Chương : Bị nghiền áp
Chung Thiên Thiên: .
Không có con chó nhỏ! Anh Xích Dương dắt ra đến là Chung Noãn Noãn!
Hai người kia tình cảm đã tốt đến trình độ nắm tay nhau rồi sao?
Đôi mắt của Chung Thiên Thiên giống như muốn phun ra lửa, hận không thể xông lên, dùng cặp gắp than đem ngón tay của Chung Noãn Noãn bấm gãy!
Chung Noãn Noãn bước ra khỏi xe, mặc một bộ quần áo màu trắng thoải mái, cộng thêm một chiếc đầu tròn đáng yêu, thể hiện rõ vẻ xinh xắn đáng yêu, cùng với sự quyến rũ mị hoặc của cô gái!
Chung Thiên Thiên đã thay một bộ váy ngắn màu đỏ chót, trang điểm tinh xảo mà lộng lẫy, đi một đôi giày cao gót cao tám centimet, mới chỉ có thể ngang hàng với chiều cao của Chung Noãn Noãn.
Hai chị em đứng chung một chỗ, một đỏ một trắng, một trang điểm đậm một không trang điểm, một giày cao gót và một đế bằng. Cho dù là ai nhìn thấy, Chung Thiên Thiên đều ứng với ba chữ- - bị nghiền áp!
"Chị à, cho dù Xích Dương mua chó, cũng là mua cho em."
Chung Thiên Thiên bị câu nói không chút nể tình của Chung Noãn Noãn làm cho sững sờ.
Đây thật sự là cô em gái xem thân tình là nhất, cái gì đều nhường cô, tình nguyện không muốn đàn ông cũng không để cô đau lòng?
Chung Thiên Thiên ngơ ngác nhìn Chung Noãn Noãn, ngay cả phản ứng đều đã quên.
Tại sao mới một tháng không gặp, cả người Chung Noãn Noãn đều hoàn toàn thay đổi? Chẳng những đột nhiên đối xử tốt với Xích Dương- người mà trước kia cô rất ghét, đối mặt người chị như cô, tất cả những điều tốt đẹp trước kia cũng không còn nữa.
Chung Noãn Noãn mỉm cười với Xích Dương: "Chúng ta đi vào đi."
"Ừ." Chung Noãn Noãn nói cái gì đều đúng. Xích Dương gật đầu, hai người nắm tay nhau đi vào trong.
"E hèm.. Chuyện đó, lão đại.." Vậy còn anh?
Ninh Văn Hạo nhanh chóng vươn đầu ra. Trời đã chạng vạng tối, anh cũng muốn ở lại ăn chực.
"Cậu trở về bộ đội."
Ninh Văn Hạo: .
Nhìn bóng lưng của lão đại và chị dâu rời đi, Ninh Văn Hạo một lần nữa cảm nhận được phân lượng của hai chữ "anh em" trong lòng lão đại.
Đột nhiên, Xích Dương dừng bước, xoay người nhìn về phía Ninh Văn Hạo.
Đôi mắt của Ninh Văn Hạo sáng lên, đôi mắt sáng của anh đặc biệt chói lọi trước ánh hoàng hôn. Một bàn tay đã để sẵn trên chốt cửa, chỉ chờ Xích Dương ra lệnh một tiếng, anh liền trực tiếp đi vào ăn chực.
"Để xe ở lại."
Lần này, Xích Dương hoàn toàn nắm tay Chung Noãn Noãn bước đi, không bao giờ quay trở lại.
Ninh Văn Hạo: !
Nhìn lão đại có cô vợ nhỏ liền quên anh em, trong lòng Ninh Văn Hạo một mảnh lạnh lẽo.
Thấy Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn mười ngón tay đan vào nhau, bộ dạng tình cảm, trong lòng Chung Thiên Thiên buồn bực muốn chết.
Xích Dương vốn dĩ đã không để ý đến cô, nếu như ngay cả Chung Noãn Noãn đều không chủ động rút lui thì khả năng giữa cô và Xích Dương chẳng phải là con số không sao?
Giờ phút này, Chung Thiên Thiên cảm thấy vô cùng bất an.
Nhìn thấy hai người chuẩn bị bước lên bậc thang để vào cửa, Chung Thiên Thiên chỉ có thể đem lửa giận trong lòng đè ép xuống, liên tục thuyết phục bản thân bằng những lời an ủi của Giang Xu Uyển lúc chiều- -
Muốn có được Xích Dương, nhất định phải để Chung Noãn Noãn chủ động buông tay, làm cho nó đối xử với con như trước đây.
Vì vậy, trước khi chinh phục Xích Dương, cô nhất định phải khiến Chung Noãn Noãn trở lại thành cô em gái mặc kệ cô nói cái gì đều nghe lời cô, nhường nhịn cô!
Đã từng, cô có biện pháp để Chung Noãn Noãn chán ghét Xích Dương, từ bỏ Xích Dương, thậm chí cô còn thuyết phục được cô ta nhận tội thay sau khi cô giết người. Hiện tại, cô vẫn có thể để Chung Noãn Noãn trở về bên người cô như cũ, trở thành người có thể để cô tùy ý điều khiển.
Nghĩ đến đây, Chung Thiên Thiên buộc phải kìm nén sự kiêu ngạo của mình, xoa dịu một chút thân thể đang run rẩy vì tức giận, nở một nụ cười gượng gạo và chạy về phía Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn.