Cameron càng nghe lại càng kinh ngạc, cũng lại càng động lòng. Ông thật không ngờ, Phương Minh Viễn lại muốn đi cùng mình. Cameron rất hứng thú với việc chìm thuyền, hơn nửa năm nay, ngoài những lúc quay “Terminator ” ra, ông cũng xem một số tư liệu về Titanic. Nhưng điều Cameron không thể ngờ được là câu chuyện Phương Minh Viễn kể lại lại giống với ý ông như vậy, ông có cảm giác chính mình cầm bút, viết ra kịch bản.
Phương Minh Viễn đưa một câu chuyện tình yêu lãng mạn vào trong một thảm họa bi kịch. Trong câu chuyện này, một thanh niên dân thường anh tuấn nhưng được yêu quý Jack và Rose, một tiểu thư thuộc tầng lớp trên vô tình gặp nhau và dần dần đến với nhau, mặc dù từ đầu đến cuối, trong phim, hai người họ đều phải đối mặt với sự uy hiếp hạnh phúc bị phá hủy.
Nếu như lời Phương Minh Viễn thì đây là một bộ phim về một vụ tai nạn, đồng thời cũng là một bộ phim tình cảm, bối cảnh của nó là trong thời đại, sự khác biệt, cố chấp của gai cấp vẫn còn. Điểm này được thể hiện thông qua sự hào hoa của con thuyền. Hai nhân vật chính nếu muốn đến được với nhau thì phải phản kháng lại được áp lực của giai cấp, khắc phục được sự hà khắc của giai cấp.
Mọi người vẫn hay mê muội với chuyện cô bé lọ lem, là bởi vì hy vọng sẽ có một ngày có thể giống cô bé lọ lem biến thành phượng hoàng. Đồng thời lúc đó, mọi người cũng mê muội với việc người dân bình thường lấy được công chúa. Câu chuyện này của Phương Minh Viễn lại làm hài lòng tâm lý của mọi người.
Tai nạn trên biển trong lịch sử, tình yêu lãng mạn có thể làm thành một bộ phim thu hút vô số ánh mắt của mọi người trên thế giới, đây chính là cái nhìn, đây chính là nhu cầu của quần chúng.
Gaul nghe cũng thấy khâm phục, tai nạn lớn và tình yêu lãng mạn, ở cùng một sân khấu, hình thành sự trái ngược, vì thế càng tôn lên tình yêu đáng ngưỡng mộ. Hơn nữa thông qua câu chuyện tình yêu này, đạo diễn có thể dẫn khán giả đi từ mũi tàu tới đuôi tàu, chứng kiến mỗi một chỗ trên tàu đều có sự thú vị của nó, bất kể thuộc tầng lớp xã hội xa hoa, hay chỉ thuộc tầng lớp thấp mọi người giản dị tự nhiên. Từ đó khiến cho khán giả có thể thể nghiệm được sự hào hoa và lạc quan của tầng lớp trên mà đại đa số hành khách trên tàu không thể lĩnh hội được. Mà như thế càng thể hiện sự mù quáng tin tưởng của mọi người lúc đó về Titanic.
Mặc dù, có thể nói Titanic là con tàu tiên tiến nhất lúc đó, nhưng đối mặt với uy vũ của thiên nhiên, nó vẫn rất mỏng manh. Nhưng lúc đó mọi người lại không thấy được điều này, gần như là tin tưởng một cách mù quáng, nó vĩnh viễn không có khả năng chìm.
Mà kết quả cuối cùng, cũng cái giá phải trả là con người phải bỏ mạng, làm người ta một lần nữa ý thức được thân phận nhỏ bé của mình.
Nghe xong “câu chuyện” của Phương Minh Viễn cả Gaul và Cameron đều rơi vào trầm mặc.
- Phương, tôi rất cảm kích sự tin tưởng của cậu đối với tôi, nhưng việc này tôi phải suy nghĩ một chút.
Cameron đánh vỡ sự trầm lặng đầu tiên, nghiêm túc nói.
Đạo diễn một bộ phim mà tổng chi phí lên đến ba trăm triệu đô la Mỹ, tuy là một vinh hạnh lớn, cũng là khẳng định năng lực của mình, nhưng đó lại là một áp lực rất lớn, nếu không thể được như mong muốn, thậm chí còn không thể thu lại được vốn đầu tư, vậy thì bất luận đối với Phương Minh Viễn hay Cameron đều là một sự đả kích rất lớn.
