Tần Mai và Tần Vũ vừa nghe thấy lời cô nói, liền vội vàng thò tay vào ! hạt gạo nhẵn bóng? Bột mì so với tuyết còn trắng hơn ba phần?Đây là thứ họ chưa từng ăn qua bao giờ.
“Chị, chị dâu… thật sự muốn nấu sao?” Tần Vũ không chú ý tới trong giọng nói của cậu lúc này mang theo vài phần thân cận.
Dung Yên rất tự hào, "Nấu , cứ cho nhiều gạo vào.
"Nhìn bộ dạng khô gầy của hai người này, lại liên hệ với kết cục trong sách ! thật là người tốt bụng chưa từng có ngày vui.
Quá thảm mà.
Tần Vũ hai mắt sáng lên, nhưng thời điểm bỏ gạo vào vẫn cân đo đong đếm cẩn thận, chỉ cho vào nồi khoảng hai nắm tay nhỏ.
Dung Yên thấy vậy , trực tiếp tự mình hành động.
Hai tay cô nắm nhiều gạo bỏ vào nồi khiến Tần Vũ đau lòng không thôi.
"Đủ , đủ rồi! "“Các ngươi nấu đi, ta ra ngoài xem một chút.
” Dung Yên bước ra ngoài.
Tần Mai nhìn Dung Yên rời đi, lúc này mới nhỏ giọng nói với Tần Vũ, "Anh hai, chị dâu thật tốt!"Lớn lên xinh đẹp , có một trái tim tốt.
Trước đây, mọi người trong làng đều gọi cô là đồ sao chổi!Bất kể là ai, khi nhìn thấy cô liền tỏ ra ghét bỏ, sợ dính vận đen.
Tần Vũ:…Tuy ngoài mặt không thừa nhận nhưng đáy lòng cậu vẫn đồng tình với cô em gái nhỏ.
Có thể một mình lên núi cứu anh trai cậu, người này chính là ân nhân nhà bọn họ.
Ông cụ non suy nghĩ một lúc, "Vậy thì nấu đi! Nấu cho nó thật đặc ! "Đôi mắt cậu nhìn thoáng qua chỗ gạo kia , nhanh chóng nấu cơm.
Tâm rất xót.
Bữa ăn này có thể cho bọn họ ăn rất lâu đấy.
Tần Mai rất vui, cô bé chưa bao giờ nấu đồ ăn sáng mà đó còn là cơm trắng nữa.
Cháo chắc chắn ăn rất ngon.
Bên này Dung Yên lắc lư đi ra ngoài, cô đến nhà của đại đội trưởng.
Gia đình đại đội trưởng đang dùng bữa, nhìn thấy cô bước vào, một đám người ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
“Đại đội trưởng, các người đang ăn à!” Dung Yên tươi cười thoải mái đi vào.
Đại đội trưởng: …Không có mắt xem sao?Một cô nương da mặt mỏng sẽ đến nhà người khác thời điểm bọn họ đang ăn?"Đồng chí Dung Yên! Có chuyện gì không?"Không đề cập đến việc có nên mời ăn hay không.
Rốt cuộc, ở thời buổi này , nhà ai cũng không có khẩu phần ăn dư thừa.
"Đại đội trưởng, con tới đây tìm thím có chút việc.
Thím, nhà thím có trứng không ạ? Con muốn dùng đường đỏ đổi lấy ít trứng gà.
"Vốn dĩ Hoàng Thúy Hoa nghe thấy cô muốn hỏi trứng gà, liền không cao hứng.
Còn không biết xấu hổ, dám đánh chủ ý lên trứng gà nhà bà.
Nhưng khi nghe thấy câu sau cô nói dùng đường đỏ để đổi, khuôn mặt đang đen lại, lập tức nở nụ cười, nhất là khi nhìn thấy cô thật sự cầm một túi đường trong tay, hàm răng ố vàng cười rộ lên đều lộ ra.
Vội vàng đứng dậy rời bàn, "Đúng vậy, con muốn đổi bao nhiêu trứng gà?"Truyện [Trọng Sinh Thập Niên Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .
Để tránh đọc mất chương mất chữ của bộ truyện này tại các nơi reup khác các bạn nên đọc tại nơi mình đăng là web .
.