Trùm Tài Nguyên

quyển 5 chương 287: hồng nhan là nguồn gốc của tai họa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho tới lúc này, Phương Minh Viễn bọn họ mới thấy rõ khuôn mặt chính diện của người phụ nữ này, quả nhiên là một khuôn mặt thanh thoát, khiến người ta thấy đặc biệt yêu thích, chẳng trách bị ba chàng thanh niên quấy nhiễu.

Người phụ nữ lúc đó cũng mới chú ý đến những người Phương Minh Viễn bọn họ, cũng không đổi ngơ người ra, không phải bởi vì cô ta nhận ra thân phận của ai trong số đó, mà là một nhóm những người đẹp có tố chất cao tụ tập cùng một chỗ, mặc dù là phụ nữ, nhưng cũng bị lực kích thích thị giác rất mạnh và áp lực lớn. Phương Minh Viễn bọn họ đã tìm một chổ trong góc quán bar, tương đối bí mật, nếu nói không phải có ý quan sát, người bình thường sẽ không để mắt đến chổ đó. Cho nên, người phụ nữ bước vào phía sau bọn họ, trước đây cơ bản không chú ý đến nới này không ngờ còn có một nhóm phụ nữ xinh đẹp như vậy.

Trịnh Gia Nghi dắt tay cô ta ngồi xuống bên cạnh Phương Minh Viễn, cười nói:

-Tôi là Trịnh Gia Nghi, người Hồng Kông, những người này là bạn của tôi. Làm sao để xưng hô với cô?

Nhìn thấy ở đây có nhiều phụ nữ tuyệt sắc, cơ bản vẻ ngoài của mình rất tự tin ngồi trước mặt những người này, cũng không có gì đáng để tự kiêu. Người phụ nữ đó thở một hơi nhẽ nhõm, rất rõ ràng, đối phương tuyệt đối sẽ không bởi vì mê vẻ ngoài của mình mà tiếp cận mình.

-Dịch Trữ Hinh, người tỉnh Hồ Nam ở Hoa Hạ.

-Cô Dịch cũng sống ở đây sao? Ba người đó là ai?

Asohon Kagetsu quay đầu nhìn một cái, ba chàng thanh niên đó vẫn đang ngồi ở đó, rúc ra rúc rích không biết là đang nói chuyện gì.

Dịch Trữ Hinh theo cái nhìn của cô ta, cũng chú ý đến ba người, không khỏi buồn rầu nói:

-Ba người này là những người tôi tình cờ gặp chiều nay khi đi tham quan ở Endinburgh, nghe bọn họ nói, dường như học ở trường Đại học Endinburgh! Người đứng đầu bọn họ là người họ Lục, hai người kia dường như họ Vương. Sau khi gặp ở lâu đài, thì hình giống như kẹo cao su không làm sao tách ra được! tôi còn cho rằng trở về khách sạn rồi có thể đỡ hơn, không ngờ bọn họ vẫn cùng đến quán rượu.

Lưu Thiên HữuHữu cảm thấy mắt mình hoa cả lên, anh ta nói cái gì cũng không ngờ đến, mình cùng Dịch Trữ Hinh vào trong một quầy ba của khách sạn không hề có một tí danh tiếng nào lại có thể có nhiều mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, nhìn một đám phụ nữ Yến Yến Oanh Oanh bên đó, cơ bản mình vừa nhìn thấy Dịch Trữ Hinh với vẻ đẹp kinh người ở trong đám đó không ngờ lại là một người rất bình thường!

-Cậu Lục, lần này chúng ta là

Vương Hoa tức thời không tìm được lời nào thích hợp để mô tả cảm nhận của mình! Lúc này mới vui lên đầy bất ngờ!

-Đây mới chính là trong một khóm hồng có một chút xanh, tiểu tử đó thật sự rất có phúc!

-Rất có phúc? Hihi, thưởng thức một mình không phải thói quen gì tốt. Nhiều người đẹp như vậy, làm sao để một mình hắn chiếm! Đây chẳng phải là lãng phí một cách thuần túy sao?

Lục Thiên HữuHữu cười hì hì nói:

Nếu không phải mỹ nữ đó vừa mời bước ra, chúng ta vẫn thật sự không phát hiện ra, trong góc của quán rượu này, không ngờ còn giấu rất nhiều những cô nương xinh đẹp như thế đâu! Đi, chúng ta qua đó!

Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường tất nhiên tất cả theo Lục Thiên HữuHữu, ba người đứng dậy, lại đi sang bên Phương Minh Viễn bọn họ.

