Giang Hoằng Ích chỉ muốn một chưởng đánh chết Chung Noãn Noãn, nhưng lại kiêng kị uy áp của Xích Dương, một ngụm răng ngà đều nhanh bị cắn nát.
"Noãn Noãn, tới đây một chút, chúng ta có lời muốn nói." Giang Phát Dương có chút không vui ra lệnh cho Chung Noãn Noãn. Dứt lời xoay người rời đi.
"Hừ!" Giang Hoằng Ích hừ lạnh một tiếng, cũng quay người rời đi, theo sát bước đi của anh hai.
Chung Noãn Noãn nhìn hai anh em họ như đang nhìn thằng ngốc vậy, kéo Xích Dương đi ra.
Giang Phát Dương cùng Giang Hoằng Ích mang theo đầy người lệ khí đi đến một nơi bí ẩn ở dưới thân cây phía trước.
Tức giận ấp ủ từ lâu, Giang Phát Dương vừa mở miệng, một bên mặt đen thui quay người: "Noãn Noãn, cô lập tức khiến ba cô.."
Lời nói được một nửa, hai anh em lại trợn tròn mắt.
Bởi vì Chung Noãn Noãn cơ bản không có theo tới. Không chỉ có không theo tới, còn đi được càng xa hơn. Giờ phút này chính nét mặt tươi cười như hoa cùng khách nhân chào hỏi, đem bọn họ hai người không nhìn cái triệt để.
Giang Phát Dương: "..."
Giang Hoằng Ích: "..."
"Anh, anh nhìn con đ kia, hiện tại nó quả thật không chút kiêng kỵ!"
Giang Hoằng Ích cảm thấy mình bị chơi xỏ, cũng nhịn không được nữa, toàn thân khí huyết dâng lên, mặt đen thui hướng về phía Chung Noãn Noãn.
Lần này, Giang Hoằng Ích cái gì cũng không nói, âm thầm từ phía sau tới gần Chung Noãn Noãn, sau đó ra tay một cách thô bạo.
Loại người phụ nữ này, không đánh, chính là cái tiện da.
Nói chuyện nhẹ nhàng cô ta không nghe, vậy anh cũng chỉ có thể lôi kéo cô ta đi.
Ngay lúc ma trảo của anh còn thiếu một chút liền muốn đụng phải tay của Chung Noãn Noãn, Xích Dương lại là một cái xoay người, một chăn liền đem anh đạp bay.
"A -"
Giang Hoằng Ích kêu thảm một tiếng, cả người bị đạp bay theo đường vòng cung hơn hai mét mới rơi xuống đất.
Một tiếng kêu thảm này đưa tới vô số người vây xem.
" Noãn Noãn, xảy ra chuyện gì? "
Giang Hàn Lâm đang cùng Chung Khuê Quân dựa vào lí lẽ biện luận chuyện thu nhập bị giảm bớt ròng rã một phần, hi vọng ông có thể thu hồi mệnh lệnh, gặp con trai bị bắt nạt, lập tức hướng bên này đi tới.
Chung Khuê Quân theo sát phía sau.
" A, Hoằng Ích! Con thế nào? "
" Mẹ, Xích Dương đá con, con đau quá! "Giang Hoằng Ích bị lệ khí của Xích Dương hù dọa, hốc mắt đỏ lên, vậy mà khóc ngay trước mặt nhiều khách như vậy.
" Người tham gia quân ngũ như cậu sao có thể đánh người như vậy? Cậu là sĩ quan liền có thể đánh người sao? Quân nhân tồn tại là dùng để bảo hộ nhân dân quần chúng, loại sĩ quan động một chút là ẩu đả nhân dân như cậu, quả thực chính là bại hoại của quân đội! "
Vợ của Giang Hàn Lâm, mẹ của ba anh em nhà họ Giang, Tạ Từ Dung, thấy con trai bị đánh, ngay lập tức dùng lý luận đạo đức phê phán Xích Dương.
" Xích Dương chính là đang bảo vệ cháu! Ai bảo anh ta không nói lời gì xông lên liền gào cháu, cháu không để ý tới anh ta, anh ta còn muốn hung hăng đi lên đánh cháu. Cháu cũng là nhân dân quần chúng, Xích Dương là vì bảo hộ cháu, mới đuổi đi phần tử bạo lực.
Hơn nữa xem ở anh ta là khách, Xích Dương chỉ là nhẹ nhàng đạp anh ta một chân, ai ngờ anh ta vậy mà khóc. Cái này cũng không thể trách Xích Dương đúng không? Anh ấy nếu thật sự đá, một chân này xuống dưới, nhẹ thì xương sườn của anh ta ít nhất muốn gãy năm sáu bảy, tám cái, nặng thì, mạng nhỏ đều khó giữ được. "
Chung Noãn Noãn như một con gà mái, nghe xong có người vậy mà nói Xích Dương nhà cô như vậy, trong nháy mắt như máy bay chiến đấu nói trở về.
Người đàn ông tốt như Xích Dương, người quân nhân tốt như vậy, cũng không thể khiến tân khách ở đây hiểu lầm được.
" Cưỡng từ đoạt lý! "Tạ Từ Dung quả thực bị tức chết. Làm sao đều không nghĩ tới Chung Noãn Noãn ngày bình thường luôn luôn gương mặt lạnh lùng, không thích nói chuyện, vậy mà ngay trước mặt đông đảo tân khách nói bọn họ như vậy.
" Cháu có cưỡng từ đoạt lý hay không, nơi này nhiều tân khách như vậy, tất cả mọi người đều có mắt. Mọi người nói một chút, các người có phải nhìn thấy anh ta vừa rồi đột nhiên xông lại liền muốn ra tay với tôi hay không?"