Vương Mẫn nhận được tin Cố Tiểu Phù xin được cầu kiến liền cố ý sắp xếp cho Cố Tiểu Phù đến giờ Tỵ ngày hôm sau được vào cung, chỉ một mình tiếp kiến.
Vương Mẫn vào cung cũng đã được mấy tháng nay rồi. Những ngày này cuộc sống của nàng quả thực không tốt là bao. Tuy rằng Chính Sóc Đế đối xử Vương Mẫn tương đối chu đáo, hắn đem hầu hết quyền quản lý trong hậu cung giao cho nàng, những lúc rỗi rãi Chính Sóc Đế cũng sẽ vào trong cung ngồi với nàng một chút. Nhưng với Vương Mẫn mà nói, cuộc sống mà bị trói buộc vào những lễ nghi cùng khuôn phép như vậy thì quả là cực kỳ gian nan. Đặc biệt là nàng tìm Tam công chúa đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy tăm hơi, điều này khiến cho nàng sốt ruột vô cùng.
Vương Mẫn dần dần ý thức được, có lẽ Tam công chúa thật ra không ở trong cung. Nếu không phải vậy thì lấy quyền thế của nàng ở trong cung, làm sao lại tìm không được một người trọng yếu như vậy đây. Trong khi đó biểu hiện thường ngày của Chính Sóc Đế ở trong hậu cung cũng không có gì khác thường cả.
Không thể nghi ngờ được là Vương Mẫn có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp. Những lúc nàng giơ tay nhấc chân đều toả ra phong tình vô hạn, đây là điều Cố Tiểu Phù không có. Chính Sóc Đế rất thích Vương Mẫn, thế nhưng hắn cũng chỉ ở trong cung Vương Mẫn không được mấy ngày đã bị Vương Mẫn lấy cớ vì dòng dõi làm trọng rồi khéo léo đuổi Chính Sóc Đế ra ngoài. Tiếp theo đó Vương Mẫn đã không ngừng tuyển chọn thêm các nữ tử quý tộc sung vào trong hậu cung, rồi đem Chính Sóc Đế đẩy sang cho những người kia. Cứ như vậy mà diễn xuất.
Những khi vào chầu, các đại thần đều hết sức tán dương, ai cũng cảm thấy rằng Vương Mẫn vẫn là người thích hợp nhất với vị trí này. Chính Sóc Đế cũng đã sắp đến tuổi nhi lập chi niên, vậy mà con cái vẫn chưa thấy đâu. Đừng nói là nhi tử mà ngay đến cả khuê nữ cũng còn chưa có lấy một người. Không thể nghi ngờ động tác trên của Vương Mẫn là vì chính mình mà gia tăng khả năng nối dõi. Vậy nhưng mọi chuyện lại không được như mong muốn. Chính Sóc Đế đăng cơ cũng đã sắp tròn một năm, ấy vậy mà hậu cung đến một chút tin tức cũng còn không có. Bởi thế nên các đại thần từ cấp cao cho đến cấp thấp, tất cả mọi người đều gấp. Không có thái tử thì hoàng quyền sẽ rất không ổn định.
Trong lúc vô tình, lời đồn về chuyện Chính Sóc Đế không có khả năng sinh con bắt đầu truyền lưu khắp trong triều đình. Các gia đình thuộc dòng tôn thất bắt đầu rục rà rục rịch. Ngày càng có nhiều nhân sĩ từ bên ngoài đến gõ cửa hiến kế. Chính Sóc Đế vừa phải động viên triều thần, lại vừa đem nhân sĩ từ các phương thu nhận vào trong cung, để cho những người này tìm cách luyện đan kiện thể, sớm ngày sinh ra hoàng tử.
Nhi lập chi niên: Liên qua đến "Tam thập chi niên"chỉ các giai đoạn đời người. Theo Khổng Tử người đàn ông đến tuổi thì biết chuyên tâm vào việc học, ba mươi tuổi thì đã đủ sức tự lập, đủ khả năng tự mình tạo dựng sự nghiêp... Ở đây chỉ tuổi .
Nhìn bề ngoài thì Đại Chu vẫn tỏ ra rất yên bình, nhưng bên trong lại là cuồn cuộn sóng ngầm. Quả thực là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.
"Hoàng hậu, phu nhân Thái Bình Hầu cầu kiến." Cung nữ tiến vào bẩm báo.
"Hãy mau mời phu nhân Thái Bình Hầu tiến vào." Vẻ mặt luôn có chút phiền muộn của Vương Mẫn rốt cục cũng đã có một nụ cười.
"Thần thiếp khấu kiến hoàng hậu." Cố Tiểu Phù cung kính cúi mình hành lễ.
"Được rồi, được rồi. Cái bụng lớn như vậy rồi mà còn cố gắng để ý tới những nghi thức xã giao kia làm chi. Bình Nhi, còn không mau dìu phu nhân nhà ngươi đứng dậy đi, cho ngồi." Vương Mẫn thấy Cố Tiểu Phù ăn mặc nghiêm túc theo đúng lễ nghi thì cảm thấy bất đắc dĩ cực điểm. Hiện tại quan hệ nàng cùng Cố Tiểu Phù vô cùng tốt, vì vậy mà nàng đã từng nói rõ là không cần giữ lễ tiết. Nhưng đối với Cố Tiểu Phù mà nói, ngoài miệng thì đồng ý, còn hành động thì vẫn làm theo ý mình.
"Thần thiếp tạ ơn hoàng hậu."
Vương Mẫn chờ cho cung nữ đem tất cả trà bánh cùng trái cây dâng lên đủ rồi liền sai người đều lui ra hết cả, ngay cả Bình Nhi cùng nha đầu thiếp thân do chính mẹ đẻ của mình mang đến cũng không lưu lại.
Tuy rằng Vương Mẫn nắm giữ cả hậu cung trong tay, nhưng đối với tin tức ngoại giới cũng không quá nắm rõ. Vì Chính Sóc Đế cố ý phong tỏa tin tức đến từ bên ngoài, nên Vương Mẫn chỉ có thể nghe được một ít tin tức trọng yếu từ chính nữ quyến của mình hoặc từ nơi Cố Tiểu Phù. Có điều, vì nàng được ở bên người Chính Sóc Đế, nên một số tin tức cực kỳ trọng yếu mà người ngoài cũng không thể nào được phép biết đến thì nàng lại có.
"Khí trời nóng đến như vậy, thân thể ngươi lại đang nặng nề, sao không chú ý giữ gìn cẩn thận mà lại tiến cung làm gì?" Ngoài miệng thì Vương Mẫn nói những lời khuyên răn như vậy, nhưng trong lòng lại lo nghĩ sợ là bên ngoài đã xảy ra đại sự. Nếu không phải vậy thì Cố Tiểu Phù cũng sẽ không ba ba chạy tới.
"Thần thiếp nghe dì nói, gần đây tâm trạng của hoàng hậu không tốt. Thần thiếp ở nhà một mình cũng là buồn phiền đến phát hoảng, vì thế mà muốn được cùng hoàng hậu trò chuyện cho khuây khỏa." Cố Tiểu Phù cũng tỏ vẻ không vội vàng nói vào vấn đề chính. Bởi vì so với nàng, Vương Mẫn lại còn sốt ruột hơn rất nhiều.
Hai người phụ nhân cùng nhau nói một chút việc vặt trong nhà xong rồi, đến lúc này mới chậm rãi chuyển tới đề tài chính.
"Ngày hôm trước Hầu gia có gửi thư về, nói là quân Tây Hạ binh cường mã tráng, tình thế không dễ đối phó. Hầu gia đã không ít lần thỉnh cầu hoàng thượng tăng binh, nhưng đều bị hoàng thượng bác bỏ. Quân số trong tay Hầu gia vì càng đánh nên ngày càng ít đi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là không lâu nữa liền không chống đỡ nổi nữa rồi." Cố Tiểu Phù nói thật hàm súc.
"Việc này cũng khó mà trách được. Hiện tại trong tay Hoàng thượng cũng đâu có binh lực có thể điều. Ngày hôm trước Hoàng thượng còn hỏi muốn binh của ca ca ta đây." Vương Mẫn thở dài rồi nói. Đừng nhìn thấy giang sơn vào tay rồi là ổn, bởi vì giữ được giang sơn lại càng khó hơn.
"Nghe nói một tháng trước hoàng thượng đã hạ chiếu trưng binh trên toàn quốc, sao bây giờ lại còn hướng về Thế tử muốn binh?" Cố Tiểu Phù không hiểu nên hỏi lại, đương nhiên là nàng đang giả vờ.
"Ôi, có thể đi xa được bao nhiêu chứ. Quốc khố thì trống trơn, thiếu lương thiếu sự trợ giúp. Các bộ đều hướng về Hoàng thượng khóc than. Bổn cung nghe thấy hoàng thượng nói mới chỉ trưng được ngàn binh, nhưng hiện tại cũng không thể phái đi ra tiền tuyến ngay được. Nếu không được thao luyện trên một năm hay chí ít là nửa năm thì dù có phái ra tiền tuyến cũng là để chịu chết uổng mà thôi. Bây giờ ngay cả Bổn cung cũng đang phải tìm cách cắt giảm chi phí ở trong cung, thay hoàng thượng chịu đựng qua cái cửa ải khó khăn này. Bây giờ cũng chỉ còn biết đợi đến đợt thu thuế vụ hè tới thì may ra mới có thể dễ thở hơn một chút." Đối với Cố Tiểu Phù, Vương Mẫn cực kỳ tín nhiệm, vì vậy mà không thèm che dấu điều gì, mắt không nháy đã đem Chính Sóc Đế bán đứng.
Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì đúng là hai năm rõ mười. Bây giờ nàng đã nhận ra Lục Nguyên Sướng đã nói không ngoa. Nếu như có được ngàn tinh binh của Vương Siêu, lại có thêm ngàn tinh binh tuyển thêm nữa, còn không phải là mười vạn sao. Mười vạn binh này tuyệt đối không thể để cho Chính Sóc Đế khống chế được, nếu không, Chính Sóc Đế liền có sức lực.
Sau đó hai người lại hàn huyên thêm một lúc lâu nữa. Vương Mẫn giữ Cố Tiểu Phù ở lại dùng bữa trưa rồi Cố Tiểu Phù mới hồi phủ.
"Bình Nhi, lập tức cho gọi Lục Nhị cùng Lục Ngũ vào đây." Vừa trở lại trong Lục phủ, Cố Tiểu Phù liền lập tức bắt đầu hành động.
Chỉ nửa tháng sau, triều đình đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng. Lục Nguyên Sướng cho người cấp báo, Trấn Bắc quân đã bị đại bại. Mà nguyên nhân sâu xa của nó chính là binh lực không đủ, cho nên đã bị mười mấy vạn đại quân Tây Hạ vây đánh. Nếu không có nàng chỉ huy chống đỡ kịp thời thì rất có thể toàn quân Trấn Bắc quân đã bị diệt không còn một mống.
Binh lực ở Tây cảnh không đủ là thật tình. Việc Lục Nguyên Sướng bị đánh bại thì phải phạt, nhưng tội lại không ở nàng. Chính Sóc Đế có ý định thay đổi chủ tướng. Chiến sự đã kéo dài đến gần bốn tháng rồi vậy mà Lục Nguyên Sướng vẫn không cách nào đánh lui được quân địch khiến cho Chính Sóc Đế cực kỳ mất hứng. Vậy nhưng quần thần lại không đồng ý. Dù sao bây giờ đánh trận giỏi nhất vẫn là Lục Nguyên Sướng, trong triều không có ai là người có thể thay thế nàng được. Một khi Lục Nguyên Sướng không còn, chỉ sợ là với Tây cảnh, có muốn giữ cũng không giữ được.
Vương Siêu thấy hai bên vẫn không ngừng tranh luận, liền thỉnh cầu hoàng thượng xin được mang binh đi thành Liệt Phong viện trợ cho Lục Nguyên Sướng. Nhưng Chính Sóc Đế không chút suy nghĩ đã lập tức bác bỏ.
Vương Siêu biết rõ năng lực của Lục Nguyên Sướng, nếu không phải vì tình thế khẩn cấp, làm sao người này lại dễ dàng đại bại được đây. Trong chiến dịch này, báo tấu của Lục Nguyên Sướng có nói binh của Trấn Bắc quân bị tổn thất gần vạn, bị thương vô số. Hiện tại quân số trong tay của Lục Nguyên Sướng có thể chiến đấu chỉ còn hơn hai vạn, nếu không tăng binh cứu viện thì sợ là cầm cự không được bao lâu nữa. Vương Siêu trùng tình trùng ý, lại một lần nữa thỉnh cầu, Chính Sóc Đế nổi giận lôi đình phạt Vương Siêu đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm. Như vậy, Võ Uy Quận Vương phủ đã bị làm cho mất mặt.
Lúc trước, khi Chính Sóc Đế trưng binh liền để cho hắn luyện binh, Vương Siêu đã rất vui vẻ đáp ứng. Bởi vì Chính Sóc Đế đã nói với hắn, sau khi thao luyện được lính mới sẽ đem đi tiếp viện cho Tây cảnh. Hiện tại tuy rằng lính mới thao luyện vẫn chưa thành thục, nhưng trong tay hắn cũng đã tự thu nạp được ngàn binh mã có thể dùng ngay được, có thể hòa hoãn được tình thế cấp bách trước mắt. Vậy nhưng Chính Sóc Đế lại lật lọng, để một người thẳng tính như Vương Siêu bị chọc giận.
Ở trong mắt của Vương Siêu, Chính Sóc Đế là người được bọn họ nâng lên, hơn nữa lại còn là em rể của mình, nếu chỉ dựa vào năng lực của hắn thì với một giang sơn còn chưa ngồi vững vàng như vậy thì Hoàng Đế làm sao có lực để mà chấn nhiếp. Vậy nên đêm đó Vương Siêu liền đổi ý, có hành động sai lầm là từ chối tiếp tục luyện binh. Như vậy lại đúng điều Chính Sóc Đế mong muốn. Hắn lập tức thu hồi ngàn lính mới, ngay cả năm vạn nhân mã của Vương Siêu cũng mượn gió bẻ măng thu về tay mình.
Tình thế bị đảo ngược nhanh chóng đến không ngờ, Võ Uy Quận Vương bị Chính Sóc Đế răn dạy bây giờ có dạy con cũng đã vô phương, cũng không được phép hướng nghị, chỉ còn biết về nhà chờ chiếu chỉ. Còn Tống Định Thiên cũng chỉ còn biết thờ ơ lạnh nhạt, mà trong lòng không khỏi bi ai. Tống Định Thiên linh cảm được rằng, không lâu nữa, con dao mổ của Chính Sóc Đế sẽ hướng về Tống gia.
Ngay trong khi Tống Định Thiên còn đang ra lệnh cưỡng chế con cháu Tống gia phải cẩn ngôn thận hành thì các chưởng quỹ là thủ hạ của Cố Tiểu Phù đã phân chia nhau đi về các phương trời của Đại Chu. Sau đó một tháng, các nơi bước vào thu hoạch vụ hè.
Năm nay thu hoạch rất tốt, có điều vì mấy năm trước đây liên tục xảy ra thiên tai nhân họa, cho nên sau khi thu hoạch vụ xong vụ hè, ngoại trừ giao nộp đủ thuế má, đối với số lương thực còn lại bách tính cũng không bán ra. Vì vậy mà lương giới trên thị trường vẫn cao như cũ mà không chịu xuống. Trong tình huống như vậy, lại có một thế lực cực mạnh từ trong bóng tối tận lực thu mua lương thực. Cho đến khi bọn họ đem lương thực có trên thị trường thu mua hết sạch thì lại có lời đồn bay lên.
Công lương bị cướp!
Chính Sóc Đế cũng mong ngóng vào lượng thuế thu được của vụ mùa này để hy vọng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Trước đây cũng đã phải thắt chặt dây lưng quần rồi, ngay đến chi phí cho hậu cung cũng phải mọi cách giảm xuống mức thấp nhất, tháng ngày trải qua phải nói là rất gian nan. Châu phủ các nơi nhận được thánh dụ, thu được lương thực vụ hè phải lập tức vận chuyển ngay về kinh sư. Thế nhưng mỗi khi lương vừa được chuyển đến Trung Châu liền bị một toán cướp cực kỳ hung bạo không biết là từ nơi nào xông ra cướp đoạt đi mất. Chính Sóc Đế phái quan chức Ngự Sử cùng Hộ bộ đến Trung Châu điều tra nhưng không tìm ra được manh mối.
Gần một nửa công lương, liền cứ như thế biến mất không còn tăm tích! Có loại đạo tặc nào lại có được năng lực ghê gớm đến như thế?
Chính Sóc Đế đang phải luyện binh, cực kỳ cần đến lương thảo. Nhưng công lương không đủ, đành phải lệnh cho quan phủ đứng ra mua lương. Chỉ có điều, khi quan phủ hạ lệnh lương thương phải bán lương ra thì lại phát hiện lương thương trong tay bọn họ còn tồn kho thật là ít ỏi. Còn bách tính nghe được tin tức như vậy thì lại càng căng thẳng, lo lắng cho lương thực dự trữ của mình, nên kiên quyết không bán ra.
Chính Sóc Đế bỏ ra giá cao để mua lương thực vào, nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển.