Trong lịch sử Hollywood, những bộ phim có chi phí điện ảnh lớn chế tác lớn cuối cùng vẫn thất bại nặng nề, khiến công ty điện ảnh chịu tổn thất lớn không hề hiếm, thậm chí còn khiến công ty phải chuyển nhượng quyền sử dụng. Nhưng đối với những đạo diễn mà nói, kinh nghiệm đó có thể ảnh hưởng đến suốt đời họ. Cho nên ngoài sự hưng phấn ra, Cameron không thể không suy nghĩ được, một khi thất bại có thể đem đến một hậu quả đáng sợ.
- James, cháu rất rõ, dự toán lớn như vậy sẽ khiến chú bị áp lực tâm lý lớn, nhưng không có vấn đề gì, bộ phim này cháu dự tính ít nhất cũng phải đến giữa những năm , kỹ xảo phát triển, trang thiết bị hiện đại hơn mới bắt đầu quay, chú có rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Hơn nữa, cháu tin tưởng, đợi đến sau khi “Terminator ” và “Công viên kỷ Jura” công chiếu, những thành công mà nó đạt được sẽ tiếp thếm cho chú sự tự tin.
Phương Minh Viễn khoát tay nói. Cậu cũng không mong đợi Cameron đồng ý ngay, nếu nói Cameron đồng ý ngay, thì lại làm người ta có phần lo lắng.
Hơn nữa có cái mồi câu lớn như thế, tin rằng trong thời gian tới Cameron sẽ có đầy đủ động lực.
Gaul thở dài, nhìn ánh mắt tràn đầy vui mừng khôn tả của Phương Minh Viễn. Giờ khắc này, Gaul cảm thấy chính mình có lẽ già rồi, một người lưu bạt ở Hollywood nhiều năm như vậy, không ngờ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thấy một công ty mới xuất hiện, giống như ngồi trên hỏa tiễn, vượt xa công ty mà mình đã vất vả miệt mài mười năm trời. Chi phí ba trăm triệu đô la Mỹ, công ty điện ảnh Jade Bird giống như muốn đập nồi sắt, chỉ sợ còn không dám đưa ra kế hoạch quay phim như vậy.
Hợp tác? Đừng nói trong đó có bao nhiêu nguy hiểm, ban giám đốc liệu có đồng ý hay không, mà là công ty điện ảnh Jade Bird có thể đầu tư bao nhiêu? Một trăm triệu đô la Mỹ, cũng mới chiếm một phần ba cổ phần, mà chỉ với chi phí triệu đô la cho “Terminator ” Gaul tốn không biết bao nhiêu nước bọt, làm biết bao nhiêu việc mới khiến ban giám đốc đồng ý. Vậy mà triệu đô la mới chỉ là / tổng chi phí.
Tuy Gaul có linh cảm, Phương Minh Viễn sẽ không đánh mà không có chuẩn bị trước, nếu cậu ta có gan đề xuất ra kế hoạch này, thì chắc chắn phải nắm chắc rồi, dù sao ba trăm triệu đô la Mỹ không phải là con số nhỏ, tiền không từ trên trời rơi xuống, không thể vì nhất thời khí phách mà dùng để múc nước chơi đùa. Nhưng Gaul biết, chính mình và công ty điện ảnh Jade Bird cũng không dám quá mạo hiểm, đây là cơ hội vô cùng hiếm có, cuối cùng rất có thể là bất dắc dĩ mà bỏ lỡ.
Những ngày sau đó, Gaul điều một đội từ công ty điện ảnh Jade Bird đến để giúp Cameron quay lại cảnh đẹp mỹ lệ của Nhai Châu, La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh biết được tin này thì rất hợp tác, các bộ phận chính phủ đều bật đèn xanh, đảm bảo kịp thời đáp ứng được yêu cầu của Cameron. Muốn người có người, muốn tiền có tiền. La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh hết lần này đến lần khác chủ động đến hỏi thăm Cameron và Gaul.
Như họ thấy, nếu có thể lấy được lòng của đạo diễn lừng danh thế giới như Cameron và công ty điện ảnh Jade Bird thì sau này ở Mỹ biết đâu lại có được lợi ích. Mỹ là một trong những quốc gia lớn trên thế giới, cho dù là kinh tế hay quân sự đều vượt xa những quốc gia khác. Dù bay giờ Liên Xô vẫn đang đối kháng lại, nhưng bây giờ Liên Xô chỉ như mặt trời lặn phía Tây, vẫn đang phải mong chờ đầu tư của nước khác, căn bản là không thể bành trướng ra bên ngoài. Trái lại, người Mỹ mới là giàu có, quay cả bộ phim một trăm triệu đô la Mỹ.
