Không nghĩ tới chỉ là một Chung Thiên Thiên, bên người vậy mà vây quanh quốc tế hào môn như Eden. Chẳng lẽ anh ta cũng biết thân phận của Chung Thiên Thiên?
Không thể!
Vẫn là nói, ánh mắt người nước ngoài nhìn phụ nữ phương đông thật khác biệt đến trình độ như vậy?
Liều thực lực, nhà họ Cố là thế nào cũng không sánh bằng danh lưu quốc tế như Eden, vậy anh nên làm cái gì? Từ bỏ sao?
Cố Minh Triết biết, đây là không có khả năng.
Nếu có thể kết hôn với Chung Thiên Thiên, nhà họ Cố lập tức liền có thể thăng cấp làm hào môn bậc hai ở thủ đô, thậm chí về sau tiến vào hào môn bậc nhất cũng không phải không có khả năng.
Cơ hội tốt như vậy, anh làm sao có thể từ bỏ?
Đối mặt Eden đang nhìn chằm chằm, Cố Minh Triết đem cái tay một mực đang run rẩy bỏ vào túi quần, nhìn về phía Chung Thiên Thiên, có chút thương cảm nói: "Thiên Thiên, không biết em đã có bạn trai, hôm nay là anh mạo muội. Chậm chút thời điểm anh sẽ liên lạc lại với em, lâu như vậy không gặp, cảm giác còn có rất nhiều lời muốn nói cùng em."
Chung Thiên Thiên bị ánh mắt bị thương của Cố Minh Triết liêu tới trái tim đều níu chặt.
Đây chính là nam thần lúc trước cô thầm mến! Không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại bị cô làm hại thụ thương như thế.
"Anh Minh Triết, bây giờ anh muốn đi sao?"
Gặp Chung Thiên Thiên mắt lộ ra không bỏ, tâm tình u ám của Cố Minh Triết hơi khá hơn một chút: "Ừ, khách sạn bên kia còn có chút việc, chờ hết bận anh sẽ liên lạc lại với em."
"Vậy được rồi.. Anh Minh Triết, anh đi chậm một chút."
"Ừ". Cố Minh Triết mắt sắc ôn nhu nhìn chăm chú lên Chung Thiên Thiên, trong mắt không bỏ cùng ẩn nhẫn ở đây tất cả quý khách đều có thể thấy rõ. Có cô gái tự giác trèo cao không lên danh lưu quốc tế như Eden, tất cả đều mắt lộ ra đau lòng, hận không thể nhào lên an ủi thụ thương Cố thiếu.
Lúc này, Chung Noãn Noãn đưa Xích Dương cùng Lãnh Tấn Bằng, Khúc Minh Nghĩa đi ra.
Nhìn thấy Chung Noãn Noãn, Cố Minh Triết cực lực ẩn tàng lại sự kinh diễm bên trong ánh mắt cùng nhịp tim trong lồng ngực, để trợ lý đưa tới một cái hộp quà, giao cho Chung Noãn Noãn mở miệng nói: "Noãn Noãn, đây là một chút tấm lòng của anh, chúc mừng em ra tù."
"Cảm ơn anh.." Chung Noãn Noãn nói một nửa, nhìn thoáng qua ánh mắt cảnh cáo Chung Thiên Thiên truyền lại cho cô, sửa lời nói: "Cảm ơn anh Minh Triết."
Cảm nhận được ánh mắt hỗ động của hai chị em, ánh mắt Cố Minh Triết có chút tối sầm lại.
"Em có thể mở ra, nhìn xem có thích hay không."
"Được."
Chung Noãn Noãn đem hộp quà mở ra, bên trong là hộp gấm chế tác tinh tế. Lại đem hộp gấm mở ra, bên trong thình lình nằm ba cái ngọc bài được điêu khắc tinh tế từ mỡ dê bạch ngọc màu sắc oánh nhuận sáng long lanh.
Trên ngọc bài phân biệt điêu khắc rồng, phượng cùng kỳ lân.
Đều là thần thú có danh xưng tường thụy.
Một tân khách đối ngọc rất có nghiên cứu trừng mắt: "Tôi gặp qua ba cái ngọc bài này, đây là trấn điếm chi bảo của Ngọc Minh Hiên năm đó, tên là cát tường như ý, mười năm trước giá bán liền đã đạt đến vạn."
Các tân khách trong nháy mắt phát ra thanh âm từng đợt hít vào khí, nhao nhao nhỏ giọng bát quái nhà họ Cố không hổ là danh môn vọng tộc, tùy tiện như vậy vừa ra tay chính là vạn.
Eden mặc dù là danh lưu quốc tế, nhưng lấy tính cách của người nước ngoài, không có khả năng đưa ra lễ vật đáng tiền hơn so với Cố thiếu.
Cố Minh Triết nghe được nghị luận xung quanh, sắc mặt cũng tốt theo.
"Minh Triết, vừa mới tiến đến cháu không phải đã đưa lễ vật sao? Làm sao còn đưa? Đây cũng quá phá phí đi!" Đôi mắt Chung Khuê Quân tỏa ánh sáng.
Kỳ thật so sánh với Eden có hoa không quả, ông cảm thấy Cố Minh Triết đáng tin hơn.
Dù sao, mặc kệ có nhiều tiền, không phải ai đều nguyện ý đưa ra vạn ở một tiệc hội nhỏ.