Hoàng Khải ôm họ mới vừa đi tới bên cạnh xe, trên mặt liền bị người nặng nề đánh một quyền, sức lực vù vù xé gió làm cho hắn lảo đảo vài bước thiếu chút nữa té ngã, tay cũng buông hai người các cô ra.
Thiệu Tử Vũ nhanh nhẹn tiếp được Lam Kỳ đang lung lay, gương mặt lạnh đến không chịu được.
Nhoáng một cái Lam Kỳ cũng thức tỉnh, cô híp mắt liền nhìn thấy Thiệu Tử Vũ.
"Thiệu ngốc, làm sao anh lại ở chỗ này....Ở trong quán bar tôi không cho phép anh nhìn đẹp trai như vậy.” Nói xong hai tay choàng lên ôm cổ anh, đầu cô thật choáng váng, cô không chỉ muốn anh ôm mà còn ôm lấy anh, những người phụ nữ khác liền không thể có ý đồ với anh rồi.
Nhìn Lam Kỳ say rượu, ánh mắt Thiệu Tử Vũ mềm mại, trong lòng thả lỏng, bé con, anh nên bắt em làm sao bây giờ!
"Đỡ tốt cô ấy."
Thiệu Tử Vũ đem Lam Kỳ giao vào trong tay Mễ Đóa.
Mễ Đóa lập tức tiếp được, hiện tại sắc mặt Thiệu Tử vũ thật dọa người, mà một quyền vừa rồi kia đem mũi của đồ cặn bã kia đánh lệch, máu mũi còn đang chảy ào ào, trước kia cá tính anh cực kỳ dịu dàng hiện tại làm sao lại bạo lực như vậy.
Hoàng Khải nhìn người đàn ông toàn thân mặc quân trang đột nhiên xuất hiện, bộ dáng cực kỳ nho nhã, nhưng một quyền vừa rồi kia thiếu chút nữa đau chết hắn, đang quan sát, cặp mắt sắc bén kia nhìn hắn làm hắn chột dạ, không nghĩ tới tại thành phố C còn có người dám quản chuyện của hắn.
"Anh biết tôi là ai không?"
"Không biết, chỉ là lát nữa liền biết."
Thiệu Tử Vũ không cho hắn ta cơ hội mở miệng, thân người nháy mắt liền vọt đến bên cạnh hắn, aaaaa......Hoàng Khải còn chưa ra tay đã bị bắt giữ, mà sức lực kiềm chết trên tay càng ngày càng mạnh.
Thiệu Tử Vũ ở sau lưng Hoàng Khải nhếch miệng, tay dùng lực, rắc rắc, cổ tay Hoàng Khải bị gãy, vừa rồi bộ dáng kiêu ngạo của tên cặn bã này anh nhìn thấy, loại người ỷ trong nhà có chút bối cảnh liền làm xằng làm bậy, giữ lại cũng vô dụng.
A! Tiếng kêu la thảm thiết vang lên....Đau đớn kịch liệt làm âm thanh Hoàng Khải đều nhanh thay đổi.
"Anh dám đối với tôi như vậy....Tôi sẽ cho anh biết tay.” Hắn ta vẫn răng bén lưỡi nhọn như cũ.
"Thật sao? Vậy tôi thật muốn nhìn anh như thế nào cho tôi đẹp mặt.”
Tay Thiệu Tử Vũ tại chỗ hắn bị thương lại dùng lực, aaaa....Hoàng Khải đau đến quỳ trên mặt đất, thân thể phát run, hắn không nghĩ tới lại gặp một người hung ác như vậy, không đợi hắn nói tên dượng mình ra đã bẻ gãy tay hắn, hiện tại anh đối với hắn như vậy, xem dượng hắn như thế nào dạy dỗ anh, trong quân đội người dượng quen biết cũng không ít, đến lúc đó cho anh nếm mùi đau khổ.
"Dượng tôi là Nhiễm La Văn, bí thư thị ủy."
Hoàng Khải kêu lên, mặc kệ thế nào mặt mũi của dượng ai dám không cho.
"Cho nên?" Tay Thiệu Tử Vũ không có chút ý tứ buông lỏng nào.
"Cho nên anh tốt nhất là thức thời ngoan ngoãn thả tôi ra."
"A...Tôi suy nghĩ một chút."
Hoàng Khải nghe nói thế, cơn đau giảm xuống, trên mặt có chút đắc ý, thế nào còn không phải sẽ ngoan ngoãn thả người, bất quá cũng vô dụng, mối thù này hắn nhất định báo.
Không đợi hắn ta đắc ý xong, lại nghe một tiếng rắc rắc vang lên, tiếng thét chói tai lớn hơn nữa, cả người Hoàng Khải hôn mê bất tỉnh, hai tay của hắn đều bị bẻ gãy.
"Dượng anh đã không có cách dạy liền để tôi tới dạy anh."
Thiệu Tử Vũ nhìn tên cặn bã đang hôn mê trên mặt đất mở miệng.
Cách đó không xa Mễ Đóa nhìn tên cặn bã hôn mê trên mặt đất lại nhìn sang Thiệu Tử Vũ, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, rất bạo lực....Con nhóc Lam Kỳ này bây giờ còn ngủ, hình ảnh đặc sắc như vậy làm sao có thể bỏ lỡ, nếu để cho cô nhìn người đàn ông hung ác này, không chừng sẽ chết tâm.
"Đưa cô ấy cho tôi."
Thiệu Tử Vũ đi đến bên cạnh Mễ Đóa vươn tay.
Mễ Đóa nuốt nước miếng một cái, cực kỳ không có cốt khí đem Lam Kỳ dâng tặng ra ngoài, cô cũng không muốn bị bẻ gãy tay, cái gì tính tình tốt, tính cách tốt...Tất cả đều là gạt người, người thật không thể nhìn bề ngoài, vừa rồi trong điện thoại cô còn rống to với anh, nếu lúc này không thức thời liền thực sự xui xẻo rồi.
Thiệu Tử Vũ ôm lấy Lam Kỳ nhẹ nhàng thả lên xe, mới vừa chuẩn bị lái xe rời khỏi, vài nhân viên cảnh sát xuống xe, vừa rồi nhận được báo án nói có người ở trên đường cái muốn bắt cóc phụ nữ rồi làm bậy....Bọn họ nhận được báo án liền lập tức chạy tới, nhưng mà xem ra sự việc đã được giải quyết.
"Là ai báo án?"
"Tôi” Mễ Đóa giơ tay, không phải vừa rồi thấy ông anh trai đánh không lại sao, cho nên cô liền báo án, không nghĩ tới người đã bị Thiệu Tử Vũ trừng trị.
Chỉ là cũng kỳ lạ, làm sao Thiệu Tử Vũ biết bọn họ ở đây, hẳn là không trùng hợp như vậy chứ?
"Ai là tội phạm?"
Cảnh sát xem xét hai người nằm trên mặt đất trong lúc này rất khó xác định, vừa rồi người báo án rõ ràng chỉ nói có một người.
"Là hắn."
Mễ Đóa chỉ tên cặn bã nằm trên mặt đất, mấy viên cảnh sát đi qua lập tức cảm thấy sự việc khó giải quyết, người này bọn họ biết, bắt rồi thả, thả rồi lại bắt, mỗi lần đều bị phụ nữ tố cáo, nếu như bắt người về cục cảnh sát, phía trên lại cho người làm áp lực buộc thả người, nói là phát sinh quan hệ sau khi say rượu rất khó định tội, dù sao cũng hết cách với hắn ta.
"Mọi người theo tôi về cục cảnh sát cho khẩu cung."
Một viên cảnh sát mở miệng, đã có người báo án bọn họ vẫn phải xử lý, những thứ khác bọn họ không quản được.