Lục Nhị đem tin tức thu được vào bẩm báo cho Cố Tiểu Phù biết xong liền đứng xuôi tay, chờ đợi chỉ thị. Bây giờ cái bụng của Cố Tiểu Phù đã lại lớn hơn một chút, có điều thần thái của nàng lúc này lại không có một chút nào có vẻ yếu đuối của phụ nữ có thai. Sau khi nghe được tin tức "tốt" kia, nàng lại càng cười tươi như hoa.
"Cho đến lúc này các ngươi đều đã làm rất tốt rồi, có điều phải chú ý bảo mật. Lương thảo phải xé chẵn ra lẻ, rồi cho các cửa hàng chúng ta chia thành từng nhóm bí mật vận chuyển đến Tây cảnh. Ngươi cùng Trấn Bắc quân phải phối hợp thật ăn ý, để cho bọn họ nhanh chóng rút đi. Có khả năng là không lâu nữa, khi triều đình không còn trì hoãn được thì sẽ muốn phái binh tới." Tất cả những hành động của Cố Tiểu Phù đều được Lục Nguyên Sướng ở trong quân phối hợp cực kỳ ăn ý. Nàng từng bước bày mưu nghĩ kế, mỗi bước đi đều biểu hiện sự tự tin phi thường.
Sau khi Bình Nhi thấy nam nhân nhà mình đã làm việc xong, liền tiến sát lại bên Cố Tiểu Phù cẩn thận hỏi nhỏ: "Phu nhân, vì sao chúng ta không đem lương thực bán với giá cao cho triều đình?"
"Kế này ta cũng đã từng nghĩ tới. Tuy rằng lợi thu vào sẽ được rất nhiều, nhưng cũng rất dễ bị bại lộ manh mối ra trước mắt người ta. Thế nên bây giờ vẫn không phải lúc." Lợi ở ngay trước mặt, nhưng Cố Tiểu Phù nhịn xuống. Nàng phải nhịn xuống.
Công lương được lục tục vận chuyển về Tây cảnh. Với một quy mô vận chuyển lương thực lớn như vậy, triều đình không thể không biết một chút nào. Nhưng vì lúc trước Lục Nguyên Sướng ra sức thúc dục, Chính Sóc Đế đành phải bất đắc dĩ cho phép Tây cảnh cùng Cam châu tự mình cung cấp lương thực ngay tại chỗ. Chính vì có chuyện này mà triều đình cũng chỉ cho rằng đó là lương thực được lấy từ Cam châu chuyển đi mà thôi.
Đại quân không có lương thực thì việc thao luyện lính mới sẽ rất khó khăn. Việc này khiến cho Chính Sóc Đế cực kỳ phiền muộn. Hắn đem ngàn lính mới tuyển được giải tán, phân vào làm vệ binh của các nơi, còn ở kinh sư, chỉ còn có ngàn tinh binh trước đây của Vương Siêu nữa mà thôi.
"Hầu gia, lương thực đã đến." Trương Thành hưng phấn vào báo cáo.
"Phái cho tâm phúc vận chuyển hết về trên đại sơn, không cho phép đưa vào thành." Lục Nguyên Sướng trấn trọng dặn dò, tiếp theo sau đó là viết thư về nhà.
Bây giờ mùa hè ở Tây cảnh đã hết, thay dần vào đó là tiết trời sang thu. Lục Nguyên Sướng nhẩm tính ngày tháng thì đoán Cố Tiểu Phù mang thai cũng đã được tám tháng, không lâu nữa sẽ đến ngày sinh nở. Trong khi đó mình lại không thể trở về kinh, nỗi hổ thẹn trong lòng càng ngày càng nồng đậm.
Sau nửa năm có thừa trong thế giằng co, nhuệ khí Tây Hạ đã bị làm cho hao mòn đến mức hầu như không còn, nên không còn tiếp tục chủ động công thành. Chẳng bao lâu thám tử đến báo, đại quân Tây Hạ lục tục rút quân, trước mắt số còn được giữ lại ở biên cảnh chỉ có mười vạn.
Ở bên này lại trái lại, được sự ủng hộ của giới quý tộc ở Tây cảnh, năm trước Trấn Bắc quân tự tăng binh lên tới mười lăm vạn, sang năm sau lại là hai mươi vạn đại quân. Đến lúc này số lượng đã được đảm bảo.
Trước tình thế này Lục Nguyên Sướng thở ra một hơi thật sâu. Phù nương! Rất nhanh thôi, ta sẽ cùng đại quân tiến về kinh. Đến lúc đó, sẽ không còn kẻ nào dám to gan uy hiếp chúng ta được nữa!