Lúc Lam Kỳ từ trong nhà Mễ Đóa đi ra bên ngoài trời đã tối đen, cố vốn chuẩn bị vể sớm một chút, nhưng mà sau khi Mễ Đóa log in thì Khương Hạo đã log out, vì thế Mễ Đóa cầm tay cô tâm sự hết hai tiếng đồng hồ, lúc ra về đã trễ thế này.
Lúc Lam Kỳ xuống lầu phát hiện xe Thiệu ngốc đã dừng ở đó, cô cảm thấy lạ, từ lúc cô gọi điện thoại đến giờ mới hơn mười phút, nhanh như vậy mà anh đã đến rồi?
Mở cửa xe ra, bộ dáng đẹp trai của Thiệu Tử Vũ xuất hiện.
"Bé con, như thế nào lại trễ như vậy?” Anh đã ở chỗ này chờ một tiếng, thật sự nếu cô không về anh liền lên lầu tìm cô.
"Nói chuyện với Mễ Đóa liền quên mất thời gian.” Lam Kỳ ấp úng mở miệng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhìn bộ dáng đẹp trai của Thiệu ngốc tim cô đập rộn lên, cô không thể nói buổi trưa cô đã xem qua một chút đĩa phim AV, hơn nữa vừa rồi lúc Mễ Đóa buồn bực, cô lại mở thêm một đĩa, nghe Mễ Đóa khó chịu, cô chỉ quan tâm nội dung hình ảnh thôi.
"Bé con, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái mà mặt đỏ như vậy?"
Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ, mặt cô đỏ ửng, có phải là bị cảm hay không?
"Không có."
Nhìn thấy Thiệu ngốc đến gần cô, cô tránh ra một bước, lập tức phóng lên xe, không được rồi, vừa rồi xem những hình ảnh quá kích thích, cô muốn bình tĩnh một chút, bây giờ nếu Thiệu ngốc lại gần cô, cô không biết sẽ có phản ứng gì.
Thiệu Tử Vũ cũng theo sau lên xe, sau khi lên xe đôi mắt đẹp của anh luôn nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt dịu dàng kia còn có tia xem xét kỹ.
Lam Kỳ ngồi thẳng thân thể, hắng giọng một cái.
"Anh nhìn em như vậy làm gì.” Không phải chứ? Anh nhìn ra cái gì? Hiện tại trên mặt cô có gì đó không thích hợp sao?
Nhìn một chút Thiệu Tử Vũ thu lại ánh mắt.
"Không có gì."
"Vậy không cho phép anh nhìn chằm chằm em như vậy.” Lam Kỳ cảm thấy ánh mắt của anh làm cho cô cực kỳ không được tự nhiên, hiện tại trong lòng cô đang rối loạn, anh nhìn cô như vậy làm cho cô có cảm giác bản thân đang làm chuyện xấu bị anh bắt gặp.
Tuy Thiệu Tử Vũ không rõ, nhưng vẫn đem ánh mắt từ trên người cô dời đến bên ngoài cửa xe, anh không tò mò, cũng không hỏi, theo hiểu biết của anh đối với cô một hồi cô sẽ tự động lòi đuôi.
Nhìn đôi mắt có lực xuyên thấu rất mạnh từ trên thân thể cô dời đi, Lam Kỳ thoải mái dựa vào trên ghế ngồi, phía trước Tiểu Lý đang chuyên tâm lái xe, bên trái Thiệu ngốc đang xuất thần nhìn ra bên ngoài, thật tốt quá, hiện tại không có gì làm cô không được tự nhiên.
Trên xe rất yên tĩnh, từ nhà Mễ Đóa đến nhà của Thiệu ngốc còn hơn một tiếng, Lam Kỳ nhàm chán nhìn anh.
Chỉ thấy anh tùy ý dựa vào ghế ngồi, mũ lính để trên ghết ngồi, gương mặt nhìn nghiêng vừa cứng rắn vừa dịu dàng của anh nhìn cực kỳ hấp dẫn, đôi mắt của cô không tự chủ được rơi vào trên đôi môi anh, bờ môi anh hơi nhếch lên, làm cho cô có xúc động muốn cắn lên đó, cô nhìn một lát, di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, nhìn cổ, ngực, eo, bụng, tiếp tục đi xuống....
Sau đó cô phát hiện quần áo Thiệu ngốc mặc thật sự rất nghiêm trang, cái gì cô cũng không nhìn thấy được, trước kia dù đã nhìn qua dáng người của anh nhưng mà hiện tại cô lại muốn xem.
Thiệu Tử Vũ theo hình ảnh phản chiếu từ cửa sổ xe nhìn thấy cô, ánh mắt của bé con giống như là con sói đói nhỏ, anh nhíu mày một chút, buổi chiều nay tới cùng là cô đi làm cái gì.
"Khụ khụ."
Thiệu Tử Vũ ho khan một tiếng, ánh mắt của cô anh có thể làm như không nhìn thấy nhưng phía trước còn có Tiểu Lý.
Thiệu Tử Vũ ho khan một cái, Lam Kỳ liền lấy lại tinh thần, ánh mắt thu lại một chút.
"Thiệu ngốc, anh bị cảm?” Nếu như vậy liền không dễ làm, trên người anh có vết thương nếu lại bị cả thì hơi phiền phức, mùa đông bị cảm thì không sao, mùa hè bị cảm lại phiền phức lớn, có một lần cô bị cảm đến nửa tháng mới khỏi, cô không thể không lo lắng.
"Không có."
Thiệu Tử Vũ nhìn cô lắc đầu.
"Bé con, buổi chiều hôm nay đã làm cái gì?” Anh hỏi.
"Em....” Lam Kỳ không ngờ là anh lại hỏi chuyện này trong lúc này, cô thật không biết nếu cô trả lời.....
“Đương nhiên là em đi bàn bạc một chút về chuyện chị gái già với Mễ Đóa, anh không cho em gọi điện thoại báo trong nhà, em chỉ có thể tìm bạn tốt bàn bạc một chút.”
Thật ra thì cô cũng không có nói láo, cô đi tìm Mễ Đóa vốn là có ý tứ này, về sau lại phát hiện nói cùng Mễ Đóa cũng vô ích, liền không có tiếp tục bàn nữa.
"Vậy kết quả bàn bạc như thế nào?” Thiệu Tử Vũ khẳng định cô còn có chuyện gạt anh, nhưng mà chuyện cô nói anh cũng muốn biết kết quả. (Anh Thiệu là con giun trong bụng chị Lam hay sao, lần nào cũng nói một phát là trúng phốc)
"Không có kết quả." Lam Kỳ cảm thấy mấy cách làm kia đều không thích hợp, trước đó nghĩ muốn để chị gái già ở lại chỗ đó của Thiệu Tử Mục, sau nghĩ lại đó cũng không phải biện pháp tốt, nếu một tháng chị ấy không nhớ ra, không đến nổi nào, nếu là một năm, mười năm, cả đời? Vậy làm sao bây giờ, hơn nữa cha mẹ già cũng không có khả năng đợi được lâu như vậy.
"Vậy em định làm gì?” Đối với băn khoăn của cô anh đã đoán trước được.
"Em nghĩ muốn chị gái già sống cùng em, em sẽ thuê một căn phòng bên ngoài.” Như vậy cô có thể tự chăm sóc chị gái già, khả năng chị ấy có thể khôi phục trí nhớ rất lớn.
"Em xác định ba mẹ sẽ cho em ra ngoài sống?"
Gương mặt Lam Kỳ suy sụp, cái đó đương nhiên không có khả năng.
"Vậy làm sao bây giờ?" Cô cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
"Trước hết để cho cô ấy ở lại chỗ của anh trai, anh trai sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, trước mắt đây là biện pháp tốt nhất.
"Không được, nếu như chị gái già khôi phục trí nhớ sẽ lột da em.” Cô cũng không muốn bị cả nhà khinh bỉ, trách cứ, vậy cô sẽ thành tội nhân trong nhà.
"Hẳn là sẽ không.” Thiệu Tử Vũ lại nói.
"Làm sao anh biết?"
Thiệu Tử Vũ cười.
"Em đã khuyên cô ấy nhưng là cô ấy không nghe, về sau cô ấy cũng sẽ không rút giận lân đầu em."
Lam Kỳ nhìn anh.
"Thiệu ngốc, anh dạy em trêu chọc chị gái già.” Anh làm sao có thể đáng ghét như vậy.
"Không có chỉ là nói cho em biết một vài biện pháp xử lý, em suy nghĩ lại, nếu bây giờ em mang cô ấy về, nếu cô ấy gọi tên anh trai anh, mọi người trong nhà sẽ nghĩ như thế nào, nếu còn biết bọn họ đã xảy ra loại quan hệ kia, lại nghĩ như thế nào, đến lúc đó đừng nói là nhà em rối loạn thành một nùi mà đối với bệnh tình của chị em cũng không tốt, đoán chừng ba mẹ em cũng sẽ bị tức đến sinh bệnh."
Lam Kỳ suy nghĩ một chút thấy rất đúng, nói không chừng mẹ già còn có thể vát dao đi liều mạng với Thiệu Tử Mục, còn Lý Hạo nếu biết chị gái già xảy ra chuyện như vậy với Thiệu Tử Mục cũng không biết sẽ nghĩ về chị ấy như thế nào.
Nhìn Lam Kỳ trầm mặc Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.
"Để chị em ở chỗ anh trai anh đi, nếu có một ngày cô ấy khôi phục trí nhớ, muốn thế nào là quyết định của cô ấy, em sẽ không cho chị em là người yếu đuối, chút chuyện như vậy cũng không chịu được?"
"Làm sao có thể.” Lam Kỳ liếc anh một cái, chị gái già là một nữ cường nhân, nếu chuyện này xảy ra trên người cô bị chị ấy biết được, có thể đã sớm nghĩ ra biện pháp thích hợp rồi.
"Vậy liền không cần nghĩ nữa, chị em đối phó với anh trai anh đúng là một bộ, cô ấy không có khả năng sẽ để cho bản thân chịu thiệt, nếu như thật sự bị thiệt cô ấy cũng sẽ nghĩ cách đòi lại."
"Đúng vậy."
Lam Kỳ gật đầu, cô quá hiểu chị gái già, phương pháp đối phó với Thiệu Tử Mục của chị gái già từ nhỏ đến lớn có thể đóng thành một bộ sách dạy tiểu học, chị gái già chịu thiệt? Loại chuyện này rất không có khả năng.
"Vậy cũng đừng suy nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên đi."
"Ừ"
Trong nháy mắt trong lòng Lam Kỳ thoải mái hơn, mọi buồn phiền trong lòng giống như lập tức tan thành mây khói.
"Thiệu ngốc” Lam Kỳ cười hì hì lại gần ôm cánh tay của anh, anh làm sao có thể khéo hiểu lòng người như vậy chứ.
Nhìn động tác thân mật của cô, đôi mắt Thiệu Tử Vũ dịu dàng khẽ cười.
Lúc hai người trở lại biệt thự trời đã tối hẳn rồi.
"Tiểu Lý muốn cùng chúng tôi vào nhà ăn cơm không?” Lúc xuống xe Lam Kỳ hỏi, Tiểu Lý hẳn là còn chưa ăn cơm chiều, vừa vặn có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng mà không biết Thiệu ngốc làm có được hay không.
"Không cần, tôi trở về bộ đội ăn."
Tiểu Lý cười gượng, trước kia ở bộ đội chỉ một mình thủ trưởng thì không có gì, hiện tại sao cậu có thể không biết xấu hổ làm phiền thế giới hai người bọn họ, nếu cậu không thức thời rời đi, khẳng định sẽ bị ánh mắt của thủ trưởng trừng cho không nuốt nổi cơm.
"Thủ trưởng, ngày mai khi nào đến đón anh?"
Trước khi đi Tiểu Lý hỏi, vết thương trên tay thủ trưởng cần phải thay băng mỗi ngày, nhưng mà khả năng thủ trưởng sẽ không dậy sớm như thế, nhất là lúc ở cùng phu nhân..”
Thiệu Tử Vũ suy nghĩ một chút.
"Ngày mai tôi gọi điện thoại cho cậu."
"Dạ được."
Sau khi Tiểu Lý lái xe đi, Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ.
"Thiệu ngốc, anh có thể nấu cơm không?” Vừa rồi cô nên thừa dịp Tiểu Lý còn ở mà hỏi, nếu không thể làm bọn hỏ có thể ra ngoài ăn, tay anh không tiện, còn cô đối với khả năng nấu nướng của mình không có hcút lòng tin, có thể ăn được hay không đều là vấn đề.
Thiệu Tử Vũ cũng không trả lời là lôi kéo cô đi vào biệt thự.
"Vào nhà.” Cô gái nhỏ đến bây giờ còn không có phát hiện, cho tới bây giờ anh đều không trông cậy vào việc cô có thể nấu cơm cho anh ăn.