Mễ Đóa nhăn mặt đỡ anh trai dậy, thật là xui xẻo, mới vào quán bar lần đầu đã gặp phải chuyện như vậy, mà bây giờ còn phải vào cục cảnh sát, địa phương kia cả đời cô cũng không muốn đi, hơn nữa Thiệu Tử Vũ đánh người thành như vậy, có muốn khai ra hay không đây?
Thiệu Tử Vũ liếc mắt nhìn Mễ Đóa một cái.
"Cứ nói thật."
Để lại những lời này sau đó lái xe rời đi.
Mấy người cảnh sát liếc nhìn nhau cũng không nói lời nào, nhìn mấy vạch sao trên vai người đàn ông kia bọn hắn không thể trêu vào, Thiệu Tử Vũ từ từ cho xe chạy về về, Lam Kỳ nằm trên đùi của anh ngủ, bộ dáng lười biếng giống như một con mèo, một đầu tóc quăn dài xõa tung đến dưới chỗ ngồi, gương mặt xinh đẹp bởi vì rượu càng thêm quyến rũ động lòng người.
Trong xe tràn ngập mùi rượu, Thiệu Tử Vũ nhíu mày một chút, đến cùng bé con đã uống bao nhiêu rượu?
Trong lúc ngủ mơ, Lam Kỳ bất an giật giật thân thể, Thiệu Tử Vũ vươn ta một bàn tay đem cô ổn định, thật sự là không một phút đồng hồ nào chịu yên tĩnh.
Giống như cảm thấy có người đụng chạm, Lam Kỳ mở mắt ra, trong đôi mắt xinh đẹp phủ đầy men say.
Thấy cô tỉnh Thiệu Tử Vũ dịu dàng cười.
Đột nhiên Lam Kỳ lại nhíu mày.
"Thiệu ngốc, tôi không vui.”
Biết cô muốn bắt đầu nói mê sảng, Thiệu Tử Vũ lừa gạt.
"Cho nên!"
"Cho nên anh cũng không được vui mừng, không cho phép.” Nói xong Lam Kỳ vùng vẫy đứng dậy, Thiệu Tử Vũ vội vàng ôm cô.
"Bé con, tôi đang lái xe.” Cô như vậy anh không có cách nào lái xe, mà còn rất nguy hiểm.
Lam Kỳ mềm nhũn câu cổ anh, nụ cười của anh thật đáng ghét, nhìn đẹp như vậy, phụ nữ nhìn anh sẽ động lòng, cho nên muốn anh không cười mới an toàn.
Nghĩ vậy cô liền dùng tay bóp mặt anh, bóp nắn đến khi cô vừa ý mới buông tay, nhìn kỹ lại vẫn cảm thấy không vừa ý, vẫn rất đẹp trai, tiếp tục.
Thiệu Tử Vũ cười khổ, hoàn hảo, hiện tại là buổi tối ít xe, nếu không sẽ rất dễ dàng sảy ra tai nạn.
Lam Kỳ bóp nắn một hồi phát hiện không có cách nào làm cho anh xấu đi liền buông tha, chuyển thành dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của anh, môi của Thiệu ngốc cũng đặc biệt rất đẹp, môi rất mỏng, chiếc cằm hoàn mỹ, cực kỳ mê người.
Đôi môi này về sau sẽ hôn người phụ nữ khác, không cho phép, tay cô vội vàng che lại môi anh, như vậy cô liền cảm thấy an toàn.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô gái nhỏ không chút cố kỵ nào ở trên thân thể anh rà qua rà lại, đôi mắt phủ đầy men say giống như rượu ngon mê người, ngón tay mềm mại của cô vuốt ve bờ môi anh, móng tay dài quẹt qua cằm anh, bộ dáng hồn nhiên không hề phòng bị như vậy trêu chọc dục vọng anh nổi lên, làm cho anh có chút khống chế không nổi bản thân.
"Bé con, đừng quậy, ngủ một chút lập tức liền về đến nhà."
Thiệu Tử Vũ kéo tay cô xuống.
"Ừ"
Lam Kỳ mơ mơ màng màng gật đầu.