Lưu Mai nghiêm túc gật đầu.
Bên cạnh, Diệp Kiến An cũng nghiêm mặt, nhân sâm trăm năm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, càng không cần phải nói nhân sâm trên người Diệp Tinh đã hơn năm.
Bọn họ biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Sau đó, Diệp Tinh lấy một miếng nhân sâm đã hái mỏng ra.
Có điều miếng nhân sâm này thái rất mỏng.
Kiếp trước Diệp Tinh cũng chỉ biết loại phương pháp này, cũng chưa từng chân chính sử dụng, không biết chính xác hàm lượng của nhân sâm.
Nhưng trong quá trình chữa trị, Lưu Mai có thể tiếp tục uống nhân sâm, không cần lo lắng không khống chế được liều lượng.
Bảo Lưu Mai nuốt một miếng nhân sâm, sau đó Diệp Tinh bắt đầu đem ba cây kim hai tấc đã chuẩn bị xong chậm rãi đâm vào cánh tay phải của bà.
Thực tế, chữa bệnh ung thư cùng bộ phận thi triển châm cứu không liên quan, đâm vào nơi nào cũng được, việc cần làm là dùng linh lực chậm rãi truyền vào bên trong cơ thể người bệnh.
Nét mặt Diệp Tinh cẩn thận, nắm châm, linh lực xung quanh trong không khí dưới sự khống chế của hắn bắt đầu từ từ tiến vào trong cơ thể Lưu Mai, hơn nữa rất nhanh đi tới vị trí có tế bào ung thư tồn tại.
Hắn cẩn thận khống chế, rất nhiều tế bào ung thư bắt đầu không ngừng bị g iết chết, nhưng vào lúc tế bào ung thư bị gi ết chết thì đồng thời các tế bào bình thường khác cũng không ngừng bị tiêu diệt.
Điều này thì tương đương với hoá học trị liệu vậy.
Nhưng dưới nguồn năng lượng của nhân sâm tám trăm năm, những tế bào này lại đang không ngừng khôi phục.
Quá trình này rất phức tạp, cho dù lấy thực lực hiện tại của Diệp Tinh để khống chế vẫn rất phí sức, không tới phút, trán hắn liền xuất hiện hàng loạt mồ hôi hột.
Có điều, Diệp Tinh lúc nào cũng có thể dừng lại, không cần lo lắng xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Chữa trị đang tiếp tục, phút trôi qua, miếng nhân sâm nhỏ kia căn bản đã tiêu hao hết, Diệp Tinh thấy vậy nhanh chóng ngừng lại, rút ba cái châm dài ra.
Hắn dừng lại liền cảm thấy đầu choáng váng một hồi, đành phải nhắm mắt lại, thân thể không nhúc nhích mấy giây, mới lại chậm rãi mở mắt.
Tiểu Tinh.
Bên cạnh, Diệp Kiến An thấy trạng thái con trai mình có chút không đúng, lo lắng nói.
Ba, con không sao.
Diệp Tinh lắc đầu nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Mai, nhanh chóng hỏi: Mẹ, giờ mẹ thấy sao rồi?Cơ thể mẹ dường như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lưu Mai ngạc nhiên nói.
Vừa rồi bà cảm thấy có từng dòng nước ấm chạy vào cơ thể, sau đó thân thể càng ngày càng nhẹ nhàng.
Diệp Tinh cười một tiếng, nói: Quá trình chữa trị này thuận lợi hơn con tưởng tượng rất nhiều, ngày mai đi kiểm tra một chút, nếu như tế bào ung thư biến mất nhiều, vậy chúng ta về nhà tự chữa.
Được.
Lưu Mai lập tức gật đầu.
Lúc này trong lòng bà có chút không đợi được muốn kiểm tra trạng thái của cơ thể mình.
Phương thuốc cổ truyền này quả nhiên rất hữu dụng, xem ra người xưa để lại rất nhiều đồ tốt nhưng chưa được phát hiện.
Diệp Kiến An cười lớn.
Nhìn ba mẹ đang vui mừng, trong lòng Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Hiệu quả của nhân sâm này mạnh hơn mình tưởng rất nhiều.
Hắn chỉ cắt một phần nhân sâm cực nhỏ mà tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai đã bị gi ết chết một phần ba!Nếu không phải thực lực chưa đủ, hắn có thể để Lưu Mai ăn ba lát nhân sâm, một lần giải quyết hết đám tế bào ung thư đó!! Rất nhanh đã tớ ngày thứ hai, sau khi Lưu Mai kiểm tra một lượt, kết quả kiểm tra cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai phần lớn đã biến.
Sau đó, Diệp Tinh giúp mẹ mình làm thủ tục xuất viện, trở về nhà.
Nhưng phòng thuê quá nhỏ, sau đó cả nhà lại đổi một gian phòng lớn hơn.
Ngày thứ ba, Diệp Tinh lại chữa trị cho mẹ mình một lần nữa.
Ngày thứ năm, trị liệu lần thứ ba.
Trong phòng trọ, Diệp Tinh rút châm dài ra, lau mồ hôi hột trên trán, trong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, tế bào ung thư đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Tiểu Tinh, mẹ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, giống như người bình thường vậy.
Lưu Mai vui vẻ nói.
Hơn nữa bà cảm thấy một ít bệnh vặt trước đây cũng đã được giải quyết.
Diệp Tinh cười nói: Mẹ, chúc mừng mẹ, không ngoài dự đoán, chắc giờ mẹ đã khôi phục hoàn toàn.
Đưa mẹ mình đến bệnh viện kiểm tra một chút, lần này kết quả cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai đã bị g iết chết toàn bộ, thân thể đã hoàn toàn bình thường.
“Tốt quá rồi, tiểu Tinh.
” Lúc này, mặt Lưu Mai tràn ngập vẻ kích động.
“Ấy, bà Lưu?” đang lúc phấn khởi, đột nhiên một tiếng nói vang lên, phía xa có một người đàn ông tóc hơi bạc đi tới.
Thấy người đàn ông, sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Đây là Lưu Minh Đạt, bác sĩ chữa trị chính cho Lưu Mai lúc trước, hắn đổi bệnh viện kiểm tra cũng chỉ để đề phòng bị người khác phát hiện tình hình bệnh tình của Lưu Mai, không ngờ rằng lại gặp lại ở đây.
Lưu Minh Đạt đi tới, hỏi nhỏ người bên cạnh vài câu, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Kỳ tích, đây chắc chắn là kỳ tích! Ung thư gan giai đoạn cuối đó, tất cả tế bào ung thư đều biến mất? Lưu Đạt Hoa kích động nhìn Lưu Mai, nói: Bà Lưu Mai, không biết có thể để bệnh viện làm kiểm tra tổng thể chặt chẽ cho bà không một lần, nói không chừng có thể phát hiện ra nguyên nhân tế bào ung thư biến mất.
Một khi phát hiện, hơn nữa nghiên cứu ra được, khả năng ung thư gan có thể được phá giải, đây tuyệt đối là việc lớn tạo phúc cho loài người, đủ để ghi vào sử sách.
Lưu Đạt Hoa kích động đến mức nói năng không theo trình tự.
Xin lỗi, mặc dù không biết bình phục thế nào, nhưng tôi cũng không nguyện ý bị ông nghiên cứu.
Lưu Mai lắc đầu từ chối.
Bác sĩ Lưu, tôi thấy bệnh ung thư cũng không đáng sợ, mấu chốt là giữ tâm trạng lạc quan, không phải có người vì nhận thức sai lầm về bệnh tình, vốn là ung thư, sau đó cũng khỏi hoàn toàn, tôi cảm thấy ông có thể nghiên cứu từ phương diện này thử xem.
Diệp Tinh mỉm cười nói.
Trên thực tế, Lưu Mai kiểm tra thân thể không thể tránh khỏi sẽ để cho bác sĩ biết, nhưng nếu không kiểm tra, Lưu Mai cùng Diệp Kiến An cũng không chân chính yên lòng.
Diệp tiên sinh, hy vọng cậu suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi! Bác sĩ Lưu còn muốn nói gì đó, nhưng thấy một nhà ba người Diệp Tinh đã nhanh chóng rời đi, ông đành phải dừng bước, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Bác sĩ Lưu, sao vậy, ? Cách đó không xa, một chàng trai khaonrg hai mươi mấy tuổi đi tới trước mặt ông ta.
Hoàng tiên sinh.
Bác sĩ Lưu thấy chàng trai này, lắc đầu nói: Gần đây bệnh viện chúng tôi có một bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, tế bào ưng thư trong cơ thể bà ấy đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Tôi làm kiểm tra thật kỹ càng để tìm ra nguyên nhân, nhưng bị bọn họ từ chối.
Nhưng nghĩ tới mấy người Diệp Tinh đổi bệnh viện để kiểm tra, đoán chừng cũng không muốn bị nghiên cứu.
Tế bào ung thư gan giai đoạn cuối hoàn toàn biến mất? trong mắt chàng trai nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, ánh mắt anh ta chuyển động một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó!.
Trong phòng trọ, một nhà ba người Diệp Tinh cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, lúc này trên mặt Diệp Kiến An, Lưu Mai tràn ngập vui vẻ.
Nhất là Lưu Mai, biết kết quả kiểm tra của bệnh viện, tảng đá lớn trong lòng bà đã hoàn toàn buông xuống, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng.
Mà vẻ tiều tuỵ của Diệp Kiến An cũng khôi phục rất nhiều, thậm chí tóc dường như cũng giảm bớt một chút.
Mẹ, giờ mẹ đã bình phục, hay là giúp conquản lý tiệm thú cưng? Diệp Tinh đề nghị.
Hắn biết tính mẹ mình, căn bản không thích rảnh rỗi.
Tiểu Tinh, mẹ không biết mấy chữ, tiệm thú cưng nhiều thú như vậy, ta muốn gọi tên cũng không gọi được, đừng nói bán cho người khác.
Lưu Mai cười nói.
.