Chương : Lão đại muốn đi ị thì nên làm thế nào?
"Hiện tại tôi sẽ dùng ngân châm cố định giúp anh, từ giờ cho đến khi các chuyên gia đến phẫu thuật, anh không được bỏ ngâm châm ra. Trong giai đoạn này, anh có thể đứng thẳng hoặc đi lại một chút, nhưng không được xoay eo, không được ngồi xổm, cũng không được hoạt động trong phạm vi lớn, hiểu không?"
"Được rồi, cảm ơn cô." Từ Phi Dương nhìn Chung Noãn Noãn một chút, trong lòng vô cùng biết ơn.
Một người anh em vẻ mặt thành thật dò hỏi: "Vậy lão đại muốn đi ị thì nên làm như thế nào?"
Chung Noãn Noãn khóe miệng giật một cái. Loại vấn đề này tại sao lại muốn hỏi cô?
Một người anh em khác cũng vẻ mặt nghiêm túc đáp lại: "Đến lúc đó chúng ta có thể chuẩn bị ống nhổ cho lão đại, lão đại muốn ị có thể mở chân ra đứng ị. Cô Chung, lão đại có thể mở chân ra không?"
"Câm, miệng!" Từ Phi Dương cảm thấy mặt đều mất hết. Anh lúc trước tại sao lại đưa hai người ngu ngốc này vào?
Trong ánh mắt gần như sùng bái của bác sĩ Lý, Chung Noãn Noãn nhận lấy ngân châm, đem từng cây ngân châm cố định trên các dây thần kinh cột sống thắt lưng của Từ Phi Dương.
"Được rồi, đã giải quyết xong. Hôm nay tôi ra tù, người nhà tôi còn ở bên ngoài đợi tôi. Tôi đi về trước."
"Cô Chung, chuyện ngày hôm nay Từ Phi Dương tôi nhớ kỹ. Về sau nếu như cô có chuyện gì cần đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ."
Chung Noãn Noãn nhoẻn miệng cười: "Khách khí, núi cao sông dài, giang hồ gặp lại."
"Giang hồ gặp lại."
Bác sĩ Lý: .
Có còn đem bác sĩ trại giam là anh để vào mắt hay không? Nơi này là trại tạm giam, các người nói chuyện xã hội như vậy được không?
Thời điểm xuất hiện ở trước mặt mọi người lại lần nữa, bộ dạng xinh xắn của Chung Noãn Noãn khiến mọi người vô cùng rung động.
Đặc biệt là Xích Dương, anh nhìn đến có chút ngây người.
Cô gái lông mày cong cong, lông mi thật dài rung động nhè nhẹ, nửa ẩn nửa hiện phía dưới là một đôi mắt trong suốt khiến người gặp qua là không thể quên được.
Tóc dài bị quấn thành một cái đầu tròn, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, khuôn mặt non nớt tràn đầy collagen.
Ngay cả ở khoảng cách xa như vậy, Xích Dương vẫn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt trắng hồng của cô gái hiện ra lông tơ phiếm ánh sáng trắng.
"Làm sao thay quần áo lại mất nhiều thời gian như vậy? Mẹ và ba con đều đã làm xong thủ tục từ lâu."
Nhìn thấy ánh mắt của Xích Dương cứ dán vào người của Noãn Noãn không thể dứt ra, Giang Xu Uyển chỉ có thể cất giọng cắt đứt hai người nhìn nhau.
"Con vừa thay quần áo xong thì gặp người quen, biết con hôm nay được ra tù nên cùng con nói mấy câu."
"Vậy bây giờ nói xong rồi sao? Nói xong chúng ta liền về nhà."
Giang Xu Uyển cầm lấy cánh tay Chung Noãn Noãn, thuận tay đem cái túi trong tay cô nhận lấy. Như vậy cho dù là ai nhìn thấy, đều là một bộ mẹ con thân mật bộ dáng.
"Vâng."
Được nhìn thấy Xích Dương, Chung Noãn Noãn tâm tình cũng rất tốt, nhếch môi và nở một nụ cười tươi đẹp đáp lại Giang Xu Uyển.
Một nhóm năm người đi về phía bãi đỗ xe ở bên ngoài trại tạm giam.
"Noãn Noãn, lên xe đi."
Giang Xu Uyển lái một chiếc Maserati. Thấy bà đã mở cửa xe cho Chung Noãn Noãn, Xích Dương chỉ có thể đi thẳng đến chiếc Land Rover quân sự bên cạnh.
"Đồ vật của Noãn Noãn nhiều quá, đằng sau hai người ngồi rất chen chúc. Con sang xe anh Xích Dương ngồi."
Chung Thiên Thiên chớp lấy cơ hội, xoay người đi về phía Land Rover.
Nhìn thấy Chung Thiên Thiên muốn lên xe, Xích Dương cau mày không vui.
Chung Thiên Thiên làm như không nhìn thấy, đưa tay kéo cửa xe. Nhưng ngay sau đó, một cái tay có làn da trắng hơn cô, ngón tay cũng thon dài hơn cô đè cánh cửa lại.
Chung Thiên Thiên không quan tâm được nhiều như vậy, cô cũng không tin cô đều ngồi trên xe, Xích Dương còn có thể kéo cô xuống.