"Ừ"
Lam Kỳ đi Thiệu Tử Vũ vào trong biệt thự, đột nhiên phát hiện trong phòng khách có thêm một cái bàn ăn, ghết dựa, nhưng mà những chỗ khác vẫn trống không, cô nhớ lại chuyện đồ dùng nội thất bị đưa trở về nên mới như thế này liền không thoải mái.
"Thiệu ngốc, anh đã sớm làm xong cơm rồi?”
Lam Kỳ vui vẻ chạy đến trên bàn cơm, lấy cái lồng bàn phía trên ra, cô ngửi được một trận mùi thơm, có món ớt xanh xào thịt cô thích, nấm hương xào, gà xé phay, còn có canh bào ngư, sau đó ánh mắt của cô rơi vào trên đĩa thức ăn màu xanh, đó là rau trộn dưa chuột.
Dưa chuột! Món cô thích nhất.
Cô lập tức cầm đũa gấp một miếng dưa chuột bỏ vào miệng.
"Thiệu ngốc, dưa chuột anh làm ăn rất ngon.” Cô vừa nói vừa cười....Cười giống như tên trộm.
Động tác cầm tô của Thiệu Tử Vũ cứng ngắt một chút, rất nhanh khôi phục sắc mặt, cầm một tô cơm từ phòng bếp đi ra.
"Mau ăn."
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu trên ghế bắt đầu ăn cơm, cô vừa ăn vừa nhìn Thiệu Tử Vũ bên cạnh, Thiệu ngốc quả nhiên là một cái cọc gỗ, cô nói như vậy mà một chút phản ứng anh cũng không có.
Dưa chuột, dưa chuột anh làm......Ha ha.
"Bé con, thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Thiệu Tử Vũ bắt đầu gắp dưa chuột bỏ vào trong chén của cô, trong chén nhỏ nhất thời chất đầy dưa chuột.
Lam Kỳ cau mày, sau đó buồn khổ.
"Quá nhiều, em ăn không hết.” Thiệu ngốc cũng không phải không biết cô thích ăn thịt sẽ không ngồi không, cô nói cô thích dưa chuột chỉ là muốn trêu chọc anh.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô một cái.
"Không có việc gì, ăn nhiều sẽ thành thói quen, em sẽ thích ăn, mùi vị cũng không tệ."
"Ách” Lam Kỳ hết chỗ nói rồi, đều trách bản thân miệng thối, nói cái gì thích ăn dưa chuột, hiện tại ăn không hết, xứng đáng, miễn cưỡng ăn vài miếng dưa chuệt cô bắt đầu kháng nghị.
"Em muốn ăn thịt.” Thiệu ngốc đáng ghét, sao còn gắp dưa chuột bỏ vào chén cô, nhiều như vậy cô ăn không hết.
"Một hồi cho em ăn."
“Ách. . ."
Lam Kỳ sụ mặt bắt đồng chấp nhận ăn dưa chuột, chán ghét, tại sao anh không ăn, toàn gắp bỏ vào chén cô.
Không có biện pháp tự làm tự chịu bắt đầu ăn dưa chuột, thật ra Thiệu ngốc làm dưa chuột mùi vị không tệ, chỉ là cô không thích ăn rau xanh.
Thật vất vả đem đồ ăn trong chén ăn xong, Lam Kỳ lập tức tránh đi, cô chán ghét ăn dưa chuột, hiện tại một bụng cô đều là dưa chuột.
Ăn cơm Lam Kỳ nằm trên ghế sô pha nghĩ chuyện, Thiệu Tử Vũ dọn dẹp phòng bếp.
"Thiệu ngốc, em tới đây.” Nghe được tiếng nước Lam Kỳ lập tức từ trên sô pha ngồi dậy đi đến phòng bếp, cô như thế nào không biết xấu hổ để một người bị thương vừa nấu cơm vừa rửa chén.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô đem chén đã rửa sạch cất kỹ.
"Đã xong rồi, không có việc gì, em lấy trái cây trong tủ lạnh mà ăn."
"Ừ” Nhanh như vậy mà đã rửa xong rồi, Lam Kỳ buồn bực đi đến chỗ tủ lạnh, cơ hội biểu hiện tốt như vậy mà cô lại bỏ lỡ thật sự là đáng tiếc.
Mở tủ lạnh ra cô nhìn thấy trái cây như lời Thiệu Tử Vũ nói, một nải chuối tiêu thật to......Lam Kỳ bẻ một trái cầm trên tay, có phải hôm nay suy nghĩ của cô quá xấu xa, thấy cái gì cũng đều có tưởng tượng phong phú, chuối tiêu này nhìn thật mờ ám.
Thiệu Tử Vũ vẫn còn rửa chén trong phòng bếp, Lam Kỳ dựa vào cánh cửa trong phòng bếp lột chuối tiêu, cô nhớ trước đó mình đã xem qua một cảnh.
Lập tức điều chỉnh tư thế thân mình, tùy ý trước đó đổi thành lười biếng, đầu nghiêng một bên, sau đó ngón tay bắt đầu thong thả lột chuối, hơi dùng sức một chút, vỏ chuối màu vàng rất dễ dàng bị lột ra, lộ ra thịt cùng hình dáng tự nhiên bên trong, động tác này Lam Kỳ làm rất chậm, Lam Kỳ ngậm quả chuối tiêu trong miệng, tràn đầy tình cảm mãnh liệt.
Thiệu Tử Vũ đang rửa đột nhiên phát hiện bên người không có tiếng động nào, nhớ tới trước đó bé con luôn liếng thoắt cái miệng như thế nào bây giờ lại yên tĩnh như vậy.
Anh giương mắt nhìn ra phòng bếp, sau đó tay mất tự nhiên run lên một chút.
Chỉ thấy bé con đang lười biếng dựa vào cánh cửa, trong tay cầm một trái chuối tiêu, cặp mắt to mờ sương quyến rũ nhìn anh, đôi môi mềm mại đỏ mọng hơi hơi mở ra, một nửa chuối tiêu đã bị cô ngậm trong miệng, đầu lưỡi hồng nhạt cực kỳ tùy ý trong lúc chuối tiêu đưa vào triền miên liếm mút, hình ảnh kia muốn bao nhiêu kích thích liền có bấy nhiêu kích thích.
Hai mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm, cảm giác hạ thân đột nhiên căng thẳng, anh nhanh chóng quay đầu điều chỉnh suy nghĩ cùng hô hấp, tiếp tục động tác trên tay.
