Quỳnh Nương cảm thấy hoa mắt, đẩy Lang Vương ra xoa mắt nhìn, bờ hồ gió thổi cỏ mọc um tùm, chẳng có nửa bóng người…
Lang Vương lại túm nàng quậy.
Ý Lang Vương là hôm nay thế nào cũng phải hỏi rõ lòng tiểu nương tử này, nếu không nàng đi gặp thanh niên kia với cha nương nàng, ngộ nhỡ mắt mù nhìn trúng ai, chẳng phải hắn lại tốn thời gian cố sức mà đi đánh bổng dã uyên ương sao?
Quỳnh Nương thấy Lang Vương đổi cách bắt bí vấn đề chọn phu quân của nàng, lập tức nói rõ: “Nô gia không muốn xuất giá.”
Lang Vương nghe xong rất vui vẻ, mỉm cười nắm tay nàng đứng trên đầu thuyền, cúi đầu nhìn bóng hình thanh lệ, nói: “Xem như nàng nghe lời, không để bổn vương lo lắng, qua một khoảng thời gian nữa việc trong triều xong xuôi, bổn vương sẽ uỷ thác bà mối đi hạ sính lễ với phụ mẫu nàng.”
Quỳnh Nương nghĩ Lang Vương không nghe hiểu ý trong lời nói của nàng, đành phải nói rõ: “Ý nô gia là đời này, ai cũng không muốn gả.”
Lang Vương nghĩ Quỳnh Nương đang trêu chọc hắn, làm gì có nữ tử nào trên thế gian không xuất giá?
Nhưng nghĩ đến chuyện Quỳnh Nương đang là độ tuổi lưu luyến gia đình, có lẽ là luyến tiếc cha nương huynh trưởng, vẫn còn ngây thơ, vì vậy hoàn toàn không thèm để ý mà bĩu môi cười khẽ, hắn nói: “Đợi kiệu hoa của bổn vương tới cửa, không phải do nàng không gả.”
Cảm giác của Quỳnh Nương đối với Ngưu Ma Vương thất khiếu không thông, cầm huyền không gảy ra tiếng này, là bất lực đầy cõi lòng.
Nàng dứt khoát thu cầm huyền lại, không phí tâm vô nghĩa với Vương gia nữa.
Nếu đời này Lang Vương an phận thủ thường, có lẽ có thể thoát khỏi mối sầu giam cầm Hoàng Tự, nhưng hắn và Thái Tử không hoà hợp, cả triều đều thấy. Một khi lão hoàng băng hà, tương lai của hắn cũng thật đáng lo. Nàng sống lại biết được tiên cơ. Nhưng mà bản tính con người không thể thay đổi, như yến hội mấy hôm trước, trước mặt hoàng đế, biểu hiện của hắn không thu liễm chút nào, cũng khó chết già.
Tội gì nàng phải bị hắn liên lụy? Có điều bây giờ khí thế của Lang Vương chưa đổ, lại là người không nói đạo lý, chỉ có thề thật tình giả ý, ứng phó qua loa.
Nếu Vương gia thích nói chuyện ái tình với nàng thì cứ nói, nhưng trong lòng Quỳnh Nương đã có tính toán, sau này nhất định phải nhanh nhanh rời xa vòng xoáy phiền nhiễu này…
Nàng không vô nghĩa với hắn nữa, nói mấy câu không liên quan.
Kiếp trước nàng chưa gặp Lang Vương, chỉ nghe thấy đủ loại tin đồn hoang dâm bạo ngược liên quan đến Lang Vương.
Hiện giờ bởi vì các loại nhân duyên, trái lại nàng đã hiểu biết không ít về hắn.
Tuy vị Vương gia này tật xấu đầy mình, tính tình cũng ngang ngược kiêu ngạo do được nuông chiều, nhưng trong thời gian dài, trong sự ngang ngược kiêu ngạo của người này lại có chỗ khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Hai người dùng bữa xong liền ngồi trong thuyền chơi cờ. Nếu đổi lại là trước đây, Quỳnh Nương sẽ cảm thấy sóng đến mặt hồ, cùng bạn chơi cờ thật tao nhã.
