Phạm Ngọc Hoa thấy rõ Hứa Lập đang đứng trong nhà mỉm cười với mình, cô kêu lên một tiếng vứt cặp xuống mặt đất lao ào vào lòng hắn, không chịu buông tay.
Hứa Lập lấy chân đá cửa phòng lại. Hắn ôm Phạm Ngọc Hoa đi tới phòng khách ngồi xuống và nói:
- Có nhớ anh không?
Nhưng ai ngờ hắn vừa hỏi thế lại bị Phạm Ngọc Hoa cắn thật mạnh vào vai, Hứa Lập đau đến mức gào lên. Lát sau Phạm Ngọc Hoa mới bỏ miệng ra nhìn hắn nói.
- Dám bỏ mặc em này, về mà không báo em biết này.
Nói xong cô còn chưa hết giận định cắn Hứa Lập tiếp.
Hứa Lập không dám chống cự, chỉ có thể cắn môi nhắm mắt lại đưa tay ra trước mặt Phạm Ngọc Hoa, ý là cô muốn cắn thì cứ cắn. Nhưng hắn nhắm mắt mãi không thấy Phạm Ngọc Hoa căn. Hắn mở mắt ra mới thấy Phạm Ngọc Hoa đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Tiểu Hoa, em sao vậy? Sao không cắn?
- Anh bị sao thế, không cắn anh là anh khó chịu à, vậy cũng được, em thỏa mãn anh.
Nói xong cô cắn thật, cắn lần này không hề nhẹ chút nào.
Nghe Hứa Lập kêu thảm, Phạm Ngọc Hoa không đành lòng cắn tiếp, ngược lại cô còn khẽ thổi vào chỗ mình vừa cắn khẽ cười nói.-
- Đáng đời, đều do anh cả.
Hứa Lập oan uổng gào lên.
- Anh muốn em bất ngờ mà, ai biết lại thành ra thế này. Được rồi, không đau đâu, anh đi làm thêm món ăn nữa là xong, em đi thay quần áo đi.
Hứa Lập ở bếp nấu ăn, Phạm Ngọc Hoa đi tay quần áo, rửa qua mặt rồi định vào giúp Hứa Lập. Nhưng cô lại bị Hứa Lập đẩy ra.
- Em nghỉ lát đi, hôm nay anh phục vụ hết.
Nửa tiếng xong Hứa Lập đã bưng đồ ăn ra, hắn thấy Phạm Ngọc Hoa chống tay lên bàn ăn nhìn mình. Lúc này Phạm Ngọc Hoa mặc chiếc áo trong màu đỏ càng làm khuôn mặt cô thêm trắng, chiếc áo bó sát người lộ hết những điểm đẹp trên cơ thể. Hứa Lập nhìn một chút đã thấy hoa mắt.
- Chưa thấy à mà ngẩn ra thế?
Phạm Ngọc Hoa khẽ gắt lên vì bộ dạng này của Hứa Lập.
- Ăn cơm, ăn cơm.
Hứa Lập vội vàng nói.
Phạm Ngọc Hoa rất hạnh phúc khi được ăn đồ Hứa Lập nấu. Cô thầm nghĩ nếu ngày nào cũng như thế này thì tốt biết mấy. Đáng tiếc hắn làm việc ở Vọng Giang, căn cơ trên Tùng Giang chưa yên nên vì hắn mà mình phải chịu khổ vậy.
- Trong thời gian này ở Tùng Giang có xảy ra chuyện gì quan trọng không em?
Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa đã ăn xong, hắn hỏi.
- Không có việc gì lớn cả, thị trưởng Hải Đức mới tới còn đang làm quen với hoàn cảnh Tùng Giang, trong thời gian này cũng không có động tác gì lớn. Chuyện lớn ở thị xã về cơ bản do bí thư Tằng quyết định.
- Ừ, em chú ý động tĩnh bên ủy ban thị xã nhiều một chút. Anh thấy Hải Đức này không phải tay mơ đâu, y tới Vọng Giang nhận chức đã hơn tháng chỉ sợ cũng muốn ra oai rồi.
- Anh yên tâm, em sẽ chú ý.
Phạm Ngọc Hoa có chút đắc ý nói.
- Thị xã có tình huống gì em sẽ kịp thời báo cho anh. Cũng không biết Hải Đức sẽ châm lửa vào ai đây.
- Đốt ai thì đốt nhưng y sẽ không dám đốt em, em chỉ cần lưu ý giúp anh là được rồi.
Ăn tối xong Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ngồi trong phòng khách xem Tv. Chỉ xem một chút là tay chân Hứa Lập không để yên, về phần trên Tv đang chiếu gì hai người càng không biết. Bọn họ như củi gặp lửa đủ để thiêu đốt thế giới.
