Chương Thụ Thanh không thay đổi nét mặt nhìn Tề Đại Quân, là cán bộ mà trước đây ông không ít lần khen ngợi.
Tề Đại Quân tiếp nhận chức Cục trưởng thì Cục quản lý đô thị nửa năm qua thay đổi rõ rệt. Kỳ thực Chương Thụ Thanh đều xem xét sự việc bằng mắt, tuy biết nhân viên quản lý đô thị phẩm chất khá kém, thi hành nhiệm vụ cũng thô bạo quá mức, nhưng Chương Thụ Thanh cho rằng, trong giai đoạn hiện tại với thành phố Uy Giang, nhiều nhóm dân ý thức không cao, nhiều tình huống phải dùng đến biện pháp mạnh mới có thể đảm bảo giữ cho bộ mặt thành phố Uy Giang không bị thay đổi. Quán xá bầy bán bừa bãi khiến giao thông tại địa phương bị ùn tắc, để lại nhiều rác rưởi làm ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của các vùng dân cư lân cận. Đương nhiên, điều quan trọng là Chương Thụ Thanh cảm nhận thấy sự ảnh hưởng của bọn họ đến kế hoạch hiện đại hóa thành phố.
Cho nên, đối với Tề Đại Quân và Cục Quản lý đô thị, Chương Thụ Thanh dễ dàng bỏ qua. Nhưng hôm nay, Tề Đại Quân thật sự là một tên đại nghịch tử.
Theo báo cáo của cấp dưới, ông đã nắm được thông tin, sau khi đội quản lý đô thị bị đánh, Tề Đại Quân mang theo hơn trăm nhân viên quản lý đô thị với các loại côn, gậy gộc trên ba chiếc xe tải đến hiện trường. Anh ta còn gây sự với cảnh sát Miêu Phong Quả, sau đó lại chống lại mệnh lệnh, cho nhân viên quản lý đô thị đánh nhau, đến khi Khâu Thụ Quốc đến kịp mới ngăn được Tề Đại Quân. Hơn nữa, lúc đó Tề Đại Quân còn mắng Khâu Thụ Quốc.
Cho nên Khâu Thụ Quốc đến Ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu mở cuộc họp khẩn cấp, Chương Thụ Thanh không có chút gì là ngạc nhiên. Hiện giờ, công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị đang xây dựng hạng mục bến cảng, có thể nói có vai trò vô cùng quan trọng trong nền kinh tế của Uy Giang vài năm gần đây, không chỉ bởi vì cần đến vốn ngân quỹ lớn để đầu tư cho Uy Giang, đúng là mấy năm gần đây chỉ số GDP của Uy Giang tăng lên rõ rệt. Hơn nữa nếu hạng mục này hoàn thành thuận lợi, chẳng những Uy Giang giảm bớt áp lực nghề nghiệp mà còn tác động mạnh tới tốc độ phát triển nền kinh tế, sau này Uy Giang tranh thủ trở thành Khu thương mại Hàn Quốc thứ hai, hay là đầu cầu kinh tế quan trọng không thể thiếu.
Dù cho Khâu Thụ Quốc hay bản thân ông ta, thì mối quan tâm hàng đầu của Bí thư Thành Ủy Vân Chính Ninh và tất cả mọi người đều là dự án này, nếu bị mất thì ông ta không còn lựa chọn nào khác. Vì thế, một khi Khâu Thụ Quốc yêu cầu thì Bí thư cũng không ngăn cản.
- Tất cả mọi người nghe sự việc đại khái là như vậy. Công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị đã có ấn tượng không tốt với việc làm của nhân viên nhà nước, nhân viên thi hành luật pháp quốc gia lại bị người ta khiển trách vì liên quan đến xã hội đen HongKong, mọi người nghe rõ rồi chứ, là xã hội đen HongKong đấy.
Khâu Thụ Quốc sắc mặt đầy vẻ giận dữ.
- Mọi người đừng tưởng, thành phố Uy Giang chúng ta ký hợp đồng xây dựng bến cảng với công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị là xong đâu, mọi người có thể mang trái tim đặt vào trong bụng, rồi ngồi chờ hưởng thụ từ chính trị tư bản. Trên thực tế, tôi nói cho các vị biết, nếu công trình không đúng kì hạn hoàn thành được, có khả năng sẽ phát sinh biến cố mới không cần tôi nhắc lại các vị cũng biết, xung quanh thành phố chúng ta có bao nhiêu tỉnh bạn đang chờ chúng ta phạm sai lầm.
Khâu Thụ Quốc tạm dừng lấy hơi, nhìn xung quanh phòng họp một lượt, rồi nói tiếp:
- Quản lý đô thị nhân viên nhà nước, khi làm nhiệm vụ là đại diện cho chính phủ, hành xử chính là công quyền, đối tượng của hành vi này chỉ có thể là những hành vi trái pháp luật, không thể hướng về phía người mà thi hành. Rất nhiều nhân viên quản lý đô thị cưỡng chế thi hành luật pháp đã thành thông lệ, hoàn toàn trở thành thói quen khi làm nhiệm vụ, thực thi pháp luật văn minh không thể đạt được các mục tiêu, khác hơn so với các nhiệm vụ được ủy quyền theo quy định của pháp luật. Tôi muốn hỏi một chút , ngay cả các cảnh sát phá án, trong điều luật ghi rõ là cấm tra tấn, thế mà giữa ban ngày ban mặt nhân viên dám đánh người trên đường phố? Các anh không nghĩ làm như vậy có ngày sẽ gặp đại họa sao? Xem ra tôi thấy các anh chỉ thích dùng bạo lực, lúc nào cũng dùng nắm đấm ở thành phố Uy Giang, sự việc xảy ra ngay trước mắt mọi người, thật sự tôi cảm thấy thật đáng tiếc. Cho nên tôi muốn yêu cầu xem xét lại trường hợp của Tề Đại Quân một cách hợp lý , đối với những nhân viên quản lý đô thị gây rối vừa rồi phải xử phạt thật nghiêm khắc, nếu có liên quan đến hình sự cũng tuyệt đối không nương tay.
- Miêu Phong Quả hỏi vài người về chuyện quản lý đô thị làm chuyện thị phi, vì sao với những người tỏ ý không hợp tác, liền bị đánh luôn?
Khâu Thụ Quốc cười lạnh nói:
- Mọi người biết họ trả lời thế nào không? Bọn họ nói nếu không tuân lệnh quản lý đô thị sẽ bị đánh. Cục trưởng Tề Đại Quân còn nói “Dùng bạo lực dã man”. Cho nên bình thường làm nhiệm vụ, thường có đội ngũ lãnh đạo đi cùng hoặc là dẫn đầu đánh người, hoặc là lãnh đạo ra lệnh cho nhân viên đánh người. Nếu ai không dám đánh, sẽ bị kỳ thị ở cục này và cũng sẽ không được trọng dụng. Chỉ có đám nhân viên dám đánh người mới được cục trưởng Tề Đại Quân ưu ái.
Nghe Khâu Thụ Quốc liên tiếp chỉ trích, Tề Đại Quân mồ hôi vã ra như tắm mà như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Khâu Thụ Quốc quyết tâm muốn quật ngã mình a.
- Cho nên tôi cho rằng đối với chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm khắc, sắp xếp hợp lý trường hợp Đại Quân và với nhân viên quản lý đô thị nhất định phải truy cứu trách nhiệm bọn họ để trấn an cuộc sống yên ổn của người dân, cũng là đưa ra lời giải thích với nhà đầu tư.
Khâu Thụ Quốc nói như đinh đóng cột
- Ừm, Phó chủ tịch thành phố Khâu, theo như lời anh, hậu quả do nhân viên cục quản lý đô thị của Tề Đại Quân, quả thật là có chút quá mức, chẳng những ảnh hưởng tới hình ảnh chính phủ trong mắt của nhân dân thành phố mà còn khiến nhà đầu tư hoài nghi về môi trường đầu tư ở đây cũng không phải là việc tầm thường.
Người nói là Phó Chủ tịch thành phố Nguyên Lỗ Sinh, ông ta và Khâu Thụ Quốc luôn đối đầu nhau.
- Nhưng chúng ta phải xem, hiện tại công việc thay đổi hình ảnh thành phố Uy Giang làm người ta không hài lòng, công nhân bảo vệ môi trường vất vả quét dọn đường phố sạch sẽ, một ngày không thu gom, khắp nơi đầy rác rưởi, chỗ nào cũng có nước thải, hơn nữa, đâu đâu cũng bày quán bán, trên phố có nhiều hàng quán bày bán trên đường phố ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông của chúng ta, nhiều bộ phận dân chúng đang có ý kiến. Ở điểm này mà nói, tôi cho rằng đồng chí Tề Đại Quân đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Quản lý đô thị trong nửa năm qua đã rất cố gắng. Tuy rằng, phương pháp làm việc chưa được tốt, nhưng anh ấy cũng chỉ muốn làm cho diện mạo thành phố đẹp thôi.
- Phó Chủ tịch thành phố Nguyên, tôi nghĩ là một cán bộ nước cộng hòa thì phải ý thức được là chúng ta không thể dùng thủ đoạn để đạt được mục đích kể cả mục tiêu có to lớn, có chính xác. Giống như cả nước thực hiện kế hoạch hóa gia đình, mục tiêu của chúng ta khống chế tốc độ tăng dân số. Nhưng chúng ta không vì khống chế tốc độ tăng trưởng dân số mà bỏ mặc chữa trị bệnh tật, hoặc nói ác ý là hướng cho thị trường không cung cấp đủ lương thực, tạo nên nạn đói, mặc dù cách này cắt giảm dân số nhanh nhất. Đến nay, đội quản lý đô thị, đã không tuân theo quy định pháp luật làm nhiệm vụ, mà dùng bạo lực khống chế, người ta đúng cũng mắng mỏ, đánh nhau, thậm chí đối phương không đánh không mắng mà quản lý đô thị cũng muốn tiến đến để mắng, để đánh, cứ như vậy một ngày nào đó có người bị đánh đến chết, tới khi đó Phó Chủ tịch thành phố Nguyên có chịu trách nhiệm được việc này không?
Khâu Thụ Quốc cũng không chút khách khí phản bác lại.
- Phó Chủ tịch thành phố Khâu, lời anh nói xem ra không hợp đạo lý, có vẻ cực đoan, vơ đũa cả nắm, tôi cho rằng hai chuyện này căn bản là không thể so sánh được với nhau.
Nguyên Lỗ Sinh nói với vẻ hơi khó chịu. Kỳ thật ông ta nói xem xét sự việc Tề Đại Quân không có gì sai cả, nhưng Khâu Thụ Quốc muốn chơi anh ta, thì Nguyên Lỗ Sinh phải bảo vệ anh ta, cho dù là không có kết quả gì nhưng cũng có thể khiến cho Khâu Thụ Quốc không thể thuận lợi mà đạt được ý muốn.
Trong lúc Khâu Thụ Quốc và Nguyên Lỗ Sinh đang tranh cãi gay gắt, phòng họp đột nhiên bị mở, ngoài cửa một nhân viên chính phủ đang tranh cãi ồn ào để ngăn người không được vào phòng họp.
- Các lãnh đạo Chủ tịch thành phố đang họp, ông không thể xông vào như vậy được.
Tiếp theo là một người đàn ông trung niên cao khoảng m, mặc quân phục đứng ở cửa.
Chương Thụ Thanh và mọi người trong phòng họp ngạc nhiên nhận ra, đó là Trần Bằng Trình, Tư lệnh viên của vùng ngoại ô Uy Giang, có việc gì mà ông ta đến Ủy ban nhân dân thành phố, xông vào phòng họp như vậy.
- Tưởng ai, hóa ra Tà tư lệnh viên Trần, làn giónào đưa người của quân đội đến Ủy ban nhân dân thành phố thế này?
Tuy trong lòng thấy ngạc nhiên, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ cho phải phép. Chương Thụ Thanh đứng dậy, giơ tay ra cười nói.
Mọi người vẫn tỏ ra kinh ngạc, Chương Thụ Thanh bắt tay Trần Bằng Trình, ông ta đĩnh đạc kéo ghế, ngồi xuống cạnh bàn:
- Chủ tịch thành phố Chương và các đồng chí, hôm nay Trần Bằng Trình tôi mạo muội đến đây, thật sự là có chuyện quan trọng, muốn cùng các đồng chí thương thảo một chút, hơn nữa sự việc có liên quan đến cục trưởng Tề Đại Quân, cho nên cũng không cần anh ấy tránh mặt.
Không chỉ có Chương Thụ Thanh và mọi người không hiểu rõ ý Trần Bằng Trình muốn dùng chiêu gì, Tề Đại Quân thấy vững tâm nghĩ thầm.
- Hôm nay tôi đến đây là đột nhiên có ý tưởng này, có lẽ cũng không hoàn hảo lắm, nhưng tôi cảm thấy tính khả thi rất cao, hơn nữa nếu có thể thực thi như lời nói thì sẽ đưa đất nước chúng ta tốt đẹp hơn là điều đương nhiên. Mà tôi tin rằng, thành phố Uy Giang sẽ làm cho Hải quân thậm chí cả nhân dân cả nước phải chân thành cảm tạ.
Trần Bằng Trình chậm rãi nói, chỉ có điều ông ta nói một hồi, như không biết đang ngồi với các vị lãnh đạo của thành phố.
Chương Thụ Thanh nhíu mày nhăn trán, hình như Trần Bằng Trình đang cho rằng ông ta hiểu biết hơn các vị lãnh đạo ở đây, như đang chọc giận họ và rất hiếu thắng, quả thực đôi khi nói mà không để ý. Nhưng đối với quân khu, ông ta được coi trọng nhiều hơn. Về điểm này, đối mặt với một trận chiến ông ta sẵn sàng chết để giành thắng lợi trở thành thiếu tướng lục quân là rất có khả năng.
Vân Chính Ninh và Chương Thụ Thanh làm việc ở thành phố này vài năm nay, vì sự việc của quân đội không ít lần đã đập bàn, đập ghế với Trần Bằng Trình. Cũng may, ngoài sự việc của quân đội thì những việc khác Trần Bằng Trình không quan tâm, nếu không hai người bọn họ cũng đã không chịu nổi từ lâu. Hôm nay, ông ta đột nhiên tới đây, rốt cuộc là muốn gì đây.