Nhưng bây giờ cả ngày nàng lao tâm lao lực, thật vất vả mới được một ngày nhàn rỗi, lại còn phải hao phí đầu óc với Lang Vương, làm gì còn nghiêm túc ngồi chơi cờ với hắn được?
Như lời cha nương, cầm kỳ thi họa là chuyện mấy người phú quý ăn no căng làm để lãng phí thời gian.
Trước kia Liễu gia Tương Quỳnh khó mà gật bừa; còn bây giờ trù nương Thôi gia chỉ có thể yên lặng gật đầu —— lời này cực kỳ có lý.
Nhanh chóng nghĩ ra chủ ý, chiếu theo một bàn cờ tàn trong sách dạy chơi cờ kiếp trước mà nàng nhớ được, xếp ra một nước cờ không thể giải để Lang Vương phá giải.
Lúc nàng xếp từng quân cờ xuống, gương mặt tuấn tú dưới mão bạch ngọc cao của Lang Vương tức khắc ngưng trọng, mày rậm nhíu vào một chỗ, đôi tay đặt trên đầu gối, hai chân ngồi xếp bằng, ngưng thần nhìn bàn cờ không nhúc nhích.
Quỳnh Nương ổn định được Vương gia quấn người, tự nhiên được nhàn rỗi.
Nàng chọn một cái ghế mềm trong khoang thuyền ngồi xuống, bưng một chén trà xanh lên nếm một ngụm, lại đón gió lạnh phơ phất dõi mắt trông về phía xa.
Non sông gấm vóc tràn đầy tầm mắt, tuy hợp lòng người, nhưng cuối cùng nàng lại ngây ra nhìn từng cánh cò trắng bay lên từ cây cối ngoài hồ —— ngồi yên không phải động như này rất tốt, nếu là trước đây chắc nàng sẽ hứng thơ quá độ, ngâm ra câu thơ quái đản đại loại như “bạch lộc kinh khởi sầu dư phi()”.
() Cò trắng kinh sợ sầu mà bay.
Nhưng lúc này trong mỹ cảnh làn nước dập dờn xanh trắng giao nhau, Quỳnh Nương chậm rãi ngáp một cái, mí mắt trĩu xuống, ngồi dựa như vậy mà ngủ…
Chưa ngủ được bao lâu, đột nhiên thân mình động, nàng bị người ta bế lên, mở mắt ra nhìn, hoá ra là Lang Vương bế nàng lên, đi tới bên bàn cờ, cũng không quan tâm nàng đang mệt nhọc, dương mi đắc ý nói: “Xem, phá được rồi!”
Quỳnh Nương được hắn đặt lên đệm tròn nhìn: Sẽ không phải phá giải được chứ!
Quỳnh Nương không tin, muốn hắn bày quá trình phá giải. Lang Vương cố ý khoe ra, nhất nhất làm theo.
Quỳnh Nương trợn tròn mắt, thầm nghĩ: Có cả cách phá cờ này sao?
Lúc này đã hoàn toàn hết buồn ngủ, cơn nghiện cờ bị gợi ra. Nàng cắn môi, lại xếp một tàn cờ khác. Lần này nàng không tránh nữa, mà toàn bộ quá trình xem Vương gia phá giải thế nào.
Vương gia ngưng thần một lúc, ngón tay dài qua lại trên bàn cờ, một lúc lâu sau, toàn bộ bàn cờ mở ra. Quỳnh Nương đi vài bước cờ nữa với hắn, cũng lại suy tàn yếu vế.
Sau khi phá giải ba tàn cờ, Quỳnh Nương thua tâm phục khẩu phục, mở miệng hỏi: “Vương gia học cờ mấy năm? Nước cờ thay đổi xảo quyệt, khiến người ta bội phục.”
Lang Vương rất hưởng thụ, cũng nói thật: “Bổn vương không kiên nhẫn ngồi lâu, chưa từng học cờ, có điều vạn tuế luôn tìm bổn vương chơi cờ, bèn học vài nước đơn giản theo bệ hạ, biết sơ sơ.”
Quỳnh Nương khựng lại, giương mắt đánh giá hắn, nhưng nhìn vẻ mặt Lang Vương cũng không giống đang khoa trương khoác lác, nàng lập tức bội phục.