Chỉ có điều bọn họ chỉ đi mấy bước, thì bị hai người đàn ông ngồi trong quán rượu buồn rầu mà uống rượu chặn lại. Dáng vóc hai người đàn ông không phải cao, thân hình cũng không mấy khôi ngô, tuổi tác có vẻ đã là trung niên rồi, vẻ ngoài rất là bình thường, nhưng hai người đứng ở trước mặt Lục Thiên HữuHữu, thì giống như một bức tường ngăn vậy, che lại đường đi của bọn họ.

-Đường này không thông! Quay về!

Người trung niên bên trái nói một cách lạnh lùng. Lời nói cũng rất bình thường, nhưng lại mang hơi hướng khẩu âm của người Tây Bắc.

Trong lòng Lục Thiên HữuHữu kinh ngạc, anh ta xuất thân cũng không phải gia đình bình thường, ba của anh ta Lục Văn Chương là Phó tổng giám đốc của công ty khai thác mỏ Hoa Tân, bác lại là Lục Văn Hoa là Chủ tịch của công ty khai thác mỏ Hoa Tân. Công ty khai thác mỏ Hoa Tân mặc dù tiếng tăm không được lan truyền trong nước, nhưng lại là một trong những công ty chủ yếu của xuất khẩu quốc tế của Hoa Hạ, hàng năm kim ngạch xuất khẩu chiếm đến trên % tổng lượng xuất khẩu của Hoa Hạ. Ở bên cạnh bác và ba, anh ta đã gặp không ít những bộ đội đặc chủng lui về từ trong quân đội, mà hai người trước mặt, đem lại cảm giác cho anh ta và những người đó rất giống nhau!

-Các anh làm gì vậy? Đây là nơi công cộng, không phải đất nhà các anh, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của chúng tôi!

Vương Đông Cường lại không có kiến thức như của Lục Thiên HữuHữu, nói một cách hung dữ.

-Tránh ra! Nếu không chúng tôi gọi ông chủ của quán rượu! Ở đây là nước Anh, là quốc gia có pháp luật!

Vương Hoa Lập nói.

Chỉ có điều đối với lời kêu gào của bọn họ, hai người đó lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ có điều lạnh lùng ngăn lại đường của bọn họ!

Hai người Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường kêu rất hung dữ, nhưng ai cũng không dám tiến lên trước, hai người tự biết khả năng mình, sớm đã bị rượu làm cho cơ thể trống rỗng, đánh nhau, không phải đối thủ của người ta! Hơn nữa ở đây là nước Anh, không phải trong nước. Cảnh sát nước Anh cũng không phải dễ lừa, đến lúc đó ngộ nhỡ bị bắt lại, chính phủ nước Anh ghi chép lại thì có vết nhơ rồi!

Hai người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt đến Lục Thiên Hữu. Lục Thiên Hữu trừng mắt nhìn Phương Minh Viễn một cái đầy oán giận, anh ta cũng hiểu, ra ngoài mang theo vệ sĩ, khẳng định không phải người bình thường. Một mình ba người nhân đơn lực mỏng, khẳng định không chiếm được gì tốt đẹp? Tục ngữ nói, tránh voi chẳng xấu mặt nào! Anh ta không tin, chỉ cần bám sát vào những người đó, còn sợ không tìm được cơ hội sao?

-Đi!

Lục Thiên Hữu thốt ra nói một cách lạnh lùng.

Ba người lui ra từ trong quán rượu, Vương Đông Cường không can tâm quay đầu lại nhìn mấy cái, cách nghiến răng nghiến lợi nói:

-Cậu Lục, chúng ta buông xuôi như vậy sao?

Bọn họ giằng co với khách du lịch hoặc lưu học sinh như vậy cũng không phải lần một lần hai, mỗi lần Lục Thiên Hữu ăn thịt, hai người bọn họ cũng có thể uống canh! Dịch Trữ Hinh là mỹ nhân hiếm thấy trong cuộc đời anh ta, tự nhiên không muốn buông tay như vậy!

Lục Thiên Hữu cười lạnh nói:

-Làm sao? Bây giờ không buông xuôi, lẽ nào chúng ta còn có thể xắn tay áo đánh với hai người đó một trận sao?

Lục Thiên Hữu tự nhận thấy cũng là quý nhân thân vàng ngọc, việc này tất nhiên không muốn dính dáng, không nói đánh hay không đánh được, đích thân ra trận, điều này rất mất mặt!

Vương Đông Cường khẽ rụt cổ, Vương Hoa Lập bên cạnh nói:

-Anh à, đúng là không có đầu óc! quang minh chính đại không có cách, chúng ta chẳng nhẽ không thể ngấm ngầm làm sao? Cậu Lục lúc này khẳng định là đang nghĩ cách! Hơn nữa, đó đều những ai, cậu Lục đích thân ra tay, há chẳng phải đề cao bọn họ sao!

Bọn họ không xứng!

Lục Thiên Hữu cười hơi nhích miệng…Vương Hoa Lập có thể gọi là hiểu được lòng anh ta!

Anh ta học đại học ở Endinburgh cũng đã ba năm rồi, nhưng quen không ít người ở đây, trong đó có một số những người có máu mặt.

Hơn nữa, công ty khai thác mỏ Hoa Tân ở nước Anh cũng có công ty hợp tác tiến hành mậu dịch, Lục Thiên Hữu với tư cách là cháu trai của Chủ tịch công ty, tất nhiên cũng sẽ được những người nước Anh xem trọng một chút, mấy năm này, thông qua bọn họ, Lục Thiên Hữu đã quen biết không ít bao gồm những người quan chức người Anh.

Mấy du khách đến từ trong nước, ở một đất nước khác, có lòng cũng không thể chiếm được chút thế, mình nếu dùng đến mối quan hệ. hừ hừ!

-Đông Cường, anh đi tìm Joseph, tôi và Hoa Lập ở bên này tìm quán rượu đợi! đừng để mấy tên đó chạy!

Lục Thiên Hữu nhìn xung quanh nói.

Joseph trong lời nói của Lục Thiên hữu là người cầm đầu một bang xã hội đen ở Endinburgh, dưới tay anh ta có mấy chục đệ tử, trong thành phố Endinburgh, chiếm một hộp đêm và mấy cổ phần của phòng khiêu vũ, cũng xem như nhân vật số một trong hắc đạo ở đây, đã từng uống rượu mấy lần với Lục Thiên hữu, là ông chủ ham tiền! Mà cái Lục Thiên hữu không thiếu nhất là tiền. Cho nên Joesph tôn sưng Lục Thiên hữu là thượng khách, cũng thay Lục Thiên Hữu giải quyết qua không ít phiền phức.

-Bọn họ sống chính ở đây sao?

Vương Hoa Lập khẽ nói:

-Ông chủ của khách sạn này, nghe nói cũng là nhân vật không tầm thường ở Endinburgh, Joesph sợ rằng sẽ không mong muốn sinh chuyện trong khách sạn của ông ta.

-Không muốn sinh chuyện trong khách sạn không sao, tôi chỉ không tin bọn họ có thể vẫn ở mãi trong khách sạn!

Lục Thiên Hữu bĩu môi cười:

-Trước tiên gọi Joesph ra, cậu có thể nói cho anh ta biết, lần này tôi bỏ ra năm ngàn bảng Anh! Nếu sự việc làm hài lòng tôi, còn có thưởng, tôi không tin con quỷ đó không động lòng!

Năm nghìn bảng Anh, làm xong việc còn có thưởng, mức giá như vậy, đối với người Anh thu nhập bình quân một tháng không quá hai, ba trăm bảng Anh, vẫn là một con số rất có sức hút.

Cho nên chưa được bao lâu, Joesph dẫn theo sáu, bảy người trên người đầy hình xăm xuất hiện bên cạnh Lục Thiên Hữu.

-Anh Lục thân mến, lần này lại có việc mua bán gì hay chiếu cố đến tôi?

Joesph há miệng cười lớn nói. Y thích nhất là người Hoa Hạ giống như Lục Thiên Hữu, không những ra tay rộng rãi hơn người khác, hơn nữa thường là những việc đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn không phải việc gì khó khăn.

Cách kiếm tiền nhiều như vậy, ai không muốn kiếm?

Lục Thiên Hữu kỳ thực trong lòng rất xem thường Joesph, nhưng anh ta cũng hiểu, tuy nói anh ta có tiền, anh ta cũng có nhiều mối quan hệ trong quan chức ở Anh, nhưng con rồng mạnh khó đấu nổi con rắn địa phương. Anh ta là con rồng ở nước Anh cũng phải xem lại những kẻ nắm trong tay địa bàn!

-Có mấy tên đui mù đã đắc tội với chúng ta, chính ở trong quán rượu của khách sạn đó. Tôi cần các anh em của cậu giúp tôi xả giận!

Lục Thiên Hữu khẽ miêu tả chỉ về khách sạn không xa nói.

Joesph thuận theo tay của anh ta nhìn qua, không khỏi nhíu mày!

-Anh Lục thân mến, tôi không thể không nói cho anh biết, ở đây là thành cổ của Endinburgh, rất nhiều ông chủ khách sạn quán rượu ở đây, đều là người Scotland bản địa, sức ảnh hưởng của bọn họ, thậm chí Chính phủ London của nước Anh cũng cảm thấy đau đầu! khách sạn này tuy bên ngoài không được để mắt đến, nhưng tôi có tể nói cho anh biết, ông chủ của nó là James Bleyer, cũng là ông chủ của nhà máy rượu Whisky, ở Endinburgh, cũng là nhân vật không dễ xem thường!

Joesph trịnh trọng nói!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio