Khi Joanie ôm đưa con gái Jessyca đến lúc đó đã là giờ chiều, trên đường Edinburgh sớm đã sáng đèn
Chỗ bọn Phương Minh Viễn ăn cơm chính là phòng ăn dưới tầng trệt của nhà khách sạn. Tuy Asohon Kagetsu định tìm một quán ăn nào đó ở trên đường nhưng Trịnh Gia Nghi lại bảo đồ ăn thức uống ở khách sạn này không hề tầm thường, suốt cả chặng đường mệt mỏi làm cho ai nấy đều ngoan ngoãn nghe lời.
-Thực ra thì Scotland và England đều giống nhau đều không có thứ đồ ăn gì đặc biệt nổi tiếng thế giới, nhưng Scotland có ba mặt đối diện với biển, giống như tôm hùm, hải sản loại này vô cùng phong phú, lại còn có loại cá hồi nổi tiếng. Thông thường khi nhắc đến cá hồi rất nhiều người sẽ nghĩ đến những quốc gia Bắc Âu và Nhật Bản, nhưng thực ra cá hồi của Scotland mới là số một!
Trịnh Gia Nghi cầm tờ menu vừa xem vừa giảng giải cho mọi người.
-Món ăn khá nổi tiếng Scotland còn có thịt bò, thịt dê non và các loại cá tươi, nhất là tô ngư và sò hến, món hươu có hương vị thôn quê, gà rừng, gà lôi và thịt vịt cổ và có thể được hầm chung với những loại quả của người Sostland bản địa như nho đen và việt quất, cũng là những món vô cùng khoái khẩu!
Joanie nhìn đứa bé gái mà Asohon Kagetsu đang bế trong lòng, nói nhỏ
-Nếu như mọi người thích ăn thịt thì có thể thử món thịt Haggui truyền thống ở đây.
-Haggui là cái gì vậy?
Lâm Dung hỏi một cách hiếu kỳ.
Miệng Phương Minh Viễn hơi động đậy một chút, Joanie giả thích:
-Nguyên liệu chủ yếu là dùng nhân thịt và lòng dê, bao gồm tim, gan, phổi dê… ngoài ra còn có yến mạch, dầu bò và các loại hương liệu khác nữa nhồi đầy các nguyên liệu chế biến vào lòng bò. Ở các vùng không giống nhau của Scotland cách chế biến và khẩu vị có những điểm không giống nhau.
-Cái thứ này có ngon không?
Vũ Điền Quang Ly hơi cau mày hỏi.Cô ta rất thích ăn thịt động vật, nhưng nội tạng động vật cô không mấy thích thú.
-Tôi nghĩ mọi người sẽ không máy thích thú!Đổi cái khác đi!
Phương Minh Viễn khoát tay nói. Cái món Haggui này hắn vẫn có chút ấn tượng, tổng thống Mỹ Bush con ở kiếp trước khi đến thăm Scotland đã kiên quyết từ chối món ăn này, còn ông tổng thống Pháp Chirac nổi tiếng thích ẩm thực lại không thể dễ dàng tha thứ cho trưởng ban thư kí NATO người Anh Robe mời ông ăn xong rồi nói:
-Từ món ăn này ngài sẽ không còn khó tưởng tượng sự khó khăn trong việc chung sống của cúng tôi với NATO rồi
Từ đó có thể tưởng tượng món ăn này “ngon” đến mức nào rồi.
Joanie nhún vai nói:
-Không ăn thì mọi người cũng không có gì đáng để tiếc nữa cả. Bởi vì tôi cũng không thể chịu nổi cái mùi vị của nó,chỉ là lúc đầu có ăn thử. Angel cũng ăn thử rồi
Mọi người tất nhiên quay sang nhìn Trịnh Gia Nghi, Trịnh Gia Nghi khoát tay nói:
-Mặc dù nó là món ăn truyền thống của Scotland, chỉ tiếc là tôi cũng không ăn nổi rồi!
Nếu như đến một người nổi tiến HongKong là cái gì cũng có thể ăn và một người Anh bản địa cũng đều nói như vậy thì mọi người cũng từ bỏ cái ý định thử món ăn này,
-Vậy thì ăn cá hun khói, còn có hương Huân toàn bộ đường(cái này không phải là con bọ ngựa chứ), cá hun khói, canh khoai tây bánh xốp bạch, thêm một xuất canh thịt gà rau bẹ đặc. Đúng rồi, mỗi người một xuất bánh pudding hương hoa quả khô và kem sữa!
Trịnh Gia Nghi gập quyển thực đơn lại nói
-Vậy mọi người muốn uống gì? Rượu Whisky Scotland cả thế giới biết đến đấy! Tôi đề nghị, Grantfidic Whisky có được không?
