-Kẻ hủy diệt ” phút chốc đã nổi lên ở Hongkong, ngày chiếu thứ hai, các phương tiện truyền thông Hongkong hầu hết lại quay ra khen ngợi bộ phim, từ lời kịch tới tình tiết, từ diễn viên tới kỹ xảo dường như chẳng có chỗ nào để chê cả, đương nhiên các hãng truyền thông đó đều đặt ra một câu hỏi lớn cho đoàn làm phim, đó là cái tên bí hiểm họ “Phương” kia rốt cục là người như thế nào mà cứ như Tôn Ngộ Không vậy, tại sao trước đó, trong danh sách đoàn làm phim “Kẻ hủy diệt ” lại không hề có tên hắn?
Mà những người quan tâm đến chyện này lại để tâm tới việc các hãng hợp tác truyền thông Mỹ cũng đang tìm kiếm tên bí hiểm họ “Phương” đột nhiên xuất hiện trong danh sách đoàn làm phim và còn giữ chức quan trọng nữa.
Càng nhiều người chú ý tới chỗ điền tên trong danh sách đoàn làm phim do công ty điện ảnh Cẩm Hồ và các công ty điện ảnh của Hongkong hợp tác sản xuấtlại là tên họ “Phương”. Không ít người thắc mắc, bộ phim “Kẻ hủy diệt ” cũng là do Cẩm Hồ hợp tác quay với công ty điện ảnh Jade Bird, vậy hai tên họ “Phương” này liệu có phải là một người không đây?
Trong lúc này, việc tên họ “Phương” bí hiểm ấy rốt cục là ai và làm thế nào để tìm ra hắn đã trở thành tâm điểm bàn luận của mọi người.
Phương Minh Viễn rất ân hận, sao hắn lại nhất thời nhanh nhảu buột miệng “dạy” Trình Long một câu mà quên rằng vào lúc ấy bản thân y mới là người cần phải giữ bí mất nhất để tránh bị bọn săn tin làm ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn sau này. Kết quả là kể từ ngày thứ hai trở đi, những ai biết được “bí mật nho nhỏ” ấy của hắn đều buột miệng nói một câu “có đánh chết cậu tôi cũng chẳng nói”. Mọi người đều cười vang, còn hắn quả là cười không được mà khóc cũng chẳng xong.
Phương Minh Viễn với bộ mặt thất vọng nhìn Hoàng Triêm đang hớn hở nói:
-Chú Triêm, chú đừng có cười cháu nữa mà, cháu đang phiền muốn chết rồi đây.
Hoàng Triêm múa mép chỉ tay vào đám đông rồi lại chỉ mình nói với bộ mặt bất mãn:
-Bọn họ được, tại sao chú không được thế? Anh bạn nhỏ, phân biệt đối xử là không được đâu.
Phương Minh Viễn cười đau khổ đáp:
-Chú Triêm, chú là người đức cao vọng trọng, là hình mẫu của bọn tiểu bối chúng cháu, chú đáng ra phải…
Hoàng Triêm gạt tay lia lịa:
-Dừng, dừng, dừng, nếu mà như vậy thì đã chẳng phải chú Triêm nữa mà là thánh nhân, là đại hiền thời cổ, là tượng phật rồi. Chờ tới lúc chú xuống suối vàng, các cháu thích nói gì thì nói, chú ngắm mắt làm ngơ. Giờ cháu mà muốn chú sống như vậy thì chẳng bằng kết liễu chú bằng một nhát đao cho nhanh.
Khóc….Chú Triêm quả nhiên đúng là chú Triêm, một câu mà đã làm cho Phương Minh Viễn nghẹn không nói được gì.
Hoàng Triêm nhìn Phương Minh Viễn từ trên xuống dưới, chờ tới khi Phương Minh Viễn cảm thấy khắp người không yên mới thở dài một tiếng nói:
-Tên tiểu tử này, rốt cuộc học được cái bản lĩnh này ở đâu vậy? Soạn văn, soạn nhạc thì không cần phải nói, không ngờ còn được trời phú cho tài viết kịch bản, “Kẻ hủy diệt ” rất tuyệt, lão già ta đây xem xong cũng thấy rất vui. Có điều, nói thật là lão già này cũng rất lo lắng. Để so sánh với phim ảnh Hollywood thì phim ảnh Hongkong đã lạc hậu rồi.
Phương Minh Viễn trong lòng nghĩ, chú Triêm mới là gừng càng già càng cay. Quãng thời gian tới lúc điện ảnh Hongkong cực thịnh rồi xuống dốc, đoán theo lịch sử kiếp trước thì còn hai năm nữa, điện ảnh Hongkong hiện giờ đang ở thời kỳ đỉnh cao, bất kể là số lượng phim hay doanh thu phòng vé đều rất khả quan, nhưng chú Tiêm đã nhìn thấy rồi, phim ảnh Hongkong mà so với Hollywood thì đã có chiều hướng lạc hậu.