Đang liếm chuối tiêu hăng say Lam Kỳ lập tức liền thấy thất bại, có lầm không đây, như thế nào một chút phản ứng đều không có, cô đã cực kỳ cẩn thận nhìn xem đoạn này, tua lại n lần cảnh đó, chẳng lẽ là bắt chước không đủ giống? Muốn chết, cô phiền não cắn vài ngụm chuối tiêu, sau đó đi về sô pha nằm tiếp tục buồn bực.
Lam Kỳ mới vừa đi, Thiệu Tử Vũ liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại phản ứng thân thể của mình liền cười khổ, bé con học cái đó của ai, làm cho nháy mắt nhiệt huyết anh dâng trào, lại cúi đầu nhìn xem bộ dáng chính mình, đoán chừng mấy phút sau mới có thể ra ngoài.
Lam Kỳ nằm trên ghế sô pha lập lại nghiên cứu trong tay mình, ăn một nửa chuối tiêu, chẳng lẽ là nhỏ quá? Hay là vị trí không đúng? Không thể nào, cô đã xác định độ lớn nhỏ của chuối tiêu là % chính xác, vị trí cũng không có gì không đúng, xem ra Thiệu ngốc là loại người cực kỳ ngu ngốc.
Cô nhìn cửa phòng bếp, sau đó cầm lấy túi du lịch của mình, kéo khóa kéo ra, cô lấy một bộ đồ lót màu trắng, bộ áo ngủ này là cô cướp đoạt của Mễ Đóa, nghe nói là bộ cô ấy cất giấu rất kỹ, một lần cũng chưa có mặc, toàn bộ nhìn xuyên thấu, quần lót chữ T còn không đến một tấc vải dệt, không biết Thiệu ngốc thấy cô mặc thành như vậy sẽ nghĩ như thế nào, hì hì, cẩn thận cất kỹ, một hồi liền nhờ vào nó.
Lam Kỳ vừa mới cất xong đồ, điện thoại di động trong túi liền rung lên, cô vừa thấy làđiện thoại của Lý Hạo, vốn nghĩ không muốn nhận nhưng mà vì chuyện của chị gái già nên cô vẫn nhận điện thoại.
Trước không nói hắn đối với cô có phải là có ý đồ xấu hay không, nhưng mà chị gái già đã sống cùng Thiệu Tử Mục, cô biết rõ mà không nói cho hắn, cảm giác có phần không thích hợp, huống hồ hắn đối với cha mẹ già rất tốt.
"Alo” Cô lên tiếng, hiện tại không biết nên xưng hô như thế nào, trước kia coi hắn là anh rể, nhưng mà hiện tại trong tương lại không chừng là không phải nữa.
"Kỳ Kỳ, em đi công tác?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói có chút kiềm chế của Lý Hạo.
"Ừ, tạm thời quyết định chưa bàn bạc với trong nhà."
"À, vậy bây giờ em đang ở đâu?"
"Thành phố S” Lam Kỳ vẫn cảm thấy nên dùng thành phố S lừa gạt hắn ta, vốn là cô muốn đi đến chỗ kia chỉ là bị Thiệu ngốc đưa đến chỗ này mà thôi.
"Lúc nào thì trở lại?" Lý Hạo lại hỏi.
Lam Kỳ suy nghĩ một chút, vốn là nghĩ ba ngày, ngày hôm qua làm trễ nãi một ngày, hôm nay lại vì chuyện của chị gái già trễ thêm một ngày, tính toán lại chỉ còn có ngày mai, nếu tối hôm nay quyến rũ Thiệu ngốc không thành công? Kêu cô ngày mai trở về, thời gian thật gấp mà cô cũng không nỡ.
"Có thể chưa tới hai ngày, hết bận em liền về."
Bên kia điện thoại trầm mặc.
"Có phải gặp chuyện gì hay không, dì nói chỉ cần ba ngày, như thế nào lại hoãn lại?"
"Có chút chuyện, nhưng mà yên tâm rất nhanh liền giải quyết xong.” Lam Kỳ cười gượng, đầu óc Lý Hạo cực kỳ nhạy bén, một lỗ hỏng chút xíu hắn ta đều có thể phát hiện.
"Có muốn anh giúp đỡ một tay hay không, tại thành phố S anh có quen một vài người bạn."
"Không cần. Em lớn rồi, tự mình giải quyết chuyện cá nhân, yên tâm đi."
Lam Kỳ vội vàng từ chối, đùa gì thế, cô làm sao có thể để Lý Hạo tìm đến mình, không phải là tự tìm phiền phức cho mình hay sao.
"Ừ, nếu như vậy, em tự mình cẩn thận một chút, sớm về nhà."
"Ừ, cứ như vậy đi, em muốn nghỉ ngơi rồi."
"Ừ, ngủ ngon."
"Đợi chút." Lúc Lý Hạo chuẩn bị cúp máy Lam Kỳ đột nhiên mở miệng.
"Thế nào?" Lý Hạo hỏi.
"Em muốn hỏi anh có còn yêu chị Lam Vũ không?” Lam Kỳ hỏi, vẻ mặt cùng phản ứng của Lý Hạo cực kỳ lạnh nhạt, từ lúc chị gái già gặp chuyện không may đến bây giờ, hắn giống như chưa từng lo lắng, cô cũng không đóan ra, cuối cùng là hắn ta đang nghĩ cái gì, mỗi lần cô cùng cha mẹ già nói chuyện, nói là, có người cá tính liền không thích đem chuyện nói ra, toàn thích giấu trong lòng, cô không xác định Lý Hạo có phải là loại người như vậy hay không.
Bên kia trầm mặc một chút.
"Anh rất lo lắng cho cô ấy.”
Giọng điệu cực kỳ kiên định làm cho Lam Kỳ yên tâm lại bất an một hồi, cái này có tính là lần đầu tiên Lý Hạo biển hiện sự quan tâm với chị gái già trước mặt cô hay không? Nếu như vậy chứng minh hắn vẫn còn thích chị gái già, vậy bây giờ tình huống không phải càng phức tạp, đau đầu hơn sao.
"Vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Bên kia điện thoại Lý Hạo lên tiếng.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chị ấy.” Lam Kỳ cảm thấy tình huống hiện tại chuyện của chị gái già không cần nói cho ai biết hết, đó chính là một trái bomb oanh tạc rất nhiều người.
"Yên tâm cô ấy sẽ không có chuyện gì.” Bên kia điện thoại giọng nói Lý Hạo cực kỳ chắc chắn.
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, chị gái già có thể nói là không có chuyện gì cũng là có chuyện.
"Cứ như vậy, ngủ ngon.” Lam Kỳ không muốn nói chuyện tiếp với hắn ta.
"Ừ, về nhà thì nói cho anh biết qua gặp em."
"Ừ, gặp lại."
Cúp điện thoại Lam Kỳ nằm trên ghế sô pha suy nghĩ....Nếu hiện tại cô cũng giống như chị gái già bị mất trí nhớ thì thật tốt, không cần đối mặt với nhiều phiền não như vậy, Thiệu ngốc còn phải chăm sóc cô, nói không chừng sẽ giống như chị gái già và anh trai anh, nhịn không được liền cái kia......
Thiệu Tử Vũ từ trong phòng bếp đi ra liền thấy Lam Kỳ nằm trên ghế sô pha vẻ mặt đang say sưa.
"Bé con, điện thoại của ai mà vui vẻ như vậy?”
"Anh rể em.” Lam Kỳ vứt điện thoại di động lên ghế sô pha, sững sờ nhìn Thiệu ngốc, nhìn bộ dáng đẹp trai của anh, trong lòng ngứa, ăn cơm xong có phải nên đi tắm rồi hay không?
"Bé con, anh nói rồi, cách xa hắn ta một chút.” Thiệu Tử Vũ lại dặn, như thế nào cô lại không nghe, nếu Lý Hạo đối với cô có ý đồ anh nên làm gì bây giờ.
"Em biết, em không qua lại gần gũi với anh ta, là anh ta gọi điện thoại cho em.” Cô mới không có ngốc như vậy thân cận cùng Lý Hạo, cô sẽ bảo vệ tốt bản thân.
"Ừ, nhớ là tốt rồi."
Thiệu Tử Vũ ngồi xuống bên cạnh Lam Kỳ, ôm cô vào lòng.
Lam Kỳ ở trong lòng anh ngọ nguậy một chút, lấy ngón tay chỉ chỉ ngực anh.
"Thiệu ngốc, ăn cơm xong có phải anh nên đi tắm hay không?” Động tác của anh không thể chậm như vậy, đều đã hơn giờ rồi.
Thiệu Tử Vũ cười khẽ nhìn cô.
"Thời gian vẫn còn sớm, tắm rửa làm gì, anh lại không gấp đi ngủ.” Hôm nay bé con thật kỳ lạ, nghĩ mọi cách quyến rũ anh.
"Cái gì sớm, anh là bệnh nhân cần phải đi nghỉ ngơi sớm có biết hay không.” Lam Kỳ nhắc nhở anh, anh không đi tắm thì cô làm sao bây giờ.
"Hình như là nên tắm," Thiệu Tử Vũ gật đầu.
Lam Kỳ vui vẻ, nụ cười mới đến khóe miệng bị lời nói của Thiệu Tử Vũ làm cho gương mặt cô lại suy sụp.
"Nhưng mà anh nhớ ra rồi, bác sĩ nói vết thương của anh không nên đụng nước.” Nét mặt anh cực kỳ nghiêm túc.
"Nhưng ngày hôm qua anh cũng tắm rửa mà.” Lam Kỳ cao giọng, bác sĩ trong bộ đội là bác sĩ gì chứ, chuyện cần chú ý đều để sau đó mới nói.
"Cho nên hôm nay anh quyết định nghe theo lời bác sĩ.” Thiệu Tử Vũ cười.
Lam Kỳ níu lấy quần áo trước ngực anh muốn phát điên.
"Anh đi tắm đi.” Cô cọ cọ trong ngực anh, nếu không thừa lúc anh tắm rửa lơi lỏng phòng bị, cô đâu phải là đối thủ của anh, làm sao có thể cường anh. (Khụ khụ, chị Lam à, kiềm chế, kiềm chế một chút)
"Vì cái gì? Hôm nay bé con hình như cực kỳ quan tâm anh có tắm rửa hay không.” Thiệu Tử Vũ rất không thể giải thích hỏi.
"Dĩ nhiên quan tâm, tắm có lợi cho máu huyết tuần hoàn trong thân thể, anh không tắm miệng vết thương sẽ rất lâu lành, qua hai ngày nữa em liền phải về nhà, một mình anh ở đây em lo lắng."
"Như thế nào qua hai ngày nữa phải về nhà?” Ánh mắt Thiệu Tử Vũ cứng lại.
"Ừ, em lấy cớ đi công tác nên mới rời nhà vài ngày, qua hai ngày nữa em phải trở về nếu không thì cha mẹ già sẽ chạy đến thành phố S giết em.” Lam Kỳ cực kỳ uể oải, cho nên cô mới gấp, thời gian của cô không nhiều lắm.
Thiệu Tử Vũ hôn một cái trên mặt cô rồi cười.
"Ừ, vậy anh đi tắm, chờ anh."
"Ừ, nhanh đi."
Lam Kỳ giãy giụa từ trên người anh nhảy xuống, đẩy anh một cái, nhanh đi nhanh đi.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ cười đi lên lầu, bước chân anh càng lên cao thì nụ cười anh lại càng lớn.
Chờ Thiệu Tử Vũ vừa lên lầu, Lam Kỳ bắt đầu tính toán thời gian, đoán chừng không sai biệt lắm cô mới chạy lên lầu, đi tới phòng ngủ cô vội vã lấy ra bộ đồ ngủ kia, hoàn hảo, vừa rồi cô có dự định trước nên đã tắm rửa thơm tho ngào ngạt ở nhà Mễ Đóa.
Cở quần áo ra cô thay đổi bộ áo ngủ sau đó đi đến cửa phòng tắm, không còn cách nào cô đưa ra kết luận, đối với việc theo đuổi đàn ông cách nhanh nhất cũng là hữu hiệu nhất chính là mạnh hơn, biến Thiệu ngốc thành đàn ông của cô như vậy anh liền chạy không thoát.
Đôi chân trần trắng nõn của Lam Kỳ giẫm lên sàn gạch men bóng loáng, hiện tại đầu tóc xoăn dài của cô xõa ra ngang hông, dáng người bởi vì bộ áo ngủ cực kỳ quyến rũ mê người, rất giống một tiểu yêu tinh.
Cô đi tới phòng khách nhỏ nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, tim cô bắt đầu nhảy bang bang, tuy cô đã làm đủ chuẩn bị, nhưng lần đầu tiên đối mặt với chuyện này cô vẫn là có chút căn thẳng, nếu Thiệu ngốc quyết đoán cự tuyệt cô, cô biết chôn mặt vào đâu, nhưng mà hiện tại không phải lúc lùi bước, cho dù là Thiệu ngốc không đồng ý cô cũng phải cường anh.
Một hai ba, trong lòng cô đếm nhẩm một hồi sau đó nhắm mắt lại tắt đèn đi.
Đèn trong cả phòng tắm đều bị tắt, trước mặt một mảnh tối đen, không biết như thế nào Lam Kỳ lại có lá gan lớn, cô tiến về phía cửa phòng tắm, nhẹ tay vặn tay nấm cửa, hơi dùng lực một chút cửa liền mở.
Cô mừng thầm trong lòng, Thiệu ngốc là anh không đóng cửa đừng trách em.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra cô đi vào phòng tắm, bên trong cực kỳ tối, cô chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào chảy, vài tia nước bắn vào người cô cảm giác hơi lạnh, làm sao bây giờ, nhìn không thấy người ở chỗ nào hết.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng không biết như thế nào cô có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của anh xung quanh, cảm giác giống như muốn đem cô hòa tan, đột nhiên cô có phần chột dạ, chân không tự chủ được lùi về sau một bước.
Chân mới vừa nhấc lên thân thể đã bị một sức mạnh kéo lại, sau đó cô nhào vào lồng ngực rắn chắc ấm áp.
"Bé con, hối hận sao?”
Giọng nói Thiệu Tử Vũ khàn khàn vang lên bên tai cô, thân thể cô bởi vì giọng nói này không khỏi nhuyễn một chút, giọng nói này đúng là chọc người.
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, cái gì cũng nhìn không thấy cô có chút sợ hãi, mà còn không có mặc quần áo nên có cảm giác không an toàn.
"Muộn rồi.” Thiệu Tử Vũ nhẹ cười, cô ngẩng đầu, anh liền đánh úp về phía môi cô, nụ hôn bá đạo mà nóng rực, cô gái nhỏ này trêu chọc anh lâu như vậy, anh đã không thể nhịn được nữa, anh muốn cho cô biết việc này không phải chuyện giỡn chơi.
"Ưm...” Đột nhiên hôn nồng nhiệt như vậy làm cho Lam Kỳ choáng váng, cô cảm thấy thiệu ngốc như vậy cực kỳ xa lạ, cô nhớ lại những hình ảnh đã xem lúc trước, tình cảm mãnh liệt cuồng dã như vậy, cô lại có chút sợ hãi Thiệu ngốc như vậy, sẽ đối với cô làm những chuyện kia, nhưng mà lại có chút chờ mong.
"Bé con, đừng sợ.” Cảm giác cô bất an, Thiệu Tử Vũ nhẹ nhàng nói bên tai cô, giọng nói này giống như mang theo một loại mê hoặc làm cho cô hoàn toàn bị lạc tron dịu dàng của anh.
Thiệu Tử Vũ ôm cô bắt đầu kiềm chế cảm xúc bản thân thả dần tốc độ, nhẹ nhàng hôn môi cô, từ từ cạy mở hàm răng cô ra để cho lưỡi anh cùng lưỡi cô quấn quýt triền miên, anh lại nhớ tới hình ảnh cô ăn chuối tiêu lúc tối, cảm giác toàn thân lại căng thẳng phấn khởi đến không chịu được.
"Ừ"
Lam Kỳ vốn là đang mở to mắt liền từ từ nhắm lại, hoàn toàn đắm chìm trong kích tình cực nóng này, cảm giác tê dại, tay Thiệu Tử Vũ trên người cô bắt đầu vuốt ve trêu chọc dục vọng ngủ say của cô, cô cảm giác bản thân đang bị một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ dẫn dắt, cô cùng anh càng thêm kề sát sít chặt.
Thiệu Tử Vũ đang vuốt ve thân thể của cô, trong cổ họng phát ra âm thanh khó chịu, bé con đang mặc quần áo gì, làm cho anh toàn thân máu nóng bắt đầu sôi trào.
Anh khống chế không được tiếc tấu bắt đầu mãnh liệt vuốt ve cô, hơi thở cực nóng dường như muốn đem cô hòa tan.
"Ưm” Thân thể Lam Kỳ mềm nhũng ôm cổ anh, mặc cho môi anh rời khỏi môi cô một đường trượt xuống phía dưới.
Lúc Lam Kỳ bị hôn đến ý loạn tình mê, ánh sáng đột nhiên ập tới, chỉ thấy Thiệu ngốc ôm, mở đèn đi đến phòng ngủ.
"Thiệu ngốc” Lam Kỳ nhìn thân thể anh cảm giác được sức mạnh trong đó, cô hơi sợ.
"Không có việc gì, bé con.” Thiệu Tử Vũ cúi đầu hôn một cái lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.
"Tắt đèn." Bị đè trên giường lớn mềm mại, Lam Kỳ thở hổn hển mở miệng, tình cảm mãnh liệt vừa rồi còn chưa hết, cô không muốn anh dừng lại.
Thiệu Tử Vũ dịu dàng hôn cô một cái, “Để anh xem bộ dáng xinh đẹp của em.” Nhìn dáng vẻ mặc áo ngủ của cô, ánh mắt anh lại tối sầm, so với suy nghĩ vừa rồi của anh còn quyến rũ mê người hơn.
Lam Kỳ còn muốn mở miệng, Thiệu ngốc hạ xuống một nụ hôn khác, tay anh nhanh chóng cởi ra nút áo ngủ của cô, rơi vào địa phương mẫn cảm lại thẹn thùng của cô, làm cho toàn thân cô run rẩy, cô ôm lấy người anh dùng lực để lại vài vết cào mờ ám trên lưng anh.
Trong lúc ý loạn tình mê, cô nghe được tiếng giường lắc lư có tiết tấu nhẹ nhàng, toàn thân anh là hơi thở nóng rực cùng mồ hôi, tay cô nắm chặc khăn trải giường như vậy mới có thể thừa nhận loại mãnh liệt vui thích này. (Ặc, thịt của Kẹo đâu, đả đảo mẹ Tuyền, như thế nào không làm thịt cho người tar, chờ mỏi mòn cơ mà cứ thế lướt qua là sao)
Lúc Lam Kỳ tỉnh lại trời đã sáng hẳn, cô rời giường nhìn cả giường là một mảnh hỗn độn, mặt liền đỏ lên, nhớ lại chuyện đêm qua cô bụm mặt cười trộm, cô cùng Thiệu ngốc thật sự đã làm, ha ha, như vậy Thiệu ngốc liền chạy không thoát rồi.