Sáng sớm hôm sau chưa tới h Hứa Lập mở cửa sổ đã thấy Thôi Lâm đỗ xe dưới lầu. Hứa Lập dọn dẹp rồi gọi Phạm Ngọc Hoa cùng mình xuống lầu đi tới thị ủy.
Vào trụ sở thị ủy, Phạm Ngọc Hoa tới phòng tin tức làm việc, Hứa Lập thấy vẫn còn sớm liền đi tới văn phòng Tằng Ích gặp đối phương. Hai người nói chuyện một lúc, Hứa Lập trình bày qua về công việc gần đây của Vọng Giang. Không lâu sau trưởng ban thư ký văn phòng thị ủy Khúc Việt Sinh đến mời Tằng Ích đi họp. Thấy Hứa Lập ở đây, y cũng rất nhiệt tình chào hỏi.
Hứa Lập không dám chậm trễ, Khúc Việt Sinh coi như lão lãnh đạo của hắn khi hắn còn làm việc ở thị xã Tùng Giang. Bây giờ cấp bậc hai người ngang nhau nhưng Hứa Lập vẫn nhớ ơn Khúc Việt Sinh đã giúp mình.
Ba người ra khỏi văn phòng Tằng Ích đi tới phòng hội nghị. Lúc này còn chưa tới h nhưng các vị thường vụ về cơ bản đã tới đông đủ. Mọi người thấy Tằng Ích và Hứa Lập tiến vào đều nhiệt tình chào. Tằng Ích ngồi ở chính giữa, Hứa Lập và Khúc Việt Sinh đi tới vị trí của mình. Mấy người vừa ngồi xuống thì thị trưởng Hải Đức cũng vội vàng chạy tới.
Tằng Ích thấy thường vụ thị ủy đã tới đông đủ liền ra hiệu Khúc Việt Sinh có thể bắt đầu.
Khúc Việt Sinh đầu tiên mời cục trưởng Cục lâm nghiệp Tùng Giang đọc văn bản có liên quan việc trả đất canh tác lại đất rừng. Với phương án này các vị Túc tử không có ý kiến gì, thuận lợi được thông qua. Sau đó do trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Quách Hiểu Nam đưa ra việc cục Tài chính, cục Nhân sự do nhu cầu công việc mà cần tăng thêm một phó cục trưởng.
Quách Hiểu Nam nói xong, Hứa Lập ngồi ở vị trí cẩn thận suy ngẫm hàm nghĩa trong đó, hắn cũng quan sát vẻ mặt các thường vụ. Hắn muốn xem nếu đề nghị này được thông qua thì ai mới là người được lợi nhất?
Chẳng qua mấy vị thường vụ ngồi đây ai cũng có nhiều kinh nghiệm, nghe Quách Hiểu Nam nói mà mặt ai cũng trầm ngâm, không ai tỏ vẻ gì khác lạ.
Chờ Quách Hiểu Nam nói xong, Tằng Ích nói đầu tiên.
- Về vấn đề tăng thêm một phó cục trưởng của cục Tài chính, cục Nhân sự. Tôi và thị trưởng Hải, phó bí thư Đổng, trưởng ban Quách đã trao đổi Ý kiến của mọi người là không thốn nhất cho nên mới đưa ra hội nghị thường vụ thảo luận. Hy vọng mọi người có ý kiến gì cứ phát biểu. Thị trưởng Hải, hay là mời anh nói trước.
Nghe lời nói của Tằng Ích, Hứa Lập thầm giật mình, không ngờ nhanh như vậy Tằng Ích và Hải Đức đã đối đầu với nhau. Ý kiến không thống nhất nói thì dễ nhưng đã đưa vấn đề này ra hội nghị thường vụ thì đó là mâu thuẫn tăng lên, đã thể hiện rõ ràng. Hội nghị thường vụ lần này sợ rằng không hề đơn giản, xem ra còn cần các vị thường vụ tỏ thái độ xem đứng về bên nào.
Chẳng qua Hứa Lập lại không quá lo lắng. Dù sao Tùng Giang từng là địa bàn của phó bí thư tỉnh ủy Văn Thiên, Văn Thiên công tác ở Tùng Giang nhiều năm. Hơn nữa Văn Thiên làm ở Tùng Giang từ cơ sở tới nay đã gần năm mới thành bí thư thị ủy, có thể nói mạng lưới quan hệ của y tại Tùng Giang là rất lớn. Cát Binh, Tằng Ích đều là người do một tay Văn Thiên đề bạt, chỉ cần bọn họ không phản bội Văn Thiên thì Hải Đức mới vừa từ ngoài tới mà muốn quấy rối Tùng Giang cũng không có năng lực này.