Trùm Tài Nguyên

quyển 3 chương 583: không giống người thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Dung quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức lại quay trở về nói:

- Bọn họ là muốn gửi đồ quý.

- Gửi đồ quý? Tô Ái Quân kinh ngạc nói,

- Trên tàu còn có phục vụ cái này?

- Đúng vậy, ông Milton nói, ông ấy cảm thấy có đạo lý, liền yêu cầu mở ra.

Lâm Dung giải thích. Trên tàu vận chuyển hành khách của đường sắt Phụng Đồng đều cung cấp dịch vụ gửi đồ quý cho hành khách, như máy ảnh, đồ trang sức, tiền mặt cũng có thể gửi ở đây. Chi phí gửi cao nhất là mười tệ.

- Cao nhất mười tệ? Vậycũng không đắt.

Tô Ái Quân gật đầu nói, Bình Xuyên bây giờ, hàng hóa bán buôn đã là đúng như tên gọi của nó, hàng hóa ở đây không chỉ có thương nhân trong tỉnh Tần Tây đến mua, mà ngay cả năm tỉnh Tây Bắc và các tỉnh lân cận tỉnh Tần Tây đều có thương nhân đến mua sắm. Thời điểm năm , dịch vụ của ngân hàng còn chưa mau lẹ thuận tiện như sau này, mà tư nhân muốn sử dụng chi phiếu, cũng không phải chuyện dễ dàng, cho nên rất nhiều cá thể thương hộ và cả chủ xí nghiệp nhỏ, đều không thể không mang theo lượng tiền mặt lớn trên người, mà trên tàu hỏa người đông hỗn tạp, đúng là nơi mà bọn trộm ưa thích. Nên kiểu phục vụ thế này trên tàu, dĩ nhiên là sẽ được những người này hoan nghênh.

- Chỉ có điều lộ trình này hơi ngắn, cho nên người gửi còn không nhiều. Cái dịch vụ này ngoại trừ làm chúng tôi để lại thanh danh tốt ra, thìkhông có nửa phần tiền lợi nhuận, còn phải tự bỏ tiền ra.

Lâm Dung nhỏ giọng than thở nói.

Phương Minh Viễn chỉ làm như không nghe thấy, ở điểm này, Lâm Dung so với Lâm Liên vẫn còn ý nghĩ khống chế giá thành, phàm là hạng mục không đạt được cân đối thu chi, cô liền nhìn không vừa mắt.

Tô Ái Quân hiểu ý nhìn thoáng qua Phương Minh Viễn, hiển nhiên, vậy coi như là làm thí điểm, nếu như hiệu quả thật sự không tệ, sau này có thể hướng Tô Hoán Đông yêu cầu mở rộng. Tin rằng ở trên chuyến tàu khách đường dài, dịch vụ này nhất định sẽ được hoan nghênh. Chỉ có điều, Tô Ái Quân cảm thấy làm sao khống chế những người này không biển thủ mới là chuyện phiền toái. Có điều Phương Minh Viễn đã dám làm quyết định này, tất nhiên là đã có đối sách tương ứng.

Trong khi nói chuyện, đã thấy nhân viên phục vụ trên xe đẩy một chiếc xe bán hàng từ một phía đi đến, thỉnh thoảng lại có người hỏi giá hàng hóa, Tô Ái Quân chú ý tới, giá cả những hàng hóa này tương đối thấp, về cơ bản thì giá cả tương đương với những hàng quán bình thường trong thị trấn.

- Đây cũng là quyết định của cậu ta?

Tô Ái Quân chỉ Phương Minh Viễn cười hỏi. Phải biết rằng tất cả những người từng ngồi tàu hỏa đều biết, nhà ga phụ cận kể cả trong nhà ga và trên tàu hỏa, tất cả hàng hóa đều kém chất lượng, hét giá cao còn không cho thương lượng, dù sao Hoa Hạ người đông, mỗi ngày người cần ngồi tàu hoả cũng nhiều, những người này căn bản là không thèm để ý gì đến danh dự của thương gia, cũng mặc kệ khách quen gì, làm thịt một người là được một người.

- Đúng vậy, đường sắt Phụng Đồng toàn bộ hành trình chỉ km, trước kia tàu chậm, phải đi mất gần năm giờ, mọi người ở trên tàu mất nhiều thời gian, vấn đề ăn uống nếu mang theo không đủ, cũng chỉ có thể mua. Nhưng hiện tại lại đổi thành tàu tốc hành, toàn bộ hành trình cũng không quá một giờ, nếu như lại bán hàng như vậy, chỉ sợ trở thành đồ trang trí, không có người sẵn lòng mua. Cho nên cậu ấy mới yêu cầu phải hạ giá hàng hoá. Như vậy, chính là lấy sốlượng làm lãi.

Lâm Dung thấp giọng nói.

