Mãn Hương Lâu.
Trước mặt Vân Hạ là một bàn thức ăn ngon, cô ung dung thong thả gắp đồ ăn, động tác vô cùng ưu nhã nhưng tốc độ lại không hề chậm.
"Tôi tên là Hạ Tà."
Hạ Tà nhìn động tác của Vân Hạ, đáy mắt hiện lên tia sáng, tất nhiên, tia sáng đó đã bị che giấu dưới gọng kính vàng.
Ngồi cũng bàn còn có một người, là trợ lý của Hạ Tà, Đường Thanh Hàn.
Đường Thanh Hàn nhìn Vân Hạ ăn cơm mà trợn mắt há hốc mồm, hắn chưa thấy người nào có thể ăn nhiều đến vậy.
Tuy rằng những món ăn trên bàn cũng không đầy, nhưng phải biết rằng, đây là lần thứ hai thức ăn được mang lên, ai biết cũng sẽ kinh ngạc giống hắn thôi.
Hắn liếc mắt trộm nhìn boss nhà mình, không biết boss tìm đâu ra một nữ sinh có thể ăn nhiều đến vậy.
Quai hàm Vân Hạ hoạt động hết công suất, chuyên tâm nghiêm túc ăn, cũng không thèm để ý đến hai người kia đang âm thầm đánh giá mình.
Chuyện lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng việc ăn cơm.
Hiện tại cô rất thiếu dinh dưỡng, nếu không bổ sung dinh dưỡng cho thân thể này thì cô không có cách nào làm cho cơ thể này trở nên thon thả hoàn mỹ.
Chờ đến khi cơ thể đã đủ dinh dưỡng thì cô có thể bắt đầu điều dưỡng thân thể.
Nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn đã bị Vân Hạ giải quyết hết, lúc này cô mới thỏa mãn mà lau miệng.
"Nói đi, Hạ tiên sinh có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi."
Vân Hạ uống một ngụm trà, cả thân thể dựa vào trên ghế, hoàn toàn không chút tự giác của người đến ăn ké, mà giống như một ông lão thong thả ngồi đợi con cháu báo cáo chuyện chính sự.
Hạ Tà cho Đường Thanh Hàn một ánh mắt, Đường Thanh Hàn nhớ tới văn kiện mà boss muốn hắn mang lại đây.
Hắn cũng không biết bên trong là cái gì, vội vàng mở túi công văn ra tìm văn kiện.
Hạ Tà nhận lấy văn kiện, đặt ở trước mặt Vân Hạ.
Đôi mắt Vân Hạ híp lại, bàn tay bụ bẫm mở văn kiện, nhìn thoáng qua phần nội dung dài dòng, trực tiếp nhìn thấy trọng điểm.
Người giám hộ: Hạ Tà
Người bị giám hộ: Vân Hạ
Giọng nói Hạ Tà vang lên: "Hiện tại, cô đã hiểu?"
"Ngươi, Hạ Tà?" Vân Hạ nhìn chằm chằm Hạ Tà: "Anh là người giám hộ của tôi?"
"Trên văn kiện đã viết rất rõ ràng." Hạ Tà thong thả ung dung nói: "Phần văn kiện này đã có hiệu lực pháp luật, tuy rằng thời gian chỉ có ba năm nhưng trong ba năm này tôi sẽ là người giám hộ của cô."
Đôi mắt Vân Hạ rũ xuống, Hạ Tà tên này, tuyệt đối là một người thâm trầm.
Nếu đây là chuyện không liên quan đến cô thì một chút cô cũng không thèm để tâm.
Hiện tại cái con người thâm trầm này, nếu thành người giám hộ của cô, cô muốn ở đây làm chuyện xấu, Hạ Tà chính là người đến đây để ngăn cản cô làm chuyện xấu.
Không được, tuyệt đối không được!
Vân Hạ mím môi, lời lẽ chính đáng nói: "Tôi từ chối."
"Vân Hạ, cô chưa đủ tuổi, cũng chưa tới tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên, không có quyền cự tuyệt, phần văn kiện này đã có hiệu lực."
Hạ Tà đẩy đẩy mắt kính, giọng điệu nhàn nhạt, làm cho người khác không thể phản bác.
Vân Hạ hừ một tiếng: "Tôi muốn làm cái gì, anh quản được sao?"
"Đưa tiền."
Nghe xong lời nói của Hạ Tà, vẻ mặt Vân Hạ hiện lên tia khinh thường: "Nằm mơ, tôi là người mà có thể dùng tiền để dụ hay sao?"
"Mỗi ngày đều đến Mãn Hương Lâu ăn trưa một lần." Hạ Tà nói.
Vân Hạ nghiêm túc lắc đầu: "Không được, không đồng ý chính là không đồng ý, chỉ cần bản thân tự do thì tiền tài và đồ ăn cũng không thể so được."
"Hơn nữa, mỗi tháng cô có thể có hai mươi vạn tiền tiêu vặt, nếu thực hiện được yêu cầu của tôi thì còn có thể được khen thưởng nhiều hơn nữa." Hạ Tà nhàn nhạt nói: "Tóm lại thì tốt hơn hiện tại nhiều, chỉ cần đồng ý, đối với cô mà nói chỉ có chỗ tốt."
Hạ Tà nhìn thằng vào nữ sinh trước mặt, vì muốn mua tài liệu học tập mà không tiếc tiết kiệm tiền ăn sáng.
Cô thiếu tiền như vậy sẽ đồng ý chứ?
Khóe miệng Vân Hạ hơi nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười: "Là ai kêu anh đến?"
Chắc là không phải nhà họ Vân bên kia, dù sao thì bọn họ sẽ không có ý định nhận lại một đứa con gái có dáng vẻ lớn lên khiến họ mất mặt đâu.