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
-Đúng vậy, chú Triêm cháu đồng ý với cách nhìn của chú. Đề tài phim Hongkong cạn rồi, tất cả bịluẩn quẩn trong mấy đề tài phim băng đảng xã hội đen, bắn nhau, phim ma hay phim võ hiệp, đề tài các loại như phim khoa học viễn tưởng, ảo tưởng, thiên tai, kỷ lục hay chiến tranh đều giảm xuống cực ít. Mà tất cả mọi người lại chung thủy với kiểu phim nhỏ đầu tư thấp, cứ như thế, phim ảnh Hongkong chắc chắn không theo nổi bước chân của Hollywood rồi. Ở Hongkong những bộ phim được đầu tư ở mức mười, hai mươi triệu đô Hongkong đã được coi là tác phẩm lớn, còn ở Hollywood một bộ phim được đầu tư triệu đôla Mỹ cũng chẳng có gì là ngạc nhiên với giới truyền thông. Tục ngữ nói, tiền nào của đấy, đồ đẹp giá thấp thì tốt thật nhưng cuối cùng thì có được mấy bộ. Buôn bán là như thế, điện ảnh cũng vậy. Cháu nghĩ từ nay về sau, những bộ phim có thể nhận được sự tán đồng của người xem, tạo được tiếng vang trên toàn thế giới đa số vẫn là những bộ phim lớn được đầu tư cao.
Hoàng Triêm gật gật đầu đáp:
-Không sai, cháu nói rất có lý. Dùng là tiền nào của đấy. Có điều, cái đề tài giả tưởng cháu nói là gì ?
- Giả tưởng? À, đấy là cách nói của người phương tây, nếu nói theo chúng ta thì là đề tài tiên hiệp. Ví dụ giốngbộ “”Chúa tể của những chiếc nhẫn”, chính là người ta nghĩ ra cái gì thì cho cái đó lên màn bạc.
Đề tài ảo tưởng, để mà nói ra tỉ mỉ định nghĩa của nó thì Phương Minh Viễn cũng chẳng nói được, mà lại còn khó lấy ví dụ. Dù saothì ở đầu những năm chín mươi, do mấy hiệu ứng máy tính kỹ thuật cao còn chưa thành thục nên đề tài giả tưởng chính gốc vẫn chỉ là trên mặt giấy hoặc trong trí tưởng tượng của mấy đạo diễn.
-Ma thuật giả tưởng sao? Cái đó cũng có thể mang lên màn hình à?
Hoàng Triêm ngạc nhiên nói. “Chúa tể của những chiếc nhẫn” tác phẩm văn học lớn của phương Tây ông đương nhiên là biết tới.
-Dạ, giống như “Truyền thuyết Thục sơn” của nước mình cũng có thể quay thành phim.
Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột. Dùtới bộ phim “Truyền thyết Thục sơn” do Từ Khắc quay sau này hắn cũng chưa xem qua.
Hoàng Triêm tay rung lên, suýt chút nữa kéo đứt hai cọng râu của mình.
-Thế liệu phải chi bao nhiêu tiền?
Hắn hạ giọng đáp:
-Nếu mà quay tốt thì kiếm được cũng nhiều ạ. Chú Triêm, cháu tiết lộ cho chú điều này, bộ “Kẻ hủy diệt ” đầu tư hết một trăm hai mươi triệu đôla Mỹ nhưng cháu dự kiến doanh thu ít nhất đạt ba trăm triệu đôla Mỹ, nếu tính thêm những khoản phát sinh, chú tính xem lợi nhuận là bao nhiêu?
Hoàng Triêm tay run lên, trên tay lại thêm hai cọng râu nữa, đau đến mức nhíu mày lại. Tuy nhiên so với điều đó thì những gì Phương Minh Viễn vừa nói lại càng làm lão ngạc nhiên hơn. Một trăm hai muoi triệu đôla Mỹ tiền đầu tư đã làm người ta ngạc nhiên, nhưng doanh thu ba trăm triệu lại càng ngạc nhiên hơn, tuy ông không phải là người trong ngành điện ảnh nhưng không lạ với cách tính lãi của phim ảnh, nếu mà cộng cả các khoản phát sinh có liên quan, không khéo ít nhất phải thu về trên năm trăm triệu đôla Mỹ. Năm trăm triệu tiền doanh thu của bộ phim ấy đã là hơn ba tỉ đôla Hongkong , gấp hơn bốn lần doanh thu của giới phim ảnh Hongkong năm ngoái.
Lãi của một bộ phim đã đủ để nắm trọn doanh thu phòng vé của hàng trăm bộ phim Hongkong , con số này làm Hoàng Triêm hết sức kinh hãi.
