"Hứa Nhị, cậu làm sao vậy?"
Trở lại trên đường, tôi thấy Hứa Nhị sắc mặt rất là không tốt, giống như đang có tâm sự.
"Không có gì, Lưu Tổng..."
Hứa Nhị miễn cưỡng cười cười nói.
"Có cái gì khó khăn sao?"
Tôi kỳ quái hỏi, theo lý thuyết thì cuộc sống của Hứa Nhị cũng bình thường, đâu có gì đang nói.
"Không có... Cám ơn Lưu Tổng quan tâm, cuộc sống hiện tại của tôi là rất tốt rồi."
Hứa Nhị nói.
Tôi gật đầu, nếu người ta không muốn nói, thì tôi cũng không hỏi làm gì, ai cũng có những điều không thể nói!
Sau khi xe dừng ở một cái đèn tín hiệu trên, Hứa Nhị do dự trong chốc lát mới lên tiếng:
"Lưu Tổng, tôi... muốn xin nghỉ..."
"Hứa Nhị? Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Tôi hỏi.
"Thật ra thì... Là trong nhà của tôi có chút cuyện. Em gái của tôi xảy ra chuyện..."
Hứa Nhị có chút lúng túng nói.
"A, hóa ra là như vậy. Nếu như thế thì đương nhiên là được, cậu định nghỉ bao nhiêu ngày?"
Tôi hỏi.
"Dạ... Cái này tôi cũng không nói trước được... Thật xin lỗi, Lưu Tổng."
Hứa Nhị nói.
"Được rồi, cậu có chuyện gì thì tự đi làm đi, báo qua Đinh tổng một chút là được, còn phần lái xe, thì tôi có thể tự lái."
Tôi gật đầu nói.
"Cám ơn ngài, Lưu Tổng."
Hứa Nhị cảm kích nói:
"Nếu như không phải chuyện phiền toái, thì tôi cũng không cần như thế này!"
"Ha hả. Nhà ai mà chẳng có chuyện. Cậu cứ đi đi, thế này đi, cậu cứ lái xe này đi làm việc, tôi đi xe khác vào trong thành phố là được!"
Tôi nói.
"Sao lại như vậy, Lưu Tổng ngài..."
Hứa Nhị cự tuyệt nói.
"Sao lại phải ngại, mau dừng xe đi!"
Tôi nhìn Hứa Nhị nói.
"Nhưng mà..." Hứa Nhị còn muốn nói điều gì đó.
"Dừng xe." Tôi nói.
Hứa Nhị không có cách nào khác, đành dừng xe vào ven đường.
"Nếu cần gì thì cứ điện thoại cho tôi, số của tôi cậu biết rồi."
Tôi xuống xe, nhìn Hứa Nhị nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Cám ơn ngài, Lưu Tổng."
Hứa Nhị gật đầu.
Xuống xe, tôi vừa ngẩng đầu, Hmm! Hóa là lại là cung thiếu nhi! Tôi không khỏi nhớ lại chuyện trước kia, đó chính là lúc cùng Triệu Nhan Nghiên đợi xe bus, rồi đi xem phim!
Không biết lão nhân Hứa Kim Đức giờ này thế nào rồi, a không, phải là ông vợ của tôi mới đúng? Nếu như đã tới nơi này rồi, cũng thừa dịp vào bái phỏng một chút.
Tôi vô tình đi đến cung thiếu niên, lúc này đã là hơn bảy giờ tối. Khi tới nơi này, thì học sinh cũng vừa vặn tan lớp, tôi chậm rãi đi vào bên trong.
Nhìn những gương mặt ngây thơ chất phác này, làm tôi tự nghĩ, trước kia tôi cũng như họ, nhưng không biết là còn được bao nhiêu đây?
Tôi cho là tôi với Triệu Nhan Nghiên thuộc về những người yêu sớm, nhưng nhìn những đôi lứa nắm tay nhau đi trong cung thiếu nhi như những đôi tình lữ kia, tôi không khỏi cảm thán, đúng là thời đại phát triển, cái gì cũng cấp tốc hơn cả.
"Chú ơi, cho mấy người chúng cháu xin ít tiền đi!"
