Thúy Ngọc bị sự lớn mật của Hỉ Thước làm cho kinh hách, sợ hãi nhìn Quỳnh Nương.
Trái lại Quỳnh Nương bị Hỉ Thước chọc cười, hỏi: “Đã nói vậy tức là có người để chọn rồi à?”
Hỉ Thước xưa nay thẳng thắn bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng ngại nói, nhưng xem tình hình này rõ ràng là đã có ý trung nhân.
Quỳnh Nương nhẹ lòng, ban đầu còn tưởng mấy ngày nay Hỉ Thước thích trang điểm, dáng vẻ xuân tâm nảy mầm này là động tâm tư nên nàng còn có chút mất mát, cho rằng trước kia mình thương nhầm nha đầu này. Bây giờ xem ra mình trách lầm nàng, không biết có phải thanh niên nào trong phủ vào mắt Hỉ Thước không.
Chỉ chốc lát là tới vương phủ, Quỳnh Nương chẳng thèm nhìn Vương gia duỗi tay đến, tự xuống xe ngựa.
Sở Tà thấy Quỳnh Nương hình như vẫn chưa nguôi giận bèn kéo tay nàng, vừa đi vừa dán tai nàng nói: “Tức giận lâu như vậy không phải là trở thành bè da heo() tức giận sao? Vừa nãy đùa nàng thôi, lát nữa vào phòng cho nàng cắn hai phát hả giận được không?”
() Bè làm từ da heo, to phồng.
Vào trong phòng rồi, xung quanh không người, Sở Tà thật sự cởi y phục thò qua để Quỳnh Nương cắn. Trước nay Quỳnh Nương ăn mềm không ăn cứng, thấy Vương gia mặt dày mày dạn như vậy rốt cuộc không căng mặt được nữa, nàng cười: “Ai muốn cắn chỗ này của chàng, tự nhiên thò qua, người không biết còn tưởng là bà vú phủ mới mời đến…”
Sở Tà lại chẳng để ý, nghiêng qua nói: “Nếu đã vậy, mời Vương phi đích thân nhấm nháp, nhìn xem bổn vương có làm bà vú được không?”
Vì thế buồn bực trong lòng Quỳnh Nương bị Lang Vương càn quấy làm cho rơi rớt tan tác.
Bọn họ về phủ hơi muộn. Quản gia Sở Thịnh không tiện xin chỉ thị, biết hai vị cô nương này là vạn tuế gia ban thưởng xuống, trong lòng lại như gương sáng, hiển nhiên cũng không dám chậm trễ, sắp xếp hai vị này đến một viện thanh tĩnh tạm thời nghỉ ngơi một đêm, đợi đến ngày mai các chủ tử thu xếp cho hai vị này.
Có điều hắn đổ mồ hôi thay Vương phi. Ai da, chẳng biết vạn tuế tìm được hai tiểu cô nương này từ đâu, ai nấy giống hành nước mới mọc, mặt mày cũng mềm mại dịu dàng, tìm theo dáng vẻ của Vương phi.
Người khác hắn không biết, nhưng tính Vương phi nhà mình thế nào thì hắn lại rõ rành rành!
Đây là chủ nhân mà tân hôn ngày thứ hai đã ồn ào viết thư hoà li với Vương gia.
Vạn tuế gia lại đột nhiên làm vậy, đến tột cùng là thêm long sủng cho Vương gia, hay là thấy ngày tháng thư thái của Vương gia quá dài nên cố ý quấy rầy?
Có người nói gia đình hoà thuận vạn sự hưng, nếu vạn tuế có lòng trị Vương gia, đốt lửa hậu trạch như vậy đúng là cao!
Nhưng Vương phi đang có thai, đúng là phải sắp xếp một hai người thông phòng cho Vương gia, nhưng không biết tính hai vị này thế nào…
Quản gia nghĩ đông nghĩ tây cũng không nghĩ được cách gì, đành phải bình tĩnh chờ hôm sau chủ tử sắp xếp.
Hôm sau là mùng hai tết, bởi vì ít thân thích họ hàng vương phủ trong kinh thành nên cũng đỡ giày vò phải qua phủ chúc tết.
Sở Tà sợ Quỳnh Nương mệt nên quyết định ở lại phủ, để Quỳnh Nương nghỉ ngơi cho tốt, hắn ra sảnh ngoài tiếp đãi thuộc hạ quê cũ bái phỏng.
Đúng lúc này quản gia Sở Thịnh tới báo, nói là hai cô nương trong cung tới thỉnh an Vương phi.