Thực ra cách nghĩ bọn họ cũng không phải là sai, tuy rằng Cameron và Gaul không có khả năng đầu tư quy mô lớn vào Nhai Châu, nhưng dù sao bọn họ cũng là những người có danh tiếng ở Hollywood, biết vô số người quyền quý, sau này biết đâu trong một cuộc gặp mặt hay một cơ hội nào đó nói vài câu lại đem đến cho Nhai Châu một khoản đầu tư.
Đó là lí do mà Phương Minh Viễn không ngăn cản bọn họ, để bọn họ đi
Ngồi ở trước bến tàu đảo Ngô Chi Châu, Phương Minh Viễn thản nhiên mà xem sách, cách đó không xa Trần Trung và Lâm Liên cũng đem đến vài cái ghế, dựng ô che nắng lên, ngồi ở trong đó. Qua một thời gian, trên đảo Ngô Chi Châu, đã xây dựng năm tòa biệt thự toàn bằng gỗ, thiết bị trong nhà đều đầy đủ, còn sửa chữa một nhà máy phát điện nhỏ dựa vào nhiên liệu dầu để cung cấp điện cho đảo mà công trình quân sự để lại. Phương Minh Viễn muốn dùng năng lượng mặt trời và sức gió để phát điện, những điều này còn cần một chút thời gian, dù sao cuối cùng cũng phải lắp đặt phát điện bằng năng lượng mặt trời và sức gió, để chuẩn bị vị trí phát điện, máy phát điện dầu cũng vẫn cần thiết. Để đảm bảo liên hệ với mặt biển, ở đây có máy radio, còn phải có dây điện thoại qua biển, còn phải có ba chiếc ca nô.
Gió biển mang theo chút tanh của biển thổi nhẹ vào, ngắm nhìn biển rộng mênh mông, loại cảm giác này thật dễ chịu, làm Phương Minh Viễn thoải mái thoát khỏi cuộc sống phiền nhiễu, trong giờ khắc này, cậu không phải suy nghĩ tương lai phải làm cái gì, tương lai phải thay đổi cái gì, Phương gia sau này phải phát triển như thế nào, cậu chỉ cần nằm trên ghế ở bãi biển, phơi nắng ấm áp dào dạt ánh nắng mặt trời, buồn ngủ.
Ngay lúc cậu đang mơ màng ngủ, từ ngoài khơi truyền đến âm thanh của chiếc ca nô, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một chiếc ca nô từ phía đối diện đến, trên thuyền có ba người, trong đó có Trịnh Ngôn của công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Hoa Thiên.
- Cậu Phương, tôi lại tới làm phiền rồi.
Trịnh Ngôn cười cười,cao giọng nói
- Cậu sẽ không từ chối cho tôi lên đảo chứ?
Giờ đây đảo Ngô Chi Châu này đã xem như là đảo của Phương Minh Viễn, nếu không được cho phép lên đảo, tuy là chưa đến mức dùng súng người Mỹ, nhưng nếu Trần Trung đem bọn họ vứt ra xa, cũng là không biết phân rõ phải trái đi. Dù sao nơi này theo danh nghĩa mà nói, vẫn thuộc căn cứ hải quân.
Mà đối với người như Trịnh Ngôn mà nói, uy lực của quân đội cao hơn chính quyền địa phương.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ mà lắc đầu, Trần Trung đi lên bến tàu cầm dây thừng, buộc vào cái cọc.
Lâm Liên cũng thu giấy bút trên bàn, đem mấy thứ này vào trong biệt thự, lúc trở ra, bưng theo một khay, bên trên bày một bình trà và chén trà.
Trịnh Ngôn lúc này đã ngồi xuống bên cạnh Phương Minh Viễn, nhìn thấy Lâm Liên, vội vàng đứng dậy đưa tay có ý nhận lấy.
Lâm Liên hơi nghiêng người, tránh được tay của anh ta, đem khay đặt lên bàn:
- Trịnh tổng ở xa tới vẫn là khách, đâu có lý nào để cho anh động tay chứ.
Trịnh Ngôn ngượng ngùng, lại ngồi xuống.