Tôi đang miên man suy nghĩ về những gì nhìn thấy, thì đột nhiên có một thanh âm vang lên, tôi quay đầu lại. Thì nhìn thấy người đầu nhuôm xanh vàng, hóa ra là đứa trẻ!
Chú? Trời ạ, từ lúc nào tôi biến thành chú rồi? Cũng là do hôm nay phải đi bái phỏng Lưu Chấn Hải, tôi đành ăn mặc chỉnh tề một chú, Tây phục đeo cà vạt, nhìn bộ quần áo này, có thể nói là nghiêm chỉnh, nhưng cũng đâu cần thiết gọi tôi là chú? !
Tôi không có mấy hứng thú nhìn đứa trẻ này, nói thật, đã từ lâu tôi chưa từng gặp những côn đồ kiểu này rồi.
"Các cháu xin tiền làm gì?"
Tôi cũng không vội xuất thủ giáo huấn bọn họ, dù sao ba đứa trẻ này ăn mặc thì giống người giang hồ, nhưng mà khuôn mặt thì quá non nớt.
Nếu là xã hội đen chân chính, làm gì có ai nhuộm tóc lại mặc quần Jean?
"Xin tiền? Ha ha, chú à, chú ở cái thời đại nào tới đây vậy? Xin tiền thì đương nhiên để đi tìm hoa rồi!"
Một tên côn đồ nhỏ nói.
"A, các cháu vẫn còn đang trong tuổi đi học? Tiền tìm hoa là sao?"
Tôi hỏi.
"Trời ạ!"
Một tên khác khinh thường nói:
"Ăn cơm uống rượu tán gái! Cái gì mà không cần tiền?"
"Cháu mau lấy tiền ra, không thì chúng tôi không khách khí, tôi thấy chú ăn mặc cũng là người có tiền, đâu giống người nghèo rớt mồng tơi!" Tên côn đồ thứ ba nói.
Tôi lắc đầu, ba đứa trẻ này thanh âm còn quá non nớt:
"Tiền thì chú có thể cho nhưng các cháu phải trả lời một câu hỏi của chú, đó là tại sao còn nhỏ như vậy mà đã ra ngoài làm người giang hồ rồi?"
" Chú sao nói nhảm nhiều như vậy, mau chóng lấy tiền ra đây, nếu không thì chú tiêu rồi!"
Một tên côn đồ nhỏ uy hiếp nói.
"Ha hả, chú chỉ tò mò thôi, nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Tôi cười nói.
"Tối thiểu cũng phải cho chúng tôi ba trăm... Không, năm trăm!"
Tên côn đồ thư nói.
Tôi lắc đầu, cũng không muốn so đo với mấy đứa trẻ này, tiện tay trong túi còn hơn đông. Bởi vì hôm nay đi bái phỏng Lưu Chấn Hải, tôi không mang theo tiền, chỉ còn một chút tiền lẻ, còn lại toàn là chi phiếu.
"Chỉ còn lại có hơn , các cháu có lấy không?"
Tôi lắc đầu hỏi.
"Lấy, tại sao không lấy!"
Tên côn đồ thứ nhất giật lấy.
"Cháu trả lời chú trước đã, tại sao lại ra ngoài làm giang hồ?"
Tôi hỏi.
"Được rồi, vậy chúng tôi sẽ nói cho chú biết, đi ra ngoài làm giang hồ, thì sẽ có các tiểu muội ưu ái, chúng tôi muốn thành nhân vật truyền kỳ như Quách Khánh, quét ngang giới hắc đạo!"
Tên côn đồ thứ ba kiêu ngạo nói.
"Cháu cũng biết Quách Khánh là lão đại của hắc đạo Tân Giang, vậy thì các cháu lấy gì mà quét ngang đây?"
Tôi hỏi.
"Chú à, chú không biết sao, Quách Khánh đã sớm rời khỏi Tân Giang rồi!"
Tên côn đồ thứ nhất khinh bỉ nói.
Tôi lắc đầu, rời khỏi? Hắn rời khỏi, nhưng Tam Hầu tử lại không đi. Nhưng mà mấy đứa trẻ này thì biết gì, cứ tưởng mình là trời, không chịu học hành gì cả.
"Vậy thì chúc cho ước mơ của các cháu thành sự thật."
Nói xong, tôi đi vào cung thiếu niên.