Sau đó cô muốn lười biếng ở lại nhà anh, để cho anh cưng chiều cô cả đời.
Cô nhìn xem bên cạnh không có ai, không biết Thiệu ngốc đi nơi nào, cô giật giật thân thể, chỗ ấy có chút đau, ngày hôm qua lúc đầu Thiệu ngốc đối với cô cực kỳ dịu dàng, nhưng mà sau đó có phần không khống chế sức lực làm cô đau.
Nhưng mà đoán chừng anh cũng không chịu nổi, lúc cô đau cô liền cào anh, đoán chừng trên người có không ít vết cào.
Lam Kỳ rời giường, thân thể lõa lồ đi tới tủ quần áo của Thiệu ngốc tìm một cái áo sơ mi mặc vào, sau đó xuống lầu, cô nghĩ muốn khởi binh vấn tội Thiệu ngốc, sau đó một khóc hay nháo ba thắt cổ, muốn anh phụ trách với cô, hơn nữa là thật sự phụ trách, không cho phép giống lần trước miễn cưỡng như vậy.
Lúc đi được một nửa cầu thang, cô dụi dụi mắt chuẩn bị làm ra vài giọt nước mắt, giả bộ điềm đạm áng yêu bị người khi dễ.
Sau đó xuống dưới lầu cô nhìn thấy Thiệu ngốc đang đứng ở cửa nhìn cô cười, biểu tình trên mặt lập tức tan rã, hình ảnh đêm qua tái hiện làm mặt cô đỏ bừng.
"Bé con, dậy rồi."
Thiệu Tử Vũ đi về phía cô, ôm chiếc eo mảnh khảnh của cô mở miệng.
"Ừ"
Lam Kỳ cúi đầu.
"Còn đau không?"
Thiệu Tử Vũ nhẹ giọng hỏi bên tai cô, ngày hôm qua anh có chút không khống chế tốt độ mạnh yếu có thể đã làm cô bị thương, anh cũng là lần đầu tiên, không có khả năng kiềm chế chính mình. (Rau sạch Thiệu ngốc nay đã bị con dê ngốc nghếch Lam Lam ăn sạch, anh Thiệu chính thức từ giả đội ngũ chuyên bán rau sạch của Kẹo)
Lam Kỳ lắc đầu, bộ dáng này của anh làm sao cô có thể mở miệng được.
"Anh đã đi đâu?” Lam Kỳ rốt cục nhới lại một chuyện, anh giống như vừa vặn ra ngoài mới trở về, hơi quá đáng, bọn họ đều đã như vậy anh như thế nào ném cô một mình trên giường, ít nhất là chờ cô tỉnh lại sau đó ôm cô thân mật lăn lộn một hồi.
Thiệu Tử Vũ biết cô suy nghĩ cái gì liền nhẹ giọng nói bên tai cô.
"Ngày hôm qua miệng vết thương của anh bị nứt ra.” Quân y nói tay của anh không thể quá dùng lực, vì bé con làm cho tay anh phải một thời gian nữa mới có thể lành lại.
Lam Kỳ bỗng nhiên nhớ lại hôm qua anh ôm ấp cô, sau đó lại.......Mặt càng đỏ hơn, cũng là tại cô, làm sao lại háo sắc như vậy, không suy xét đến thân thể của Thiệu ngốc.
"Anh còn không biết nhẹ một chút.’ Lam Kỳ cảm thấy không thể trách cô, đây chính là vấn đề của anh, anh hoàn toàn có thể nhẹ nhàng tới.
"Đều tại em quá mê người rồi.”
Thiệu Tử Vũ hôn lên mặt cô một cái, hiện tại bé con mới xấu hổ có phải là đã quá muộn hay không, đêm qua vẻ háo sắc kia đi đâu rồi.
Được rồi Lam Kỳ thừa nhận lời Thiệu ngốc nghe cực kỳ thoải mái, mê người, đúng là sức quyến rũ của cô được khẳng định.
"Yên tâm đi Thiệu ngốc, về sau không cần anh dùng sức, em dùng sức."
Cô ôm cổ anh, là cô đã quên, tay Thiệu ngốc còn đang bị thương.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô ánh mắt tối sầm một chút.
"Bé con, em muốn dùng sức như thế nào?"
"Em....” Lam Kỳ nghĩ đến hình ảnh trong mấy đĩa AV trước đó muốn nói ra nhưng mà nhìn vẻ mặt Thiệu ngốc liền ngậm miệng.
"Em không nói anh biết.” Chuyện đó làm sao có thể nói, phải làm. (Woa, chị Lam, đủ bạo)
Thiệu Tử Vũ cười khẽ, cắn vành tai cô một cái.
"Vậy buổi tối chúng ta thử lại."
Lam Kỳ bị lời nói mờ ám của Thiệu ngốc làm cho chấn động, lịch sự của anh, phong cách khiêm tốn, thì ra câu nói kia rất đúng, đàn ông đều là háo sắc.
Nghĩ tới đây Lam Kỳ cảm thấy chuyện ngày hôm qua có thể đổ thừa trên người của anh.
"Thiệu ngốc, anh phải phụ trách em.” Cô đúng tình hợp lý mở miệng.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ gật đầu sờ sờ tóc cô. (Kẹo thích nhất hành động sờ tóc này, không biết vì sao tự nhiên thấy rất lãng mạn)
Vốn đã chuẩn bị một đống lý do, Lam Kỳ lại ngây người ra một lúc, liền sảng khoái như vậy đồng ý?
"Em nói thật.” Không phải ăn xong rồi lại bỏ cô đi hay sao.
"Ừ, thật, bé con, anh phụ trách em cả đời.” Thiệu Tử Vũ nhìn cô nhẹ nhàng cười, anh đã sớm muốn nói với cô như vậy, chỉ là trước đây cô không hiểu.
"Vậy còn không sai biệt lắm." Trong lòng Lam Kỳ vui vẻ, sớm biết Thiệu ngốc dễ thu phục như vậy, cô đã dùng chiêu này từ lâu.
"Bé con, lại sô pha nghỉ ngơi một chút, anh làm bữa sáng cho em."
"Được."
Lam Kỳ nằm úp sấp trên sô pha vui vẻ, hiện tại Thiệu ngốc là người đàn ông của cô, ai cũng không thể cướp đoạt.
Sau đó cô nhìn thấy di động trên ghế sô pha, ngày hôm qua cô giao hẹn cùng Mễ Đóa nếu thành công liền báo cho cô một tiếng.