Quỳnh Nương vừa mới ăn một đĩa nhỏ táo đỏ xong, bởi vì có thai không thể uống trà nên nàng bảo bếp dùng sợi râu bắp phơi khô nấu nước uống thay trà, uống một chén giải ngọt ngấy trong miệng.
Nghe quản gia nói vậy, Quỳnh Nương bảo: “Vậy đưa hai vị cô nương đến đây đi.”
Không lâu sau, hai cô nương Luyến Hoa và Điệp Y tha thướt mà đến.
Hai vị này là thứ nữ của nhà quan nhỏ ở Giang Nam, gia cảnh vẫn xem như dư dả, hiển nhiên kiến thức và cách nói năng cũng lên được bàn tiệc.
Có lẽ mấy năm nay tuổi hoàng đế lớn, nạp phi tần không thường xuyên như trước, hơn nữa trong cung giai lệ ba ngàn, muốn xuất đầu lộ diện cũng thật khó.
Hai vị này cho rằng phải đầu bạc chết già trong cung không được lộ diện. Nào ngờ hoàng đế lại đích thân chọn lựa hai nàng ta ra, lại đích thân ban tên, ban thưởng hai nàng ta đến Lang Vương phủ.
Lang Vương là ai? Đó là chủ nhân được hoàng đế tân sủng, có thể lật đổ Thái Tử trong cuộc ác đấu với Thái Tử.
Phiên vương có đất phong, có thực quyền, lại được long sủng của vạn tuế như vậy, thử hỏi cả triều có thể có mấy người? Vì vậy hai cô nương này nghe xong thánh chỉ của hoàng đế, lòng tràn đầy vui mừng.
Hôm qua sau khi từ trong cung ra ngoài, các nàng cách xe ngựa cũng thấy được dáng vẻ của Lang Vương.
Là quận vương trẻ tuổi cao lớn, vô cùng tuấn mỹ, hai nàng ta nhìn thôi mà tim đập loạn thình thịch, thầm nghĩ số mệnh mình quá ư là tốt!
Hai nàng ta hiểu rõ, ý của hoàng đế là ban thưởng hai nàng ta cho Vương gia làm thiếp thất. Nghe nói Lang Vương phủ vô cùng thanh tĩnh, ngoại trừ chính Vương phi ra, ngay cả một thị thiếp thông phòng cũng không có. Hơn nữa Vương phi lại có mang, một hai năm tới không hầu hạ Vương gia được.
Vừa vào cửa phủ đã được Vương gia nạp lên giường, thoải mái dễ chịu thừa sủng.
Còn hai người các nàng, ai được càng nhiều sủng ái hơn vậy phải xem bản lĩnh của mình. Vương gia uy mãnh cường tráng, thừa sủng vài lần nhất định có thể to bụng, đợi sinh hạ con nối dõi rồi, từ cô nương nâng làm thị thiếp, thậm chí cuối cùng trở thành trắc phi.
Ôm suy nghĩ như vậy, hôm qua hai người kích động đến nỗi nửa đêm mới ngủ. Tuy ngủ hơi muộn nhưng hôm nay đã dậy sớm, ai nấy trang điểm chải chuốt, trát phấn, cài hoa rồi chuẩn bị thỉnh an chào hỏi Vương phi, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể gặp được Vương gia trong phòng của Vương phi.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Vương phi triệu hoán, tính Điệp Y nóng vội bèn đi hỏi quản gia, khi nào thì chào hỏi Vương phi Vương gia.
Các nàng là ban thưởng trong cung, dựa theo lẽ thường, dù mặt mày xấu xí, quan viên được thưởng cũng phải nhắm hai mắt hưởng thụ. Càng chẳng phải nói các nàng đều là mỹ nhân ngàn dặm chọn một, nói vậy tất nhiên Vương gia sẽ không phiền chán. Chỉ là e ngại Vương phi có thai, có lẽ Vương gia ngượng ngùng khi chủ động nạp thông phòng.
Các nàng hiểu chuyện, chủ động đi gặp chủ tử, ở trong phòng hầu hạ Vương phi. Phần lớn cô nương thông phòng là vậy, để chủ mẫu thuận mắt trước, chủ động hầu hạ trong phòng đương gia chủ mẫu.
Sau đó đó nắm giữ thời cơ, chờ chủ mẫu mệt mỏi ngủ trưa thì hầu hạ Vương gia, thư phòng này, ngoại thất đều là chỗ có thể được việc, biết chút tình thú, trêu chọc Vương gia nổi tính, tiết hỏa, tất nhiên là nếm được tư vị khác.
Về bản lĩnh hầu hạ nam nhân, trước khi xuất cung đã có ma ma chuyên môn giáo tập các nàng, cũng xem không ít tranh vẽ, nhớ đến dáng vẻ tuấn mỹ của Vương gia, ngượng ngùng rồi lại có chút ngứa tâm, ngóng trông sớm được hầu hạ Vương gia.
Nhưng nào ngờ, Vương phi kia đúng là biết ngủ, mặt trời lên cao mới dậy, đợi Vương phi đánh răng rửa mặt xong rồi ăn cơm thì ban ngày cũng đã trôi qua.
Thật vất vả chờ Vương phi gật đầu, các nàng vào phòng Vương phi, đi gặp nữ chủ tử.
Hôm qua cũng vội vàng thoáng nhìn, hai nàng ta không nhìn kỹ dáng vẻ của Vương phi, bây giờ ánh nắng chiều chiếu vào, thấy rất rõ ràng.
Các nàng nghĩ gặp qua mỹ nhân trong cung cũng không ít, nhưng tuyệt sắc bậc này vào cung chắc chắn sẽ có địa vị vô cùng cao!
Mặt Vương phi như bột nếp, trên mặt không dùng phấn nhưng lại vô cùng minh diễm. Không biết vừa rồi ăn gì mà môi đỏ ửng. Tóc dài như mây được trâm cài đầu khảm Bích Tỉ lay động buộc cao trên đỉnh đầu, có mấy dúm tóc nghịch ngợm rơi xuống sau cổ.
Có lẽ là vì ở trong nhà nên nàng vẫn chưa thay váy dài, mặc khoác bông rộng mỏng hoa trắng, bên trong cũng là váy sa tanh rộng thùng thình, lộ ra đôi tay trắng nõn nhỏ gầy nửa cắm trong chăn gấm, ngón chân hồng nhạt nửa lộ làm người nhìn mà ngứa tâm.
Cả người đều tự nhiên hồn nhiên nhưng lại lộ ra khí chất lười biếng thoải mái, nếu không biết chuyện của nàng có khi còn nghĩ đây là quý nữ kiều dưỡng, khí chất phú quý tao nhã.
Hai người nhìn Vương phi tự biết xấu hổ, còn Quỳnh Nương cũng bất động thanh sắc đánh giá các nàng.
Trước nay nàng hiền lành với tôi tớ hạ nhân, rất ít đánh mắng ức hiếp. Nhưng hiện giờ biết rõ hai nữ nhân này phụng chỉ câu dẫn trượng phu của mình, lại còn là nữ nhân có lòng dạ, nàng không hiền lành nổi với mấy nàng ta.
Vì vậy, Quỳnh Nương lạnh nhạt nhìn các nàng trang điểm tỉ mỉ mỹ diễm, đai lưng rộng tôn lên bộ ngực lớn, đúng là chỗ nào cũng phong tình, lòng nàng tức khắc không thoải mái lắm.
Có điều trời phải mưa, nữ nhân phải gả, trượng phu phải ngủ thông phòng, đây đều là chuyện không ngăn cản được.
Kiếp trước nàng cũng nhận đủ giáo huấn trượng phu ân ái trộm ngủ với nữ nhân khác nên đã giảm chờ mong với Sở Tà đến mức thấp nhất rồi.
Dù sao nàng đã tỏ thái độ, nếu Vương gia nhìn hai diễm tì mạo mĩ cả ngày rồi động ý, phủ trạch này to như vậy, thư phòng, lầu các, núi giả nhà ấm nhiều như vậy, sao nàng có thể phòng bị được? Nàng cũng lười nhọc lòng ngăn lại, đi một bước nhìn một bước.
Nhưng để hai người chướng mắt ở trước mặt, chỉ sợ nàng nhảy giếng trọng sinh nữa cũng không độ lượng nổi.
Một khi đã vậy thì phải đưa hai người chướng mắt này đi xa xa khỏi mắt. Nhưng dù sao cũng là hoàng đế ngự tứ, không thể thật sự làm như lời Vương gia, phân đến phòng chất củi để chẻ củi, sắp xếp cho các nàng việc thanh nhàn, phí công nuôi dưỡng là được.
Vì thế nàng mở miệng nói: “Bên cạnh ta không thiếu người, Vương gia cũng quen dùng gã sai vặt rồi, không thích thị nữ hầu hạ, một khi đã vậy thì hai người các ngươi đến lầu các sườn tây của hoa viên phụ trách vẩy nước quét nhà đi.”
Hai cô nương kia nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người.
Các nàng là hoàng đế ngự tứ, sao Vương phi này lại thật sự xem các nàng như nha đầu thô to quét rác phủi bụi? Đây là ăn tim gấu, hay là nếm gan báo?