- Kỳ thật lợi nhuận thế này cũng không thấp, hàng hóa thống nhất do siêu thị Carrefour cung cấp, giá thành giảm đi không ít.

- Ha ha ha. . .

Tô Ái Quân không nhịn được cười lên. Cái này là lợi ích của việc kinh doanh nhiều loại, vậy nên giảm bớt được giá thành. Nếu như công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên tự đi mua sắm những vật tư này, bị khống chế giá mua, nhất định là không thể so sánh với siêu thị Carrefour. Siêu thị Carrefour bây giờ, đã trải rộng khắp các thành thị cả nước, cũng đang mở rộng ở những thành thị loại hai, số lượng chi nhánh đã hơn , đối mặt với một khách hàng lớn như vậy, bất kỳ một nhà máy nào đều không dám thờ ơ. Nhân viên vật tư của bọn họ mua vào với giá cả dĩnhiên cũng là thấp nhất.

- Minh Viễn, nhân viên liên quan đến vụ án Bằng Vũ, đã xuống, về cơ bản là theo yêu cầu của cháu, Hứa Nam cùng tên thẩm phán kia, bị khai trừ công chức, hơn nữa cấm bọn chúng công tác lại ở các đơn vị xí nghiệp nhà nước trong tỉnh Tần Tây, còn có một ít nhân viên khác liên quan đến vụ án không sâu, cũng đều xử lý. Có điều là, Minh Viễn chú nên nhắc nhở cháu, trong trong tỉnh này có một số người đối với cháu tương đối bất mãn, có không ít tin đồn, cho rằng làm như vậy là tổn hại đến bộ mặt của chính quyền.

Tô Ái Quân thấp giọng nói.

- Vâng, cháu cũng nghe nói.

Phương Minh Viễn khẽ gật đầu. Đối với việc này hắn sớm có chuẩn bị tâm lý, với những người này, thật không có cách nào giảng đạo lý. Thân là nhân viên cơ quan nhà nước, biết luật lại cố tình vi phạm, làm vụ án oan sai, cái này lại không làm mất bộ mặt của chính quyền, trái lại xử lý bọn chúng, lại tổn hại đến bộ mặt của chính quyền, logic chó má gì vậy, nghe giống như truyện nghìn lẻ một đêm, nhưng chuyện này là thật sự.

- Thứ Logic khốn kiếp này, ở trong quan chức bây giờ, lại rất phổ biến, lúc này đây Minh Viễn cháu thành công, nhưng không phải luôn luôn như vậy. Mặc dù nói như vậy, chú cũng rất không cam lòng, nhưng đôi khi, thật là ứng với câu nói kia, người trong giang hồ, thân bất do kỷ a.

Tô Ái Quân có phần cảm khái nói. Bước vào quan trường mặc dù chỉ có hai năm, nhưng Tô Ái Quân cảm thấy tâm tính của mình đã già, ngẫm lại cha cả đời đều lăn lộn ở quan trường, tâm lý này cực kỳ mỏi mệt, anh ta chỉ sợ cũng phải nhịn rất nhiều năm a.

- Cháu biết rồi, chú Tô, cũng giống như nước lạnh luộc ếch, từ từ thay đổi, đến lúc bọn chúng cho dù có phát hiện ra, cũng không có sức mà thay đổi, mới đại công cáo thành. Hắc hắc, không biết đời cháu có thể chứng kiến hay không.

Phương Minh Viễn cười lạnh nói.

“Chát" Tô Ái Quân gõ vào trán hắn một cái, tức giận nói:

- Cháu nếu cũng không biết có thể chứng kiến hay không, thì chú đây khẳng định là không thấy rồi.

Nguyên một đám Lâm Dung cùng bọn người đi theo Trần Trung che miệng cười trộm.

Với Phương gia cùng của cải tích lũy cá nhân của Phương Minh Viễn, mà bây giờ còn có người dám gõ lên trán Phương Minh Viễn, đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bởi vì không dừng ở nhà ga trung gian, mới chạy phút, tàu hoả đã tới nhà ga huyện Bình Xuyên.

Mọi người xuống xe, nhà ga huyện Bình Xuyên bây giờ cũng không có vẻ keo kiệt như trước kia, mặc dù không thể so sánh với nhà ga Phụng Nguyên, nhưng ở trong tỉnh Tần Tây, coi như là đạt đến tiêu chuẩn cấp thành phố. Trong những nhà ga cấp huyện, đây tuyệt đối có thể coi là hàng đầu được rồi. Mọi người theo lối đi ra ga, làm cho Tô Ái Quân cảm thấy kỳ quái là, ở chỗ này, rõ ràng không thấy cảnh quen thuộc ở trước cửa nhà ga trong nước - đó là mỗi khi có lữ khách ra ga, liền có đám phụ nữ ùa ra như ong vỡ tổ lôi kéo khách vào khách sạn.

Tuy nhiên anh ta rất nhanh liền chú ý tới, ở đối diện lối ra cách đó không xa, có một ô che nắng, dưới tán ô là một dãy bàn, ngồi một loạt người, ở phía trước bàn đều bày biện biển quảng cáo, phía trên chẳng những có ảnh, còn ghi rõ giá cả nghỉ lại, thoạt nhìn đều là khách sạn Bình Xuyên. Có không ít lữ khách ra cổng ga đi đến hướng đó.

Phương Minh Viễn để ý tới ánh mắt của anh ta, cười nói:

- Đây là ý của ông Milton, ông ấy cho rằng nếu như bỏ mặc những nhân viên khách sạn này kiếm khách như trước kia, chẳng những tạo thành hỗn loạn trước cổng nhà ga, còn dễ dàng phát sinh rất nhiều vấn đề. Cho nên ông ấy quy định, tất cả khách sạn phải ở chỗ này kiếm khách, đều phải nộp mức tiền thế chấp nhất định cho nhà ga, mới có thể vào đây kiếm khách. Nếu có lữ khách khiếu nại với nhà ga, và qua thẩm tra, khách sạn nếu như không bồi thường tổn thất cho lữ khách, liền khấu trừ từ tiền thế chấp bồi thường tương ứng cho lữ khách. Ha ha, hiện tại không chỉ là Bình Xuyên, nhà ga Phụng Đồng cũng đã mở rộng quy định này. Cháu cảm thấy hiệu quả rõ rệt, các lữ khách có thể càng yên lòng vào ở, bên ngoài ga này cũng giảm đi rất nhiều phiền toái.

- Những việc này, không có các loại lệ phí gì chứ?

Tô Ái Quân cười hỏi.

- Không có bất kỳ lệ phí gì, hơn nữa chỉ cần bọn họ muốn rời khỏi, tiền thế chấp tháng sau sẽ trả lại một phần cho bọn họ.

Phương Minh Viễn cười nói.

- Vậy các cháu bày ra nhiều sự vụ chẳng phải là muốn tự mình bỏ tiền ra sao?

Tô Ái Quân lại càng kỳ quái, nhiều công việc dĩ nhiên là nhiều phí tổn, cho dù là Phương Minh Viễn nhiều tiền thế lớn, cũng không chịu nổi bỏ ra chỗ tiền này a.

- Cũng không tốn tiền, số tiền thế chấp kia đặt ở trong tay của chúng cháu, có thể có không ít cách dùng đến. Như vậy chẳng khác nào nhận được một số tiền vay không kỳ hạn.

Lâm Dung đắc ý cười nói. Chủ ý mặc dù là Milton đưa ra, nhưng quy trình thao tác cụ thể, cũng có công lao của cô, làm sao có thể làm không công được chứ.

Tô Ái Quân vỗ trán, anh ta làm sao lại quên mất nhà ga loại này lưu lượng khách rất nhiều, những người kinh doanh khách sạn này còn không muốn chui đầu vào sao, cho nên phía nhà ga căn bản là không cần lo lắng phải hoàn lại khoản "cho vay" này, cho dù là có người muốn lui ra ngoài, như vậy chỉ cần tin tức truyền đi, chỉ sợ sẽ có nhiều người hơn vung tiền muốn chen vào. Mặc dùmỗi khách sạn nộp số tiền thế chấp có hạn, nhưng chỉ cần số lượng đạt tới mức độ nhất định, thì khoản tiền này cũng tương đối khả quan.

- Đi bên kia một chút.

Tô Ái Quân ra khỏi ga cũng không vội rời đi, anh ta còn muốn nhìn những nơi khác của nhà ga huyện Bình Xuyên.

Phương Minh Viễn dĩ nhiên là không cự tuyệt, cùng với anh ta đi dạo trong nhà ga.

So với nhà ga Phụng Nguyên, nhà ga huyện Bình Xuyên ở đây không có dòng người chen chúc như vậy, cũng làm cho mọi người cảm thấy đứng ở trong đó thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều. Ở bên trong lẫn bên ngoài nhà ga có rất nhiều quán hàng rong, Tô Ái Quân thử để ý giá cả, cũng không khác mức giá trong căn tin. Hiển nhiên, đây cũng là lấy hàng trực tiếp từ siêu thị Carrefour, hưởng lợi nhuận từ chênh lệch giá, lấy số lượng làm lãi.

- Cái anh này như thế nào không nói đạo lý như vậy?

Không biết từ chỗ nào truyền đến giọng nói có chút tức giận của một cô gái, nghe hình như có chút quen tai.

Lâm Dung hiển nhiên cũng nghe được âm thanh này, không khỏi cùng Phương Minh Viễn dò xét xung quanh.

- Ồ, đây không phải là Tiểu Vũ Hân sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio