Khi Phương Minh Viễn và Lý Vũ Hân đi rời khỏi thành cổ Bình Xuyên trời đã tối, Phương Minh Viễn từ trước đến nay vẫn luôn chú ý rèn luyện cơ thểnên không cảm thấy gì, còn Lý Vũ Hân không tránh khỏi có chút đau chân. Nhưng chút đau này có đáng gì so với việc được đi tham quan cùng Phương Minh Viễn. Đoàn người lại đi ra từ cửa chính của thành cổ Bình Xuyên.
-Sở trưởng Lưu, ban đêm trong thành cổ có nhân viên tuần tra không?
Phương Minh Viễn đột nhiên nghĩ tới, cả đoàn người đã đi xung quang bên trong thành cả buổi chiều, không ngờ gặp rất ít người, không có ai ngoài bảy, tám người bảo vệ văn vật trong huyện ra. Trước đây nơi này là một thôn trại, hơn nhân khẩu có thể bảo đảm sẽ không xảy ra vụ trộm lớn nào, nhưng bây giờ chỉ có một vài người bảo vệ những văn vật này. Xem chừng không ít người còn muốn quay về Thị Trấn, trong cổ thành có thể sẽ không có người ở rồi.
Mặc dù nói trong mắt những người dân thường, ở đây chẳng qua chỉ là một ngôi làng hoang tàn, nhưng trong con mắt của Phương Minh Viễn và những người hiểu biết nơi đây vẫn là một kho báu lớn, có thể mỗi một bia đá mọi người dùng để đệm chân chính là những cổ vật hàng mấy trăm năm. Ở Hoa Hạ, ngay cả ống thoát nước trên đường đều bị trộm lấy đi bán phế liệu, không cần phải nói nhiều nữa, những thứ đồ trong thành cổ, cả những đồ cổ mất bất kì cái nào đều sẽ khiến cho con người cảm thấy tiếc hận.
-Có có có, chúng tôi đã tổ chức một vài thôn gần đây, có khoảng hơn người, còn có đội thanh tra được huyện cử đến, công việc của họ là phụ trách tuần tra bảo vệ thành cổ về đêm.
. Lý Vũ liền cười nói. Ông ta có thể nhìn ra được Phương Minh Viễn khá mãn nguyện với việc ông ta tháp tùng hắn vào chiều nay. Đến lúc này, càng phải trước sau vẹn toàn, không thể thất bại trong gang tấc. Nếu có thể khiến cho Phương Minh Viễn khen ông ta vài câu trước mặt Bí Thư huyện ủy vậy thì bản thân sau này những ngày tháng ở trong huyện tốt biết bao.
Mặc dù nói, ông ta không hề trông mong có thể thăng quan tiến chức, nhưng việc địa vị của phòng bảo vệ văn vật được tăng lên thì ông ta với danh nghĩa là sở trưởng cũng có thể tranh thủ giành lấy phúc lợi cho mọi người mà.
Hơn sáu mươi người, vậy việc bảo vệ số văn vật của các ông tối nay sẽ có người trực phải không? Phương Minh Viễn trầm ngâm một lúc hỏi.
-Người chỗ chúng tôi chia thành ba ca. Bảo đảm mỗi đêm có sáu, bảy người ở đây trực, thành thật mà nói, số người thì ít trong khi thành cổ thì quá lớn.
Lưu Vũ phản ứng rất nhanh, vẫn là việc kêu khổ với cái cậu Phương này, với lại điều này cũng là sự thật. Không đến bảy mươi người, mà phải phụ trách một ngôi thành cổ mà lúc thinjg vượng nhất sống tới hàng chục nghìn người, thật sự là giống như muối bỏ bể vậy, khó tránh việc có sơ hở. Đến lúc đó, nếu như vị này trách phạt thì mình cũng sẽ ê mặt.
-Vẫn quá ít người.
Phương Minh Viễn đứng ở trước cổng thành, một thành cổ lớn như vậy, chỉ dựa vào chưa tới bảy mươi người tuần tra ban đêm rất khó tránh khỏi sơ suất.
-Sở trưởng Lưu, ngày mai ông vào huyện, trước tiên phải tuyển bốn trăm người. Những người này đều phải là người dân địa phương thuần khiết ở Bình Xuyên, còn những người ăn chơi lêu lổng thì không cần, ưu tiên những quân nhân đã xuất ngũ. Đến lúc đó, tôi sẽ nhờ cục cảnh sát cùng phối hợp lựa chọn. Bốn trăm người này, anh cứ lựa chọn cho kỹ, nếu tìm được những người có tinh thần trách nhiệm, chăm chỉ. Anh có thể nói cho bọn họ, Nếu làm tốt công ciệc này sau này tu sửa thành cổ xong, họ đều có thể ở lại, xem như là vào làm công cho Phương gia tôi.
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến Lưu Vũ trong lòng mừng rỡ, hiện giờ trong huyện chỗ thích nhất để đi làm công là đụng đến sản nghiệp nhà họ Phương, bất kể là tiệm cơm Phương gia hay là siêu thị Carrefour, cả đến chợ bán sĩ, đó đều là những nơi người ta cương quyết muốn vào. Không chỉ lương cao, phúc lợi tốt, hơn nữa Phương gia cũng đối xử công bằng với công nhân, có tiếng tăm trong huyện, chính là những người có máu mặt trong cơ quan chính phủ, vừa nghe nói anh là công nhân của sản nghiệp nhà họ Phương thì trên mặt luôn có nét tươi cười.
Chỉ có điều nhà họ Phương tuyển công nhân trước tiên là phải đối mặt với người nhà của những quân nhân và cảnh sát, sau đó mới tuyển công nhân bên ngoài, hơn nữa một vài chức vụ đó phần lớn đều sẽ bị người trong Huyện ủy và Uỷ ban Nhân Dân Huyện cướp đi.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là những bạn bè thân thích của người trong Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện có thể đi cửa sau, mà là nhà họ Phương đồng ý dưới cùng một điều kiện bình đẳng, ưu tiên lấy những người được đề cử, nếu ai dám làm chuyện xằng bậy trong nhà họ Phương thì sẽ bị Phương gia không chút khách khí đá đi.
–Cậu nói bốn trăm người?
Lưu Vũ nói có vẻ hơi run. Phương Minh Viễn đã đem số người lớn như vậy giao cho ông ta, Lưu Vũ hoàn toàn có thể tưởng tưởng được, đến lúc đó ngưỡng cửa nhà ông ta e rằng đều sẽ bị giẫm bằng. Điều này có thể là cơ hội cho bốn trăm người sau này có thể vào sản nghiệp nhà họ Phương làm công cơ mà, lúc đó có thể ban phát biết bao ân tình.
-Nhận trước bốn trăm người đã, sau đó sẽ tùy theo tình hình mà làm. Việc này tôi giao cho sở trưởng Lưu, ông nhất định phải làm cho tốt. Những người không đạt tiêu chuẩn tuyệt đối không cần. Nếu sau này có kẻ phá hoại bên trong, điều đó mới khó hòng phòng bị.
Phương Minh Viễn dặn dò.
-Mọi chi phí cần thiết, sở trưởng Lưu có thể viết hóa đơn cho tiết đến siêu thị thanh toán. Đúng rồi.
Phương Minh Viễn nhìn về phía Vệ Hưng Quốc nãy giờ vẫn im lặng đi phía sau, Vệ Hưng Quốc ngẩn người ra một chút sau đó mới móc ra một tờ chi phiếu đưa cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn tùy ý viết một chuỗi các con số, sau đó xé ra đưa cho Lưu Vũ, nói:
-Sở trưởng Lưu, mọi người vất vả nhiều rồi, cả sáng lẫn tối ở đây trông nom cũng không dễ dàng gì. Một chút lòng biết ơn, mong sở trưởng Lưu vui lòng nhận cho, chia cho mọi người một chút coi như trợ cấp .
Lưu Vũ run rẩy tiếp nhận phiếu, chỉ nhìn lướt qua thì đã giật mình. Đến tận ngàn nhân dân tệ, bọn họ có không đến một trăm người, một người có thể được chia đến khoảng hơn tệ, con số này đã ngang bằng với lương của một nhân viên trên huyện trong hai năm rồi. Cậu Phương này cũng thật là rộng rãi..
-Làm phiền sở trưởng Lưu chia cho mọi người, làm cho mọi người có động lực hơn, sau này đợi khi tu sửa thành cổ sau, còn có lợi ích cho mọi người. Những ngày này, mong mọi người gắng chút sức, coi sóc kỹ một chút. Nếu bắt được những người muốn vào ăn trộm, đến lúc đó còn có thưởng.
Cả trăm triệu tệ hắn còn có thể chi ra được, Phương Minh Viễn tất nhiên là sẽ không tiếc chút tiền mọn này rồi
Lưu Vũ hơi run để chi phiếu vào trong túi quần, ông ta cảm thấy tờ giấy mỏng manh hiện tại thực sự quan trọng như ngàn quân vậy. Nếu có sơ suất sai xót thì lột da xẻ thịt Lưu Vũ da bán, cũng không thể bán được nhiều tiền như vậy. Số tiền nhiều như vậy, trong thành cổ này có thể không có nơi nào khiến người ta yên tâm. Có khi, đêm nay chính mình cũng không thể chợp mắt.
Phương Minh Viễn nhìn ra Lưu Vũ có chút căng thẳng, không nhịn được cười và nói:
-Sở trưởng Lưu, hay là ông ngồi xe của tôi cùng trở về thị trấn. Trước tiên đưa những đồ vật đó cất trong tủ bảo hiểm.
-Cảm ơn cậu Phương, thật sự cảm ơn cậu.
Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, có thể giải quyết như vậy thật sự rất tốt. Việc khó khăn như vậy cuối cùng cũng có một giải pháp xử lý rồi.
-Tôi cảm thấy, còn có thể mua một vài chú chó, buổi tối giúp chúng ta tuần tra, như thế cũng có thể làm cho những phần tử xấu có chút sợ hãi.
Sau khi tĩnh tâm trở lại, Lưu Vũ liền nói.
-Hơn nữa, cậu Phương, các nhân tôi cho rằng, mười người cảnh sát đối với ở đây mà nói là không đủ. Nếu như sau này cậu còn muốn mở một điểm tham quan du lịch ở đây nữa thì nơi này phải có một đồn cảnh sát, nếu đã như vậy chi bằng bây giờ thành lập trước một đồn đi, như thế cũng sẽ làm cho bọn trộm vặt cảm thấy khiếp sợ.
Phương Minh Viễn gật đầu đồng ý. Về điểm này Lưu Vũ thật sự nói không sai, nơi này sau này nhất định phải có một đồn công an, hơn nữa lực lượng cảnh sát phải hùng hậu, không có môi trường an ninh tốt, làm sao lại có những người có giàu định cư ở đây.
Hắn nhìn Lưu Vũ, những người đàn ông tỉnh Tần Tây này làm việc rất tận tâm tận sức, suy nghĩ rất chu toàn, thành cổ này, sau này cũng cần có người quản lý, hơn nữa cần người có kiến thức về việc bảo vệ các văn vật, nếu thực sự có năng lực, sau này nói chuyện với Lý Đông Tinh để ông ta đến làm cán bộ ở đây. Ít nhất không cần lo lắng, ông ta vì chuyện khai phá thành cổ mà làm ra những chuyện chuyện ngu xuẩn tổn hại đến thành cổ. Ở huyện Bình Xuyên này, một cán bộ hiểu được việc bảo vệ các văn vật, thực sự rất có giá trị.
Lưu Vũ không hề hay biết, vẫn là biểu hiện của ông ta nửa ngày này đã để lại ấn tượng rất tốt cho Phương Minh Viễn, có thể nói ấn tượng này sẽ là nền tảng giúp ông ta sau này có thể ngồi lên được cái chức chủ nhiệm khu thành cổ mới một vị trí béo bở mà người người hâm mộ kia.
-Cậu Phương …
Lưu Ninh bỗng nhiên nói có chút ấp a ấp úng.
-Sở trưởng Lưu còn có chỗ nào khó xử? đừng ngại cứ nói hết ra.
Phương Minh Viễn nhìn thấy vậy không nhìn được cười nói.
-Cậu Phương, là như thế này…”.
Hóa ra, mặc dù nói khai phá huyện Bình Xuyên ngay từ đầu đã không làm ầm ĩ mà lầm việc một cách rất lặng lẽ. Nhưng điều này cũng thu hút sự chú ý của không ít người. Việc di dân trong thành cổ thì người nhà họ Phương đã làm hết, bọn họ không thể len chân vào được. Nhưng công tác tu bổ thành cổ đã có không ít người để ý tới. Thành cổ Bình Xuyên có tới gần ba trăm mẫu, số chi phí tu sửa là tương đối khả quan, một miếng thịt béo bở như vậy, đội sửa chữa của nhà họ Phương chắc chắn là không thể làm hết được, vậy thì chắc chắn phải mời đội bên ngoài về làm, với tư cách là trưởng phòng văn hóa huyện, lời nói của Lưu Vũ rõ ràng là rất có giá trị trong chuyện này, vì vậy mấy ngày nay nào là lãnh đạo truyền lời nào là thư tay của lãnh đạo, ông ta thật sự nhận được rất nhiều gửi gắm.
Phương Minh Viễn gật đầu, đây cũng là điểm đặc sắc trong việc buôn bán của Hoa Hạ, xảy ra chuyện này không hề khiến hắn bất ngờ.
-Cậu Phương, những người này tôi có nghe qua một chút, cũng biết được tình hình đại khái, có một vài người tôi căn bản chưa từng nghe qua, nhưng bọn họ lại được lãnh đạo gửi gắm , sở trưởng nhỏ như tôi đây cũng không thể làm gì được.
Lưu Vũ cau mày nói.