Nói thật Phương Minh Viễn ở đây mới chỉ tính sơ, ở kiếp trước, tổng doanh thu của “Kẻ hủy diệt ”đạt năm trăm hai mươi tỉ đôla Mỹ giá trị mấy khoản phát sinh tuy không xác định rõ nhưng hai, ba trăm tỉ đôla Mỹ là có. Nói cách khác, chỉ mình giá trị kinh tế mà bộ “Kẻ hủy diệt ”đem lại đã đạt bảy tới tám trăm triệu đôla Mỹ, tương đương với sáu, bảy lần tổng doanh thu phòng vé của phim ảnh Hongkong.
Đương nhiên rồi, cách tính này có chút cực đoan, suy cho cùng, ở Hollywood, trong một năm những bộ phim có thể đem về doanh thu cao cũng không phải giống như cái bắp cải muốn lấy là có, đôi khi một năm cũng chỉ có vài bộ đạt được cái mức ấy mà thôi. Đầu tư cao, tác phẩm lớn không phất định là có thể thu được lợi nhuận cao, ngược lại cũng sẽkhông xuất hiện bộ phim như “Thế giới nước tương lai”, làm cho công ty phim ảnh Hollywood phải đền hộc máu mồm ra.
Tuy nhiên, bạn không thể không thừa nhận, sau khi xem những bộ phim lớn, kinh phí cao con mắt của người xem sẽ được nâng lên một mức khá cao, họ sẽ so sánh với những bộ phim được làm cẩu thả, sản xuất trong vài tháng, đến bối cảnh cũng là giả, sau đó trong lòng họ cũng sẽ dựng lên một thước đo để đánh giá. Giốngnhư đàn ông nếm qua hương vị của tuyệt sắc mỹ nhân rồi, tự nhiên sẽ chẳng thèm để ý tới mấy loại hoa cỏ tầm thường nữa.
Hơn nữa, vào lúc đó, ngành cho thuê băng đĩa khá thịnh hành, mọi người tự nhiên sẽ nghĩ sau này có thể xem mấy bộ phim bình thường ấy trên tivi, dù sao hiệu quả cũng gần như nhau. Mà bạn cũng không thể không thừa nhận, mấy bộ phim lớn đầu tư cao đó, dù là trong tương lai có tivi tinh thể lỏng bốn hai inch , thậm chí còn có máy chiếu thì việc bạn xem ở nhà và ra rạp xem vẫn là hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Đối với điểm này, Phương Minh Viễn vẫn có cảm giác rõ rệt. Xem “Ngày kia ” ở ngoài rạp vẫn có khí thế hơn.
Đây là cái gọi là sợ so hàng với hàng.
Hơn nữa, phạm vi ảnh hưởng của phim ảnh Hongkong nói cho cùng cũng không xa bằng Hollywood. Thị trường chính của Hongkong là ở Đông Á, Đông Nam Á và thị trường Hoa Hạ còn đang khai thác, bị Hollywood trèo lên đầu như vậy, lại thêm những vấn đề nội tại khi phát triển cũng lộ ra vào lúc này, điện ảnh Hongkong đã trở lên ảm đạm trong mười mấy năm trời.
Hoàng Triêm tức khắc rút ra kết luận:
-Điện ảnh Hongkong nguy rồi.
-Đúng vậy.
Phương Minh Viễn thở dài nói. Ở kiếp trước cũng chẳng phải là không có ví dụ nào cho bộ phim kinh phí thấp mà lại hào quang chói lọi cả, nhưng đó là rất ít, chỉ có thể xem như trường hợp đặc biệt. Trào lưu của điện ảnh thế giới là như vậy, thỉnh thoảng có chiếc thyền lội dòng thành công, nhưng nói tới tổng thể, vẫn là như vậy.
-Chú Triêm, có điều chú không phải quá lo lắng đâu, nếu mà dân điện ảnh Hongkong ai cũng như chú, có thể kịp thời phát hiện ra khủng hoảng, thì đó lại là một cơ hội. Nguy rồi sẽ biến, biến rồi sẽ lại thông, Hollywood có lợi thế của Hollywood, phim ảnh Hongkong có điểm riêng của phim ảnh Hongkong, chỉ cần nhận ra được những khủng hoảng đang tồn tại, biết sửa chữa, đổi mới thì giờ vẫn chưa muộn.
Phương Viễn an ủi đáp. So với kiếp trước khi tự mình đem các tác phẩm lớn của Hollywoodvào Hongkong sớm hai năm, tạo ra mối lo ngại cho dân điện ảnh Hongkong, ở quãng thời thịnh chưa qua, thời tàn chưa tới, điện ảnh Hongkong vẫn đang gặp khủng hoảng.
Hoàng Triêm thở dài gật gật đầu nói:
-Mong là giống như những gì cháu nói.
Lâm Liên lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người nói:
-Phương Viễn, chị Thu Hạ tới rồi kìa.