Joanie cảm kích nhìn Trịnh Gia Nghi, bữa ăn này Trịnh Gia Nghi gọi nhiều món quá, hơn nữa trong đó có rất nhiều món nói là để cho bọn Phương Minh Viễn thưởng thức món ăn Scotland nhưng thực chất ra là để chăm sóc khẩu vị của Joanie. Hơn nữa giá của bữa cơm này quá xa xỉ, ít nhất trong bụng Joanie đã không được ăn những thứ ngon như thế này lâu lắm rồi.
-Mọi người nhìn Jessyca đi!
Lâm Dung chỉ vào đứa trẻ ngồi trong lòng Asohon Kagetsu cười nói
-Nhìn con bé cười vui chưa kìa!
Quả nhiên Jessyca ngồi trong lòng Asohon Kagetsu đang vung chân múa tay vẻ hào hứng.
Trong lòng Joanie không khỏi chua xót, tuy con gái còn nhỏ nhưng dường như cũng hiểu. Hôm nay có thể ăn một bữa no nê rồi!
-Ài. Joanie, tôi bảo cô mang tiểu thuyết đến cho tôi, cô mang đến chưa?
Trịnh Gia Nghi đưa thực đơn cho bồi bàn, quay đầu lại hỏi
-Tôi thật sự nóng lòng muốn biết Harry ở trường ma thuật Hogwarts quan hệ với bạn bè như thế nào.
Joanie lấy ra một bản thảo từ trong túi của mình, đưa cho Trịnh Gia Nghi.
-Hả? Joanie cô là một tác giả à?
Ngồi bên cạnh Trịnh Gia Nghi, Lâm Dung tò mò quay đầu lại hỏi
-Harry Potter và hòn đá ma thuật? Đây là tiểu thuyết thần thoại?
-Không không không, đây chỉ có thể coi là tiểu thuyết đồng thoại cho trẻ con thôi.
Joanie liền xua tay nói
-Nhưng đây là do tôi hứng khởi viết cho con gái đọc. Căn bản là không có ai muốn xuất bản cả!
Nói tới đây, hai khoang mắt Joanie đỏ lên. Sau khi viết xong bản thảo cô đã gửi đại cương của tiểu thuyết đến rất nhiều toà soạn, nhưng không có một nhà xuất bản nào muốn xuất bản giúp cô. Điều này làm cô cảm thấy nản lòng.
-Căn bản không có ai xuất bản?
Phương Minh Viễn cố gắng kìm nén sự kích động của mình để tỏ ra điềm tĩnh cười nói
-Tôi có thể xem không?
-Không được! Anh phải đợi tôi xem xong anh mới được xem! Tôi đợi cô ấy viết xong bản thảo này lâu lắm rồi!
Trịnh Gia Nghi giấu bản thảo vào sau lưng “cảnh cáo”, giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con vậy.
-Anh Phương à, tôi vẫn còn một bản đây!
Joanie rút ra một bản nữa từ trong túi sách, đưa cho Phương Minh Viễn. Sau khi viết xong bản thảo cô sửa lại thành hai bản. Hôm nay khi cô muốn mang cả hai bản đi Trịnh Gia Nghi đã nhắc đi nhắc lại cô là trong số người này có quý nhân có thể giúp cô.
Phương Minh Viễn mang lại, đặt trên bàn ăn, xem từng trang thật tỉ mỉ. Tuy ở kiếp trước tập một Harry Potter hắn chỉ cưỡi ngựa xem hoa xem qua một lượt, không giống như tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung xem đến nghiện nắm rõ từng chi tiết từng nhân vật của tiểu thuyết. Nhưng tình tiết đại khái của truyện thì hắn vẫn có chút ấn tượng
Joanie chỉ cảm thấy lúc đó tim cô như muốn nhảy lên cổ họng rồi, tiếng tim đập giống như một cái dùi trống đang đập lên mặt trống vậy. Lật xem những trang sau của bản thảo Trịnh Gia Nghi ngầm gửi cho cô một nụ cười khích lệ, điều này làm cho cô bình tĩnh lại rất nhiều. Nhưng mặc dù là như vậy, Joanie vẫn cảm thấy lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi, Phương Minh Viễn mỗi lần chau mày hay thở dài đều làm cho tim cô như có bão lớn vậy.
Bồi bàn đã mang đồ ăn nóng sốt lên , nhưng chẳng cần biết là Phương Minh Viễn hay Trịnh Gia Nghi đều như nhìn mà không thấy cứ chăm chú vào những tình tiết của tiểu thuyết.