Mở điện thoại ra trong đó có mười mấy cuộc gọi nhỡ đầu là của Mễ Đóa, sớm nhất là lúc rạng sáng, sau đó cách một tiếng gọi một lần, buổi sáng sau giờ là một tiếng gọi ba lần, hiện tại là giờ nên có đến mười mấy cuộc gọi chưa nghe.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Mễ Đóa.
“Alo, Kỳ Kỳ, thành công không?” Điện thoại vừa kết nối Mễ đóa liền hỏi, đương nhiên cô cũng thật vội.
Lam Kỳ điều chỉnh loa điện thoại nhỏ mệt chút, giọng nói Mễ Đóa quá lớn, không phải là cường một người đàn ông hay sao, ngạc nhiên như vậy?
"Xong.” Cô nhàn nhạt lên tiếng.
"A, cậu thành công? Nói cho tớ biết cảm giác thế nào.....Kỹ thuật Thiệu Tử Vũ như thế nào, hai người làm mấy lần....” Bên kia Mễ Đóa hưng phấn thét chói tai. (sặc cơm Kẹo phục chị Mễ rồi, còn ‘làm mấy lần’ ối giời ơi, người tar còn con nít, tâm hồn trong sáng thế kia mà chị Mễ nỡ nào vấy bẩn, thật ra, Kẹo cũng muốn hỏi, chị Lam, cảm giác thế nào? chớư chớp mắt long lanh vô tội)
Lam Kỳ bịt lỗ tai.
"Hoàn hảo.” Con nhóc Mễ Đóa này thật sự là có thể hỏi ra miệng, cô có hỏi cô cũng xấu hổ nói ra trước mặt cô.
"Vậy anh ta có bày tỏ gì với cậu hay không?” Hưng phấn vài phút cuối cùng Mễ Đóa cũng khôi phục bình thường.
"Anh ấy nói sẽ phụ trách."
Lam Kỳ đem lời Thiệu ngốc nói lại một lần.
"A, Lam Kỳ, cậu gặp cái vận cứt chó gì mà nhặt được một người đàn ông tốt như vậy.” Bên kia điện thoại Mễ Đóa bắt đầu bất mãn nói thầm, cô đang ghen tỵ.
"Cái gì? Tớ là do cố gắng tranh thủ.” Như thế nào có thể nói là ‘nhặt’, làm gì thoải mái như vậy, Lam Kỳ rõ ràng là không đồng ý với cách nghĩ của Mễ Đóa, mà cô đối với Thiệu ngốc cũng rất tốt mà.
"Đúng, đúng, là cậu tự mình cố gắng, tớ ghen tỵ được chưa, aiz.....nhưng mà nói cho cậu nghe, đàn ông sau khi cùng phụ nữ lên giường đều nói như vậy, cậu cũng đừng vui mừng quá sớm.” Mễ Đóa hừ nhẹ, bỏ thêm vài câu.
"Thật sao?" Lam Kỳ buồn bực một hồi, đúng là có khả năng này, nhưng Thiệu ngốc thì không thể nào.
"Vậy làm sao bây giờ?" Cô hỏi.
"Thêm chút sức đi.” Mễ Đóa trả lời.
"Thêm thế nào?” Lam Kỳ không rõ ý tứ của cô.
"Khụ khụ, thêm ở trên giường đó, làm cho anh ta cảm thấy trên thế giới này cậu là người phụ nữ có sức quyến rũ cực mạnh làm cho người khác chết mê."
Lam Kỳ suy nghĩ một chút, lời của Mễ Đóa nói không thể tin, nhưng cô muốn cho Thiệu ngốc thấy được sự quyến rũ mê người của cô, chủ ý kia cũng không tồi.
"Được, tớ biết rồi.” Cô nhàn nhạt mở miệng.
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, nghe nói lần đầu tiên rất đau, để cho Thiệu Tử Vũ bồi bổ cho cậu, mua mấy loại thuốc cầm máu, tiêu sưng.”
"Đi chết đi." Lam Kỳ lập tức cúp điện thoại, con nhóc Mễ Đóa này không có kinh nghiệm gì lại cứ tưởng tượng phong phú, cô đâu có thảm như vậy, còn thuốc cầm máu, tiêu sưng.
"Bé con, uống ly sữa."
Từ phòng bếp Thiệu Tử Vũ cầm một ly sữa đưa đến cho cô, Lam Kỳ đứng dậy cầm lấy ly sữa uống một ngụm.
Thiệu Tử Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, Lam Kỳ nhìn anh, như thế nào ngày hôm qua lăn qua lăn lại nguyên một buổi tối mà Thiệu ngốc vẫn đẹp trai như vậy, tinh thần còn phấn chấn.
"Thiệu ngốc” Lam Kỳ đặt ly sữa lên bàn trà, sau đó ngồi xuống ôm cổ anh.
"Làm sao vậy, bé con?"
Thiệu Tử Vũ cười nhẹ nhìn cô, theo gốc độ của anh có thể nhìn thấy dấu vết tối qua anh để lại trên người cô, trên da thịt trắng nõn của cô cực kỳ bắt mắt, những thứ này đều chứng minh đêm qua anh đã yêu cô như thế nào.
"Thiệu ngốc” Lam Kỳ lại kéo đầu anh xuống thấp hơn, hôn một cái trên cổ anh, một cánh tay kia thì vuốt ve lưng anh, đáng ghét, đêm qua cô đã mệt mỏi muốn chết, chẳng lẽ anh kôhng mệt, có phải là cô biểu hiện không được tốt hay không?
Nhìn động tác của cô, thân thẩ Thiệu Tử Vũ cưng cứng một chút, nơi nào đó lập tức có phản ứng.
"Bé con, đừng làm loạn.” Anh nhẹ giọng mở miệng, thân thể cô cần nghỉ ngơi, anh không muốn làm cô mệt.
"Cái gì làm loạn chứ.” Lam Kỳ làm bộ như không hiểu lời anh nói, thên thể gắt gao dán vào ngực anh bắt đầu thong thả ma xát.
Thiệu Tử Vũ không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn cô cực kỳ nóng bỏng.
Bé con mặc áo của anh chỉ dài qua mông, đường cong cơ thể lộ rõ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngước lên, môi đỏ mọng hơi mở, toàn thân đều là dấu vết hoan ái đêm qua.
Nhìn bộ dáng của cô, thân thể Thiệu Tử Vũ căng thẳng, đem cô ôm thật chặt.