có nhân viên công tác nào.
Đúng là thời điểm tốt để nói chuyện tư.
Nếu nói lời mời kia có thể miễn cưỡng coi là một phần của công việc thì cái sau lại rất rõ ràng, hoàn toàn là xuất phát từ bản thân Mục Tinh Trì.
Dù có là sự tán thưởng của thầy không thôi hay còn trộn thêm ít ý nghĩ khác, đối với cô, cái nào cũng nguy hiểm.
Giang Diệp ngưng một chút: "Cảm ơn thầy".
Cô cong mắt lên, giọng khách sáo lại lễ phép, "Tuy vậy, nếu có cơ hội, em nghĩ hẳn là tất cả các thực tập sinh bọn em mời thầy ăn cơm mới đúng, dù sao chúng em cũng rất biết ơn thầy trong khoảng thời gian qua đã vất vả dạy bảo chúng em".
Giang Diệp bất biến, lại một lần vòng qua đề tài này.
Mục Tinh Trì nhìn cô, bỗng cảm thấy phản ứng của cô rất có ý tứ,
Hắn cố ý hỏi cô: "Có phải em sợ nếu chúng ta bị chụp, sẽ ảnh hưởng tới tôi hay không?".
Giang Diệp: ....
Làm sao thế.
Cô có lý do gì lo cho hắn.
Chủ yếu là sợ ảnh hưởng tới tiền đồ của mình.
"Giang Diệp".
Thấy cô không trả lời, Mục Tinh Trì cười nhẹ, "Em sợ cái gì? Có ảnh hưởng gì không tốt chứ? Rời khỏi chương trình này, chúng ta chẳng phải thầy cũng chẳng phải thực tập sinh mà là bạn bè. Giữa bạn bè với nhau, thỉnh thoảng đi ăn cơm không phải rất bình thường à?".
Giang Diệp chớp chớp mắt, không hiểu sao Mục Tinh Trì lại quy mình về phạm trù bạn bè này rồi.
Trước đó cô không có ý kiến gì về chính Mục Tinh Trì, chỉ vì sợ fans của hai bên tranh chấp nên luôn cố tránh tị hiềm.
Hơn nữa, cô cũng tự cho rằng, Mục Tinh Trì là một idol có lưu lượng, tốt xấu gì cũng nên có tính tự giác cho nên hai người hẳn nên có chung suy nghĩ.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay lúc này, Giang Diệp bỗng nhớ lại về tin đồn của Mục Tinh Trì ở đời trước.
Hắn hình như thực sự là người không có giới hạn nào cả, đối với fans mà nói, là một idol rất tùy hứng.
Trong trí nhớ của cô ở đời trước, rất nhiều lần hắn bị chụp ảnh đi ăn cơm cùng các bạn bè khác phái, uống rượu, nhảy nhót các thứ.
Tuy rằng trước đó chưa từng đào ra được hắn yêu ai, nhiều nhất cũng chỉ dừng ở mức ái muội nhưng trong vòng fans, Mục Tinh Trì tuyệt đối là loại người như địa chấn làm sập phòng.
Ý ở đây là kiểu gì cũng bị moi ra tin xấu dẫn đến thoát fans.
Trong lòng Giang Diệp lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Giang Diệp ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt chợt trở nên nghiêm túc hơn: "Thầy muốn nói cái gì?".
"Bỏ qua thân phận idol, chúng ta cũng là người thường thôi. Có cái gì không thể?". Mục Tinh Trì cười.
Những lời này hắn không nói rõ.
Như là đang nói chuyện ăn một bữa thôi thì sao lại không thể, lại như đang nói, yêu đương giống như người thường thôi, có gì không thể.
Giang Diệp nghe xong những lời này, cô bỗng cười, "Người thường?".
"Thật vậy chăng?". Giang Diệp nhìn hắn, hỏi ngược lại, "Thầy cảm thấy chúng ta thực sự là người thường à?".
Mục Tinh Trì nhìn thấy ánh mắt này của cô, trong lòng vô tình nhảy lên một cái.
Hắn vừa định nói gì, lại nghe câu tiếp theo của Giang Diệp.
"Có thể thầy cho là như vậy nhưng em không thấy như vậy".
Giọng của Giang Diệp khá bình tĩnh nhưng mỗi một chữ, đều mang theo sự chắc nịch, kiên định.
"Fans của em tốn nhiều tiền như vậy để em có thể ra mắt. Em đây có quyền gì để vừa hưởng được ánh hào quang, vừa làm người thường như thầy nói chứ".