- Các ông một ngày không thả người chúng tôi sẽ một ngày không đi, các ông một năm không thả người chúng tôi sẽ một năm không đi.
Người dân của thôn Tiểu Mã cao giọng hét.
Ngũ Khải Minh thầm cười lạnh trong lòng, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể thông báo tình huống La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh, còn có mấy tên quân nhân đều ở trong đồn công an cho Mã Đại Hải ngay từ đầu, Mã Đại Hải cho dù đau lòng hơn nữa vì Mã Phục cũng phải nghĩ đến hậu quả nếu làm như vậy. Người xưa có nói, phá cửa Huyện lệnh, diệt môn Tri phủ, La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh là nhân vật số một số hai ở thành phố Nhai Châu này, bị hắn tụ tập người vây công như vậy, nếu thực sự thẹn quá thành giận, thì thôn Mã tính là gì.
Thế nhưng Ngũ Khải Minh lại căn bản không đề cập đến chuyện này, chỉ lấy thân phận đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố Nhai Châu tới khuyên mọi người, điều này làm cho những người dân thôn Mã có một loại ảo giác, đó chính là Ngũ Khải Minh mặc dù làm quan còn sáng hơn vàng, người cũng sáng hơn vàng rất nhiều nhưng gã căn bản không dám chọc giận mình, không phát hiện đã lâu như vậy cho dù bất kể người thôn Mã nói cái gì, Ngũ Khải Minh cũng không có chút hành động thực chất, nhiều nhất chỉ là ngôn ngữ đe dọa một chút.
Cứ như vậy càng khiến những người thôn Mã vốn có chút được voi đòi tiên dũng khí càng lớn hơn, ngẫm lại thành phố Nhai Châu những năm gần đây, phương thức xử lý những sự vụ liên quan tới vấn đề dân tộc thiểu số, lại nghĩ đến kết quả của thôn Mã mình mấy năm gần đây gây chuyện thị phi, những người thôn Mã này cho ra một kết luận- đừng nhìn cái gì gọi là làm quan còn sáng hơn vàng, thật ra cũng chỉ như vàng thôi, cũng chỉ như những con hổ giấy, chẳng có gan đâu cho nên những người này cũng càng ngày càng càn rỡ.
Ngũ Khải Minh chỉ ngầm cười lạnh, ở ngoài mặt lại luôn khuyên bảo những người này, chỉ có điều gã càng nói những người này lại càng càn rỡ, về sau thậm chí còn chỉ cây dâu mắng cây hòa đối với Ngũ Khải Minh, chuyển vòng vo mà mắng to Ngũ Khải Minh.
La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh ở trong phòng nghe bên ngoài ồn ào náo loạn, sắc mặt càng ngày càng xanh mét, cảm giác vốn không tốt với những người của thôn Tiểu Mã này cũng càng ngày càng kém.
Tiền Vi Hoa có chút không kiên nhẫn đứng dậy nói:
- Bí thư La, Chủ tịch Vu, tên tiểu Ngũ này, lần này làm việc làm sao có chút ướt át bẩn thỉu như thế. Chỉ cần gã nói ra Bí thư và Chủ tịch ở đây, tôi cũng không tin những người này còn dám vây công đồn công an. Hai vị lãnh đạo ở trong này chờ một chút, tôi đi ra đuổi bọn họ.
- Vi Hoa ngồi xuống.
La Hiển Lập lập tức trầm giọng quát. Đường đường là Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố không ngờ bị dân chúng trong khu vực trực thuộc vây công, điều này ở Hoa Hạ tuyệt đối không phải là tin tức tốt gì, đối với tiền đồ phát triển của hai người sau này có ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ. Cho nên đối với việc Ngũ Khải Minh không nói đến sự tồn tại của hai người, hai người hoàn toàn tán thành, mà hành vi không nhận thức của Tiền Vi Hoa lại khiến hai người cảm thấy bất mãn đối với năng lực công tác của anh ta.
Tiền Vi Hoa ngượng ngùng ngồi xuống, mặc dù anh ta không rõ vì sao La Hiển Lập không cho mình đi, nhưng anh ta cũng hiểu được, trải qua chuyện này vị trí cục trưởng Cục cảnh sát của mình sợ phải bất ổn rồi. Mấy người Mã Phục và Hoàng Đắc Quang cấu kết với nhau làm chuyện xấu đã là bê bối của cục cảnh sát Nhai Châu, hiện giờ lại làm ra chuyện người thôn Mã vây công, điều này càng chứng minh sự bất lực trong công tác của anh ta. Thế nhưng Tiền Vi Hoa cũng cảm thấy ủy khuất, kỳ thật lúc trước hệ thống cảnh sát của Nhai Châu cũng đối xử bình đẳng đối với những người này, không phải là mấy lần dân náo loạn, trong thành phố cũng nhẹ tay, kết quả liền thành dân càng náo loạn, thái độ của thành phố lại càng mềm, cuối cùng tạo thành cục diện như hiện giờ.
- Bí thư La, Chủ tịch Vu, trị an của địa phương này không yên ổn, luôn phát sinh sự việc ác liệt vây công này, dần dà không cần nói những du khách bình thường không dám đến nữa, cho dù là thương nhân đầu tư vào Nhai Châu chỉ sợ cũng phải chùn bước. Nói khó nghe một chút, tiền mà thôi, dù sao cũng phải có mạng mới có thể kiếm.
Phương Minh Viễn không biến sắc nói. Mình nếu như đã có quyết định xen một chân vào vịnh Á Long, như vậy mượn cơ hội này, càn quét một lần những loại bất lương này trong thành phố Nhai Châu, đối với việc đầu tư của cậu ở Nhai Châu sau này tự nhiên là có chỗ tốt lớn.
Tề Yên liếc mắt nhìn cậu một cái, mặc dù không nói gì thêm, nhưng trong mắt cũng lộ ra chút thần sắc suy tư.
La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh lộ ra một tia xấu hổ, đường đường cũng là người bốn năm mươi tuổi bị một người thiếu niên thoạt nhìn không quá hai mươi nói như vậy, trên thể diện này thật sự là có chút không nhịn được, thế nhưng việc này ở ngay trước mắt cũng không cho phép bọn họ che lấp, trong lòng đối với những người thôn Mã này lại càng căm hận.
Ngũ Khải Minh thầm vui trong lòng, gã cũng không sợ Mã Đại Hải ở nơi này cù cưa với gã, dù sao thời gian càng lâu, lực lượng cảnh sát từ các nơi của Nhai Châu điều đến lại càng hùng hậu. Nếu không Ngũ Khải Minh cảm thấy phải tận hết khả năng tránh phát sinh sự kiện đổ máu, cũng là vì không đánh mà có thể thu phục lòng người, nếu không với cảnh lực trong tay gã trước mắt cũng đủ đuổi tan những người này, hơn nữa bắt những người dẫn đầu. Nhưng như vậy, nếu như Mã Đại Hải cố ý phản kháng thì có khả năng sẽ làm thành hỗn loạn lớn, nếu làm không tốt sẽ có nhiều người thương vong. Cho nên Mã Đại Hải muốn kéo dài thời gian, thì kéo dài theo gã, dù sao đường chủ yếu hướng ra phía ngoài của thị trấn đều đã bị hắn phái người phong tỏa trước, trong chốc lát tin tức cũng không truyền ra ngoài.
Người thôn Mã nói nhao nhao ồn ào một hồi, nhìn thấy các cảnh sát căn bản là bất động, Ngũ Khải Minh ngay cả loa đều thu lại, tìm chiếc ghế dựa ngồi ở trước cửa, một bộ dáng không thèm để ý. Mọi người của thôn Mã có chút không có chủ ý, trước đây thời điểm giống như thế này, bọn cán bộ không phải đều giống như đám mèo, quả thực là bọn họ nói cái gì đám cán bộ này đều đáp ứng cái đó, hôm nay làm sao lại thay đổi bộ dáng? Vì thế mọi người đều đem ánh mắt khó hiểu chuyển về phía Mã Đại Hải.
- Cha, Ngũ Khải Minh này là ai? Thoạt nhìn dường như không được tốt nha.
Mã Dược nhìn Ngũ Khải Minh đang nhắm mắt không nói, có chút lo lắng nói.
- Không biết, ta cũng chưa từng liên hệ qua với đại đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố.
Mã Đại Hải hiện giờ cũng là đâm lao phải theo lao:
- Tuy nhiên có thể lên làm đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, ta cảm thấy tên họ Ngũ này chắc cũng có chút gì đó, chỉ sợ trên tay còn thấy qua máu.
Trong cục cảnh sát Nhai Châu này cũng là vàng thau lẫn lộn, tất nhiên có loại vô dụng được người chiếu cố đi vào, nhưng cũng không thiếu nhân tài, nhất là vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự này, người không có chút bản lĩnh thực thì tuyệt đối không ngồi được. Mà người nhờ quan hệ cửa sau đi vào cũng tuyệt đối không đi tranh vị trí này, dưới vị trí này chính là cất giấu núi lửa, một khi xuất hiện án lớn gì, kinh động cấp trên ra hạn thời gian phá án, đứng mũi chịu sào chính là lãnh đạo đại đội cảnh sát hình sự, cho nên người có thể ngồi trên vị trí này cũng không phải là người bình thường. Cho nên muốn dựa vào hù dọa liền đạt được mục đích, chỉ sợ là không thể nào.
- Vậy làm sao bây giờ?
Mã Dược có chút lo lắng nói:
- Dù sao tiếp tục vây như vậy cũng không phải biện pháp nha?
Mã Đại Hải cắn chặt răng nói:
- Mã Dược, con lập tức tìm mấy người trong thôn biết ăn nói, tập hợp lại nghĩ biện pháp thuyết phục bọn họ tới giúp chúng ta, chỉ cần náo loạn thanh thế lớn, một tên đội trưởng cảnh sát hình sự cũng không khống chế được cục diện. Chỉ có náo loạn lớn, liên quan tới vấn đề dân tộc, tiểu Phục mới có thể được cứu.
Đã tới tình trạng này, gã đã tin tưởng Mã Phục lần này khẳng định là gây ra đại họa, nếu là chuyện nhỏ bình thường, những cảnh sát này sẽ không biến thành cứng rắn như vậy, không ngờ ngay cả Hoàng Đắc Quang cũng đều bị giam giữ.
- Hả?
Mã Dược giật mình há hốc miệng, gã thật không ngờ, Mã Đại Hải không ngờ muốn tiếp tục náo loạn lớn:
- Cha, nếu như vậy tiểu tứ đi ra được, thôn chúng ta không phải là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của chính phủ sao, ngày sau làm sao sống đây. Cha, lại nói hiện tại cũng không giống thời kỳ cách mạng văn hóa, muốn làm cho người của những thôn khác náo loạn lên, người ta dựa vào cái gì mà nghe chúng ta?
- Hồ đồ, chúng ta cho dù không náo loạn, không thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của chính phủ thì có ích lợi gì? Nếu như sáu bảy mươi người này đều bị giữ lại, thanh danh một đời của thôn Mã ta những năm gần đây sẽ xong toàn bộ, đến lúc đó, bất kể thôn nào cũng sẽ đến giẫm cho chúng ta một cái.
Mã Đại Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Chính phủ thì làm sao, chính phủ nhìn chúng ta không vừa mắt, nhưng vẫn phải xem xét ảnh hưởng không thể lộ liễu xuống tay với chúng ta.
- Nhưng.
Mã Dược còn muốn nói nữa, đám người lại xôn xao lên.
Hai người theo hướng xôn xao nhìn lại, lập tức sắc mặt đại biến, chỉ thấy từ trong sân của đồn công an, một đám quân nhân võ trang hạng nặng cố định súng trước hai bên cổng của đồn công an, ánh mắt mang theo sát khí nhìn thẳng mọi người trước cửa.
- Hỏng rồi, làm sao nơi này còn có người của quân đội.
Trong đầu của Mã Đại Hải nổ vang một tiếng, nếu nói chính phủ đối với vấn đề dân tộc tương đối coi trọng, do đó bọn họ có cơ hội từ trong mưu lợi. Như vậy trong quân đội vốn không có nhiều e dè như thế, hơn nữa tấn công quân nhân... Gã không khỏi nhớ tới một cảnh tượng gã từng nhìn thấy trên TV năm đó, và kết cục của những người đó.
Tiếp theo người đứng hai bên đường cũng phát ra tiếng kinh hô, chỉ thấy từ trên đường của hai bên thị trấn, hai mươi mấy chiếc xe tải từ hai phía trái phải kẹp mọi người ở giữa, cửa xe mở rất nhiều cảnh sát từ trên xe nhảy xuống, trong tay cầm gậy dùi cui, bao vây người của thôn Mã ở trung tâm.
- Mã Đại Hải, kêu người trong thôn buông vũ khí trong tay xuống không nên làm ra phiền toái không cần thiết. Nếu không, trưởng thôn Mã tương lai của ông chỉ sợ sẽ phải trải qua ở trong nhà giam.
Trong loa truyền đến thanh âm của Ngũ Khải Minh:
- Mọi người nghe đây, mau buông vũ khí trong tay xuống, chính phủ sẽ đối đãi công bằng với mọi người.
Người của thôn Mã thất kinh mà nhìn cảnh sát từng bước tiến lại gần, lại nhìn quân nhân võ trang hạng nặng dưới tường của đồn công an, đám người trở nên hỗn loạn.
Leng keng .
Leng keng ...
Tiếng vũ khí vứt trên mặt đất liên tiếp vang lên.