Đồng thời thầm nghĩ: Người này chưa từng nghiên cứu khoản mục này, thế nhưng có thể thấy được không phải người kiêu căng ngu xuẩn. Vì sao cuối cùng trên bàn cờ đế quân thần tử hắn lại xếp cờ hồ đồ như vậy, rơi vào kết cục thất bại thảm hại?
Thấy mặt trời sắp qua chính ngọ, Quỳnh Nương xin Lang Vương lái thuyền cập bờ, nàng không dám về nhà quá muộn, tránh để người nhà lo lắng sốt ruột.
Lang Vương cảm thấy hắn và tiểu nương này dấu người nhà trộm gặp nhau rất giống đoạn cầu tài tử giai nhân phố phường thầm định chung thân mà nhà in thích viết.
Trước kia đường muội Sở Hi ở tạm trong phủ hắn có đọc loại sách giải trí này, hắn lập tức tịch thu, nhàn rỗi đụng vào vài tờ, cảm thấy loại chuyện gặp lén nhau này thật sự diễm tục! Dạy hư tiểu thư khuê các.
Nhưng bây giờ hắn đã trở thành đương sự của loại chuyện tục diễm đó, lại cảm thấy thiếu đi sự ồn ào của bà mối, chỉ có một đôi nam nữ dưới non xanh nước biếc tình đầu ý hợp, bèn nói hùa theo Kinh Thi “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu()”.
()Vang vang mấy tiếng chim cưu
Giữa cồn vắng vẻ gọi nhau mặn nồng
(Kinh thi, theo bản dịch của Tạ Trung Hậu - thuvien.net. Hai câu tiếp theo là:
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu
Như vậy, chuyện tình yêu không thể ra ngoài ánh sáng của hắn và tiểu nương tử thương hộ này cũng trở thành cái gương tình nghĩa phu thê kiểu mẫu trên thế gian.
Lòng Lang Vương nở hoa, mừng rỡ sắm vai quân tử, sau khi xuống thuyền, hắn nắm bàn tay mềm mại của Thôi tiểu thư đỡ nàng xuống thuyền. Dặn dò phu xe ngựa trên đường trở về giảm bớt rung xóc, để Quỳnh Nương ngủ tiếp một lúc.
Xe ngựa phi thật nhanh về đường nhỏ trên Hoàng Sơn, Quỳnh Nương được nha hoàn Hỉ Thước đỡ xuống xe ngựa, tự dọc theo đường núi đi xuống, quay lại tiệm chay.
Nhưng chưa xuống được mấy bậc đã thấy một người đứng ở bậc thang, nhìn nàng chằm chằm.
Người này đúng là Thượng Vân Thiên chưa từng gặp qua.
Quỳnh Nương thấy trường sam xanh lá của hắn, trong lòng càng thêm chắc chắn, buổi sáng, người đứng bên hồ nhìn thuyền từ xa đúng là Thượng Vân Thiên.
Trước đó nàng nghe nói từ miệng các quý phu nhân tới ăn chay, rốt cuộc án làm rối kỉ cương ở trường thi năm nay đã đại bạo phát.
Chỉ là không giống với án làm rối kỉ cương kiếp trước, Lang Vương bị làm cho thanh danh bê bối, bị bắt rời khỏi kinh thành. Lần này người bị hắt phân đầy mình lại là Thái Tử đương triều.
Nàng nghĩ án làm rối kỉ cương này cũng sắp tới đoạn kết, Thượng cử nhân là một trong những đương sự được trả trong sạch và tự do nên hắn mới có thể xuất hiện tại đây.
Quỳnh Nương cảm thấy nàng không có lời nào để nói với hắn, bèn tự giác dịch thân mà đi, muốn mau xuống núi.
Nhưng Thượng Vân Thiên lại không chịu nhường, thẳng tắp đứng trước mặt nàng bất động.
Quỳnh Nương kinh ngạc liếc hắn một cái, lại đột nhiên phát hiện, Thượng Vân Thiên vẫn mang dáng vẻ ngây ngô mà thiếu niên nên có, nhưng đôi con ngươi lại hết sức u ám, mắt che kín tơ máu nhìn nàng chằm chằm, như đang nhìn vật báu đánh rơi từ lâu.
Quỳnh Nương thấy hắn không nhường đường, chỉ có thể mở miệng hỏi: “Vì sao công tử lại chặn đường? Xin tránh ra.”
Nhưng Thượng Vân Thiên lại thay đổi vẻ thư sinh thẹn thùng trước kia, đôi mắt âm u, môi hơi run nói: “Sau khoa thi… Ta bị người đẩy vào giữa sông, nước sông rất lạnh, chảy ngược vào miệng vào mũi, vạn phần đau khổ… Vì thế giờ phút sinh tử hấp hối, ta đã mơ, trong mơ ta và nàng kết làm phu thê niên thiếu, sống những ngày tháng chỉ muốn làm một đôi uyên ương chứ không muốn thành tiên… Nàng hiền lương lo chuyện nhà, sinh dục một đôi nhi nữ cho ta…”
Lúc Thượng Vân Thiên nhìn nàng chằm chằm, nói ra chuyện trước kia, Quỳnh Nương chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên, vị chua nơi cổ họng dâng trào, nàng nắm chặt tay nghe lời chưa hết của hắn.
Thượng Vân Thiên vẫn còn nỉ non như đang ở trong mộng: “Nhưng khi ta được người cứu lên, nằm sấp bên bờ sông, vì sao kiếp này tất cả đã hoàn toàn thay đổi? Quỳnh Nương nàng sớm quay về Thôi gia, mỗi lần thấy ta đều lạnh như băng sương, mà ta vốn nên đỗ bảng vàng lại bị người ta thay bài thi, khẩn cầu khắp nơi cũng không có cửa… Quỳnh Nương, nàng không nhận ra ta sao? Ta là phu quân của nàng - Thượng Vân Thiên!”
Quỳnh Nương không nghe tiếp được nữa, nàng lạnh lùng nói: “Công tử nói cái gì? Ta không hiểu câu nào cả, nếu rơi xuống nước sốt hỏng đầu óc rồi thì mời lang trung về châm cứu trị liệu, nếu ngươi còn cản, đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Lần này Thượng Vân Thiên trầm tư một lúc, trái lại tránh đường, nhưng lúc Quỳnh Nương dịch thân qua đường núi hẹp, đột nhiên hắn bắt lấy cánh tay Quỳnh Nương, bỗng chốc vén ống tay áo nàng lên.
Tức khắc, ký hiệu “Vạn” đỏ như máu xuất hiện trong mắt Thượng Vân Thiên.
Bởi vì sắc mặt hưng phấn nên vẻ dữ tợn hiện lên, hắn nắm chặt lấy cánh tay nàng: “Quỳnh Nương… Quả thật là nàng! Nàng cũng sống lại!”
Nói rồi, hắn cũng vén ống tay áo lên, ở khuỷu tay hắn cũng có một chữ vạn, chỉ là hình chữ “Vạn” ngược lại, màu đen như mực, bộ dáng hung thần.
Thượng Vân Thiên vẫn điên cuồng nói: “Quỳnh Nương, đến chết nàng cũng không tha thứ cho ta sao? Sao đời này nàng lại đắm mình trụy lạc như vậy chứ? Nàng lén hẹn ước với tên tặc tử hành thích vua kia…”
Quỳnh Nương lười dây dưa với hắn, thật ra từ lúc hắn miêu tả hắn rơi xuống nước, nước sông chảy ngược đã gợi lên tất cả hồi ức thống khổ của Quỳnh Nương, bây giờ bị hắn nắm lấy cổ tay, quả thực nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Thượng Vân Thiên không thể so với Lang Vương, không có võ công, Quỳnh Nương chỉ dùng chút sức đã làm nam nhân này vấp té ngã, nằm sấp trên mặt đất.
Nha hoàn Hỉ Thước cũng là người hung hãn, tuy rằng không biết thư sinh ảo tưởng này đang bịa chuyện gì, nhưng nhìn thấy rõ hắn ra tay khinh bạc tiểu thư.
Hôm nay Vương gia và tiểu thư lén gặp, nàng thấy rõ ràng, chính là nói tương lai tiểu thư rất có khả năng sẽ vào vương phủ trở thành phu nhân tôn quý.
Đến lúc đó tiểu Hỉ Thước nàng cũng được thăng chức một bước, trở thành đại nha hoàn hầu môn soái phủ, đây là vinh quang cỡ nào chứ, đâu thể cho phép một thư sinh vô lại quấy nhiễu?
Lập tức hung hăng bổ thêm vài cước, sau đó mới vội vã đuổi theo Quỳnh Nương xuống núi.
Quỳnh Nương về đến tiệm chay ở nửa sườn núi, thấy Thượng Vân Thiên cũng không đuổi đến đây, lúc này mới thoáng thả lỏng một hơi.
Chào hỏi cha nương đang uống trà lựa nấm hương, nàng kêu Hỉ Thước múc một thùng nước ấm thư giãn hạ gân cốt với nàng, ổn định lại suy nghĩ.
Ngâm mình trong nước ấm đang toả hơi, Quỳnh Nương nửa khép mắt, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vạn tự phù ở khuỷu tay, vừa cố chải lại đầu tóc rối bời.
Xem ra vạn tự phù này thật sự có liên quan đến việc nàng trọng sinh. Chẳng lẽ Liễu Bình Xuyên trọng sinh kia cũng có một cái? Có điều vì sao nàng là màu đỏ, còn Thượng Vân Thiên ngược lại toàn chữ màu đen?
Không nhắc đến các tội ác sai người làm trong miệng Thượng Vân Thiên, câu “tặc tử hành thích vua” của hắn chỉ ai?
Chẳng lẽ là… Sở Tà?
Kiếp trước tuy Sở Tà có manh mối tạo phản nhưng đã sớm bị vạn tuế áp chế, người cũng bị cầm tù trong chùa miếu Hoàng Sơn, sao lại làm ra chuyện hành thích vua được?
Không đúng! Quỳnh Nương dùng nước lau mặt, lại nghĩ đến điểm mấu chốt, đó là thời gian kiếp trước nàng, Liễu Bình Xuyên và Thượng Vân Thiên rời nhân thế có trước có sau, những chuyện kiếp trước bản thân biết cũng khác nhau!
Có lẽ trong ba người bọn họ, đời trước Thượng Vân Thiên chết cuối cùng. Tất nhiên hắn cũng có thể biết về những chuyện Sở Tà đã trải qua, thậm chí cả kết cục cuối cùng.
Quỳnh Nương day trán, nhớ đến câu “hành thích vua” mà Thượng Vân Thiên nói, càng nghĩ càng giận, quả thực là hận sắt không thành thép —— quả nhiên là kiêu ngạo ngang ngược không nghe lời từ xương cốt! Bị cầm tù ở Hoàng Tự, hoàng đế đối đãi hắn cũng thật là trọng hậu, vẫn chưa nhổ cỏ tận gốc, sao hắn lại làm ra cái tội đại nghịch bất đạo hành thích vua này chứ?
Đúng là mầm tai hoạ! Hắn muốn quấy rầy bách tính muôn dân Đại Nguyên triều không được an bình sao? Phạm phải tội lớn tày trời này, là muốn để tiếng xấu muôn đời trên sách sử sao?
Tới cuối cùng, Quỳnh Nương phát hiện vậy mà nàng lại âm thầm lo lắng cho ôn thần, vội vàng dừng lại.
Nàng nghĩ nhất định mình phải phân rõ giới hạn trong lòng, Liễu Bình Xuyên, Thượng Vân Thiên, thậm chí cả tên Lang Vương này nữa, cuối cùng không ai có thể quấy rầy cuộc đời yên lặng thanh nhàn này của nàng.
—
Tác giả có lời muốn nói: Miao. Truyện này ngoài nam chính cao ngạo vĩ đại, những người khác đều trọng sinh ~~ phục bút khá nhiều, sau này sẽ chậm rãi vạch trần.
Lang Vương vẻ mặt ôn thần: Lúc trước các ngươi mua hình xăm theo đoàn, sao không mang cho bổn vương một cái?