Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

chương 384: tiêu diệt gia hỏa của đại hưng bang (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe thấy mập mạp này nói lời bẩn thỉu, tôi không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng mà tôi khinh thường nói với loại nguời này. Quản lý đại sảnh xoay đầu lại, nhìn chúng tôi xin lỗi cười nói:

"Thật ngại quá, mong cái vị thông cảm."

Tôi lắc đầu biểu hiện không sao cả, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng khi đi ngang qua mập mạp kia, mập mạp tóm lấy tay của Hứa Tuyết Quân hét lớn:

"Cô em, thế nào? Theo anh, anh sẽ trả chi phí gấp !"

Hứa Tuyết Quân giật tay, muốn giằng ra khỏi tay mập mạp, nhưng giằng mấy cái cũng không thoát, nên có chút bực bội.

Mập mạp kia nhìn chúng tôi nói:

"Anh trai, có nhiều gái như vậy, nể mặt thằng em tặng cho một cô, thế nào?"

Tôi và Đỗ Tiểu Uy vẻ mặt xanh mét, tên mập mạp kia vẫn chưa phát hiện, tiếp tục nói:

"Mấy cô nàng này đúng là cực phẩm, không biết anh trai tìm ở đâu, tôi nhìn các nàng, hạ thể cũng nổi dậy, tôi thực sự là muốn nhanh chóng đi cùng các nàng"

"Con mẹ mày!" Tôi là người thô hào, nhìn thấy có người dám khi dễ em gái của bạn mình, lập tức đấm cho mập mạp một cái, sau đó kéo Hứa Tuyết Quân sang một bên.

Mập mạp kia đột nhiên bị đánh, rất lâu sau mới kịp phản ứng chỉ vào tôi mắng:

"Con mẹ mày, mày dám đánh tao? Mày không muốn sống hay sao? Có biết tao là ai không!"

"Ngay cả mẹ mày tao cũng không muốn biết là ai!"

Tôi trợn mắt nói.

"Đợi một chút!"

Tôi vung tay nói:

"Tao biết mày là ai, biết mày là ai rồi!"

Mập mạp kia nghe nói tôi biết hắn là ai, lập tức chuyển sang đắc ý, kiêu ngạo nói:

"Hừ, coi như mày có mắt, chuyện hôm nay tính thế nào? Thức thời thì để những cô em này lại cho tao, sau đó bồi thường cho tao vạn phí tổn thất, nếu không tao làm mày biến mất khỏi địa cầu!"

"Biến mất khỏi địa cầu? Mày nói cho chúng tao du lịch miễn phí ngoài hành tinh hay sao?"

Tôi cười hỏi.

Chúng nữ bao gồm cả Đỗ Tiểu Uy nghe tôi nói như thế, thì cùng bật cười!

"Du lịch ngoài hành tinh?"

Mập mạp kia sửng sốt, lập tức hiểu là tôi đùa hắn, cả giận nói:

"Mày biết tao là ai mà vẫn dám nói với tao như vậy ư?"

"Tao biết, mày không phải là giáo viên tài vụ, chịu trách nhiệm thu học phí ở Đại học Thanh Hoa hay sao?"

Tôi khinh thường nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

"A!"

Hứa Tuyết Quân cả kinh kêu lên:

"Đúng vậy, lúc này em còn hỏi vì sao trông hắn quen mắt như vậy. Anh, hắn chính là người khi dễ em!"

Hứa Nhị vừa nghe thấy đây chính là giáo viên khi dễ em gái mình, thì lửa giận bùng lên, xông tới, nhưng mà tôi lại ngăn hắn lại, hắn không biết ý của tôi, nên cũng không dám tùy tiện xuất thủ.

Tôi nhìn Hứa Nhị vò đầu bứt tai không khỏi nói:

"Các huynh đệ, mọi người đã nhận ra hắn, vậy còn đứng đây làm gì, xông lên đánh hắn đi chứ!"

Tôi vừa nói dứt lời, thì Hứa Nhị đã xông lên trực tiếp đạp cho mập mạp một cái, mập mạp ngã lăn đúng một vòng. Hứa Nhị vốn là quân nhân giải ngũ, đánh nhau đương nhiên phải thành thạo rồi.

Mà khi Hứa Nhị dừng lại, Đỗ Tiểu Uy lại xuất thủ, hôm nay mập mạp bị một trận đáng đời!

"Có chuyện gì xảy ra?"

Từ trong phòng có mấy người chạy ra, thấy mập mạp bị đánh, thì lập tức quây lại.

"Thắng tử, giúp tôi đánh tiểu tử này!"

Mập mạp kêu lên.

Người gọi là Thắng tử mang theo Khảm đao xông tới, chỉ vào đám người xem náo nhiệt ở xung quanh, nói:

"Đại Hưng bang ở chỗ này làm việc, ai không có phận sự thì biến nhanh!"

Những người đang xem thấy nói họ là xã hội đen vội vàng tản đi, không ai muốn ở chỗ này tìm thêm phiền phức. Mà quản lý đại sảnh cũng không biết chạy tới chỗ nào rồi.

"Mấy người các ngươi từ đâu tới? Vì sao lại động thủ với người của Đại Hưng bang?"

Người gọi là Thắng tử kia lập tức hét lớn.

"Bọn họ thì có thể là ai, chỉ là học sinh trong trường của tôi, Thắng tử, xử lý bọn họ, có trách nhiệm gì tôi chịu!"

Không chờ chúng tôi mở miệng, mập mạp hét lớn.

Thắng tử liếc mắt nhìn mấy người chúng ta một cái, khi nhìn thấy mấy người Triệu Nhan Nghiên thì nước miếng chảy ra, quên ngay mục đích của mình, cầm đao lớn lối nói:

"Ha ha, mấy cô em này rất tốt, đàn ông thì trong phút phải rời đi, con gái ở lại"

"Không được, Thắng tử, không thể để cho bọn họ đi, phải đánh mấy tiểu tử này!"

Mập mạp quát.

Thắng tử tuy rằng nóng lòng thèm nhỏ dãi mỹ sắc, thế nhưng lời mập mạp nói hắn cũng không có thể không nghe. Mập mạp tuy chỉ là bang chúng của Đại Hưng bang, cũng không có chức vị gì. Thế nhưng công phu nịnh hót của mập mạp này lại là hạng nhất, hiện giờ đang là tâm phúc của Tư Đồ Lượng.

"Đánh người nào?"

Thắng tử nhướng mày nói.

"Tao đây, có giỏi ra mà đánh!"

Hứa Nhị nhảy tới một cái nói.

"Là mày? Tiểu tử, hôm nay tao cho mày tàn phế!"

Thắng tử vung khảm đao chém tới người Hứa Nhị.

Tôi không nghĩ tới tên này dám ra tay trước mặt đông người, còn chưa kịp lo lắng cho Hứa Nhị, thế nhưng tên này tuy say rượu, nhưng thân thủ không giảm bớt chút nào, dễ dàng tránh thoát một đao của Thắng tử.

Một chân sút ngay vào tiểu đệ của hắn, Thắng Tử đau quá, ngồi trên mặt đất ôm lấy hạ thể rên rỉ, Hứa Nhị thuận thế đoạt lấy khảm đao, giơ lên quát lớn:

"Không được nhúc nhích, nếu muốn chết thì cứ thử xem!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio