Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

chương 6: anh thay đổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chưa ngủ sao Tử Vũ? Mẹ tìm con có chút việc. Mở cửa ra."

"Mẹ anh."

Mắt Lam Kỳ trợn to, khẽ cắn môi đỏ mọng, người phụ nữ kia mười năm trước còn có khuynh hướng thời kỳ mãn kinh, nếu đi vào thấy cô ở trong này, khẳng định sẽ dùng nước bọt dìm chết cô.

Ánh mắt ở trong phòng dạo qua mộty vòng, cô đi từ từ mấy bước tiến đến trên giường lớn, giũ mở chăn thuận thế chui vào, không được cô không thể đặt mình vào nguy hiểm, bị người mắng thật không đáng.

"Phát ngốc cái gì, tới đây."

Lam Kỳ hướng về phía bóng dáng còn đứng ở một bên phản ứng chậm chạp khẽ gọi , cười ngất, nhiều năm như vậy ở bộ đội là thế nào lẫn vào được, xem cái bộ dáng ngây ngốc kia.

Thiệu Tử Vũ giống như vừa mới hoàn hồn, đi đến bên giường cởi giày rồi nằm xuống bên cạnh Lam Kỳ.

"Dựa sát vào một chút, cùng nhất trí tư thế với tôi." Anh mở miệng.

Mùa hè chăn có vẻ mỏng Thiệu Tử Vũ vốn là nghiêng người nằm trên giường, Lam Kỳ đành phải theo tư thế của anh tựa vào trong ngực anh, chiều cao của Lam Kỳ là centimet vùi ở trong lòng ngực của anh, vừa vặnđến ngực, trong lỗ mũi tràn đầy mùi hương của anh.

Thiệu Tử Vũ thuận thế đem cô ôm sát một chút, một bàn tay nắm cả thắt lưng mảnh khảnh của cô.

Lam Kỳ rất không có thói quen thân mật kiểu này nghĩ muốn kéo xa khoảng cách của hai người trong lúc đó, chỉ cảm thấy đèn trong phòng đột nhiên tối sầm lại.

"Cửa không có khóa, mẹ vào đi."

Thiệu Tử Vũ vừa mới nói xong, cửa đã bị nhẹ nhàng đẩy ra, một cử động Lam Kỳ cũng không dám.

"Như thế nào tắt đèn?”

Liễu Phương chuẩn bị mờ đèn lên.

"Đừng mở, trong khoảng thời gian này thời gian dùng máy tính dài hơn một chút, mắt muốn nghỉ ngơi một chút."

"Con, đứa nhỏ này.”

Liễu phương bất đắc dĩ ngồi ở bên giường, bà biết con trai đối với công việc rất ra sức.

"Tử Vũ con xem cô gái này như thế nào? Đây là Na Na bạn của mẹ, trên điện thoại di động của Na Na vừa lúc có ảnh chụp của cô bé này, con xem xem, nếu như cảm thấy không tệ, hôm nào hẹn thời gian gặp mặt."

Thiệu Tử Vũ nhận lấy điện thoại di động, trên điện thoại di động cô gái đứng ở trên bờ biển một thân màu vàng nhạt, váy dài, tóc dài giữa gió biển khẽ tung bay, trên mặt mỉm cười, dịu dàng, xinh đẹp....

Anh nhìn kỹ, ánh mắt của cô rất đẹp trong suốt, nhưng thiếu một tia giảo hoạt, linh động, nét mặt của cô rất thục nữ, nhưng không đủ nghịch ngợm đáng yêu, dáng người rất cân xứng, nhưng không đủ trước sau lồi lõm. . . Theo anh soi mói ảnh chụp của cô gái dần dần biến ảo thành một khuôn mặt khác.

Nhìn khóe miệng con trai dần dần hiện lên tươi cười cùng bộ dáng hơi hơi xuất thần, trong lòng Liễu Phương vui vẻ, hai đứa con trai đều trưởng thành, đứa con lớn miệng lải nhải sự nghiệp làm trọng không chịu kết hôn, đứa con nhỏ là vài năm cũng không thấy được bóng người, năm nay nói gì cũng phải trước đem hôn sự của Tử Vũ lo cho xong, đám người Tử Mặc khi trở về hẳn nói.

"Con trai vừa lòng không?"

“Con"

Giọng nói anh tạm dừng một chút.

"Con sẽ suy nghĩ."

Ánh mắt Thiệu Tử Vũ rơi trên ảnh chụp, ý cười kín đáo.

Trong chăn Lam Kỳ vừa buồn bực vừa nóng, hơn nữa chỗ nào cũng có hơi thở nam tính, quả thật có thể dùng từ khổ thân để hình dung.

"Thiệu ngốc, thích thì thích, không thích thì không thích, làm gì mà lằng nhằng dây dưa.”

Dằn lại tính tình, cô nhịn, vài phút trôi qua, phía trên vẫn là không có động tĩnh gì, chẳng lẽ là xem phụ nữ xem đến choáng váng luôn, cuối cùng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lúc vừa định đi véo người, đỉnh đầu vang lên giọng nói dễ nghe.

"Vẫn là quên đi."

"Không thích?"

Liễu phương thất vọng cầm lại điện thoại di động, nhìn ý cười trên mặt con trai, còn tưởng rằng việc này nắm chắc.

"Thiếu một chút cảm giác nữa."

Thiệu Tử Vũ thành thật mà nói, anh gặp qua nhiều phụ nữ so với ảnh chụp này còn hấp dẫn hơn, ngọt ngào, thanh thuần, hào phóng, thông minh, đáng yêu cái dạng gì đều có, nhưng cũng không có cảm giác.

"Cũng được, hôn nhân là đại sự cả đời từ từ sẽ đến, dù sao con cũng có thời gian nghỉ một tháng, mẹ sẽ tìm cho con cô gái thích hợp."

"Dạ"

Người bên ngoài trò chuyện thật vui vẻ, bên trong chăn cái mũi Lam Kỳ đột nhiên có chút ngứa, rất không thỏai mái, nhịn không được.

"Hắt xì"

Mặc dù bưng kín lỗ mũi, trong phòng vẫn là truyền ra âm thanh lớn tiếng không hài hòa.

"Là âm thanh gì?"

Liễu Phương đứng lên ở trong phòng xem xét.

Biểu tình của Thiệu Tử Vũ 囧 một chút.

"Hôm nay ăn đồ ăn hơi nhiều, bụng không thoải mái."

Nhìn bộ dáng bình tĩnh của con trai, Liễu Phương yên tâm, nhà mình thì có cái gì ngạc nhiên chứ.

Anh mới thả rắm, Lam Kỳ mím môi không dám thở mạnh, đánh cái hắc xì thế nhưng bị nói thành thả rắm, Thiệu ngốc, cứng ngắc làm cho người ta chán ghét.

"Kia mẹ đi, con ngủ đi.”

Nói xong Liễu Phương đóng cửa đi ra ngòai không quấy rầy con trai nghỉ ngơi.

Hơn mười giây sau.

"Hô. . . Ngươi mới thả rắm." Lam Kỳ xốc chăn lên nóng đến đầu đầy mồ hôi, trừng mắt nhìn người bên cạnh, cười, cười đến bộ dáng muốn chết.

Thiệu Tử Vũ cười đến cánh tay nhẹ nhàng run run, cười xong lấy tay lau đi mồ hôi tinh mịn trên mặt cô, ánh sáng trong phòng rất tối nhìn không đến bộ dáng hồng hào quyến rũ của cô, cặp mắt kia lại dị thường lóng lánh, trêu chọc tim của anh.

"Nếu tôi không nói như vậy, bây giờ cô không phải là cái dạng thoải mái như này nằm ở đây rồi." Nói xong, anh lấy cái điều khiển từ xa mở lên máy điều hòa, mấy hôm trước có mưa xuống, không có máy điều hòa trong phòng cũng sẽ không nóng, nhưng là ở trong chăn có phải hay không loại nóng bình thường.

"Như thế nào mẹ anh còn có thể ăn tôi? Cùng lắm thì đưa đi cục cảnh sát, tự xông vào nhà dân cũng không phải là cái gì tội lớn tôi mới không sợ."

"Xì"

"Thiệu ngốc, anh cười cái gì?"

"Vậy cô trốn cái gì?"

“Tôi chỉ là sợ anh khó xử, là vì muốn tốt cho anh, tôi không ăn trộm đi cục cảnh sát cũng không có gì.”

"Đưa tới cục cảnh sát cũng không có gì, nhưng mẹ tôi sẽ nói cô thừa lúc nửa đêm leo lên giường tôi." Thiệu Tử Vũ không nhanh không chậm nói ra câu này làm cho người ta nổi điên.

"Nói bậy, ai leo lên giường anh, tôi là vì trốn bà ấy."

Vừa mới dứt lời Lam Kỳ liền phát hiện mình nói lỡ miệng, nhất thời sắc mặt suy sụp người này biết rõ cô ghét nhất chính là các trưởng bối thích đối với một chút chuyện nhỏ như hạt vừng, thêm mắm thêm muối, chỉ sợ thế giới không loạn, còn cố ý chọc giận cô.

"Mẹ tôi sẽ không nghí như vậy."

"Anh sẽ không giải thích sao?"

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông dễ nhìn, thân hình như ẩn như hiện, giọng nói êm ái mang theo điểm lười biếng cực kỳ dễ nghe, Lam Kỳ rối rắm, người này thế nào xa lạ như vậy.

"Thiệu ngốc, anh biến thông minh."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio