"Dạ vâng.
Đúng rồi, thím, cháu có thể mượn xe đạp nhà thím đi một chút không ? Cháu đến bệnh viện lấy thuốc.
"Rất hợp tình hợp lý.
Hoàn hảo!!Hoàng Thúy Hoa không vui, xe đạp nhà bọn họ là chiếc duy nhất trong thôn, rất quý giá.
Cho cô ta mượn?Vạn nhất mà bị hỏng thì làm sao ?Dung Yên nhìn thấy biểu hiện kia, trong lòng phỉ nhổ một cái, cái đồ đàn bà keo kiệt.
Cũng may cô còn có cách, lấy ra ba viên kẹo sữa từ trong túi của mình, "Thím, cháu có cái này tặng thím.
"Hoàng Thúy Hoa bị nhét vào lòng bàn tay đầy kẹo sữa, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Kẹo có vị sữa, bà đời này chưa từng hưởng qua đâu.
Lập tức cười như hoa, thái độ quay ngắt, "Xe đạp ở trong sân, lát nữa cháu đến đây lấy xe đi.
"Dung Yên tương đối vừa lòng, “Cảm ơn thím, thím cho cháu lấy trứng gà đi!”“Đúng đúng.
” Hoàng Thúy Hoa lấy một cân đường đỏ, đổi hai mươi quả trứng gà.
"Cháu chờ thím nhé.
"Thời điểm rời đi không quên đem cân đường đỏ trên tay Dung Yên lấy đi.
Đại đội trưởng nhìn Dung Yên, trong lòng thầm nghĩ, trước kia cũng không thấy cô gái này tốt như vậy a ?Hoàng Thúy Hoa trở lại rất nhanh, "Đây, hai mươi quả trứng, cháu đếm đi.
"Dung Yên cười tiếp nhận, "Tính cái gì chứ, cháu còn không tin thím sao?"Lời này khiến Hoàng Thúy Hoa trên mặt tươi cười rất sâu.
rất được.
"Xe đạp để trong sân, cháu lấy đi đi!"“Ôi, thế thì tốt quá, thím, đại đội trưởng, cháu đi đây ạ.
” Dung Yên mỉm cười, lộ cả hàm răng trắng sáng.
Nụ cười này thiếu chút nữa lọt vào mắt của Hoàng Thúy Hoa.
Chờ Dung Yên rời đi, bà không nhịn được hỏi một câu: “Trước kia sao không nhìn thấy cô nương này rất biết xử sự a?”Đại đội trưởng: …Ông ta cũng không biết.
“Ai, thật đáng tiếc, không biết tiểu tử Tần Dã kia dẫm phải vận cứt chó gì.
” Sói con kia thật đúng là chiếm được tiện nghi tốt mà.
Đại đội trưởng đồng ý với lời nói của vợ.
Không chỉ gặp phải vận cứt chó đó, nếu không phải Dung Yên, Tần Dã phỏng chừng không lấy được vợ.
"lát nữa tôi phải sang đó xem chút.
"Hoàng Thúy Hoa bĩu môi, "Ông có thể đi nhìn, nhưng đồ vật trong nhà đừng mơ lấy đi cho, bằng không, tôi sẽ không để cho ông yên đâu.
"Lương thực nhà bà không phải theo gió rơi vào, ai cũng đừng nghĩ đến việc chiếm nửa điểm tiện nghi trên tay bà.
Đại đội trưởng: "Được, được, được, cái gì cũng không lấy, tôi đi đây.
”Ông chồng như thế này, Hoàng Thúy Hoa quản cũng không được, nhưng vẫn là nhắc nhở một câu: “Đi xem một chút là được, nhưng đừng lưu lại lâu, đỡ dính phải vận đen.
”Đại đội trưởng: …Thời điểm người ta mang dường đỏ tới, sao bà không sợ xui xẻo?Truyện [Trọng Sinh Thập Niên Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .
Để tránh đọc mất chương mất chữ của bộ truyện này tại các nơi reup khác các bạn nên đọc tại nơi mình đăng là web .
.