"Từng cái không đi ăn cơm chạy tới nơi này nhìn cái gì? Các người rất nhàn sao?"
Xích Dương nhanh chóng vì cô vợ nhỏ thỏ trắng của anh làm chỗ dựa, đối một đám đàn ông cẩu thả hét lên một tiếng.
"Đội trưởng, chúng ta là sang đây xem chị dâu."
"Đội trưởng, anh thật có phúc, chị dâu dung mạo thật là xinh đẹp!"
"Lão đại, hiện tại anh yên tâm đi, chị dâu đều đã nói chị ấy thích anh."
Tống Kình cùng Ninh Văn Hạo là phụ tá đắc lực nổi danh của Xích Dương, nghe được bát quái của lão đại, cũng nhanh chóng lao xuống nhìn.
Lúc nghe thấy Chung Noãn Noãn lớn tiếng tuyên bố thích lão đại nhà anh, trái tim của Tống Kình cuối cùng cũng triệt để buông xuống.
Thấy một đám cẩu độc thân mù vui vẻ đem Noãn Noãn nhà anh đều hù dọa, Xích Dương lạnh giọng hạ lệnh: "Ở đây tất cả mọi người, kg phụ trọng km, hiện tại bắt đầu. Tống Kình, cậu phụ trách tính toán."
Trong đám người truyền đến tiếng cầu xin tha thứ của đám người, Tống Kình thì nhìn có chút hả hê nhếch miệng cười một tiếng: "Vâng!"
Vui vẻ vẫn chưa tới một giây, thanh âm âm trầm của Xích Dương liền truyền tới: "Cậu phụ trách dẫn đầu."
Tống Kình: "!"
"Phốc phốc!" Chung Noãn Noãn một cái nhịn không được, cười ra tiếng.
Thấy cô vợ nhỏ nhà mình vui vẻ, Xích Dương cũng không để ý tới đám người không dùng hết thể lực này, nắm tay cô vợ nhỏ, đi về hướng nhà ăn chuyên môn của bộ đội đặc chủng.
Chạng vạng chiều tối cuối thu đã sắp tối đen, gió thổi qua, cây ngô đồng hai bên truyền đến thanh âm ào ào, lá cây rơi xuống một chỗ, một chân đạp lên, sẽ phát ra thanh âm khô cạn giòn vang.
"Một, hai, ba, bốn, một hai ba -- Bốn!"
Trong sân huấn luyện to như vậy, đám binh sĩ bị phạt đã bắt đầu phụ trọng chạy bộ, bên trong thanh âm tràn ngập dâng trào, không chút nào nghe ra sự phiền muộn khi bị phạt chạy. Các binh sĩ tựa như là mình có vợ, từng cái vui vẻ ra mặt, ngay cả cuối thu đìu hiu đều bị thanh âm tuổi trẻ kèm theo sinh mệnh lực xua tán đi.
Dù sao đều bị phạt chạy, làm lính đặc chủng, người nổi bật bên trong binh sĩ, bọn họ cho tới bây giờ đều không phải thứ hèn nhát, dù là bị phạt, lúc chạy đến trước mặt Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn vẫn nhịn không được tiếp tục ồn ào như cũ --
"Đội trưởng, chị dâu đều thổ lộ với anh, chờ một lúc anh cần phải ăn nhiều một chút."
"Chị dâu chị yên tâm, bình thường đội trường ở bộ đội, chúng ta sẽ nhìn anh ấy giúp chị."
"Chị dâu, dung mạo chị thật xinh đẹp, chị còn có chị em sao? Vẫn còn độc thân sao? Tôi gọi Lý Đốt, nếu là có, chị dâu có thể đem chị em chị giới thiệu cho tôi hay không?"
"Nhãi ranh cậu nhỏ như vậy, tìm bạn gái cái gì? Muốn tìm cũng là anh tìm! Chị dâu, tôi lớn hơn cậu ta tuổi, tôi cũng không có bạn gái đâu!"
"Tôi cũng không có, chị dâu!"
"Tôi cũng không có!"
"Cầu giới thiệu, chị dâu!"
"Chị dâu, cầu giới thiệu!"
Tất cả mọi người đang cầu xin giới thiệu, đột nhiên, một cái thanh âm đột ngột vang lên, anh ta cũng không có giẫm lên trên tầng lầu.
"Đội trưởng, sao anh chỉ cầm một bộ bộ đồ ăn? Tôi nhìn thấy bàn ăn cùng đũa thìa sau lưng anh đều chỉ có một bộ, đây là chuẩn bị cùng chị dâu dùng chung một bộ bát đũa sao?"
Chung Noãn Noãn khẽ giật mình, nhanh chóng nhìn về phía cái túi Xích Dương thuận tay nhấc lên ở phòng thu phát vừa rồi, trong túi quả nhiên chỉ có một bộ cơm hộp, một bộ bát đũa.
"Trước đó là thằng nhãi ranh nào nói đội trưởng của chúng ta không có EQ, để chúng ta thề cùng đội trưởng cùng tiến lùi, cùng làm cẩu độc thân vạn năm? Đứng ra cho lão tử! Chó nói, lãng phí thanh xuân của lão tử, lão tử muốn cùng người đó quyết chiến!"
"Ha ha ha ha.."
Chung Noãn Noãn bị các binh sĩ chọc cho nhịn không được cười khanh khách không ngừng, một bên cười, còn một bên dò xét Xích Dương.