Sáng sớm Thừa Càn cung đã nghênh đón Hoàng hậu đại giá, Đổng Ngạc phi vội vàng ngồi dậy đón tiếp.
Hai vị chủ tử tán gẫu một hồi, cũng tính là trò chuyện với nhau thoải mái vui vẻ.
Chỉ có điều, Hoàng hậu ở đây mà tâm tư không ở đây nơi này, nhìn quanh một vòng không thấy có bóng hình Tang Chi cũng lấy làm khó hiểu, rồi lại không tiện hỏi.
Quay trở về Khôn Ninh cung, sắc mặt Hoàng hậu đương nhiên không thể tốt, liền cho Thái Uyển Vân đi tìm xem rốt cuộc Tang Chi đang ở nơi nào.
Thái Uyển Vân không dám thờ ơ, vội vàng chạy tới Thừa Càn cung thăm hỏi, lại nghe người Thừa Càn cung đáp lại rẳng Tang Chi đã trở về Khôn Ninh cung rồi.
Thái Uyển Vân cũng kinh ngạc, nghĩ đi nghĩ lại mình chưa từng nhìn thấy Tang Chi! Rồi lại vội vàng tra hỏi từng người trên dưới Khôn Ninh cung, quả nhiên người trước sau không thấy được bóng dáng Tang Chi không chỉ có một mình mình.
Thái Uyển Vân thảng thốt trong lòng, Tang Chi...!không phải là đột nhiên mất tích rồi đấy chứ?
Nghĩ ngợi hồi lâu, Thái Uyển Vân quyết định sẽ không nói cho Hoàng hậu hay biết sự tình.
Đối với Hoàng hậu, sự biến mất của Tang Chi suy cho cùng cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt.
Thái Uyển Vân nghĩ thầm, sự tồn tại của Tang Chi ở nơi này mới chính là một đại hoạ.
Hoàng hậu chờ đợi cả buổi, thấy Thái Uyển Vân trở về, vội hỏi, "Nàng đang ở đâu?"
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Tang Chi cô nương có việc phải tới Tân Giả khố, có lẽ khoảng hai ngày nữa sẽ trở về."
"Tân Giả khố?" Hoàng hậu thấy rất kỳ quái, "Nàng đi Tân Giả khố làm gì?"
Thái Uyển Vân cúi đầu, "Chuyện này lão nô cũng không rõ."
Hoàng hậu mím môi, tựa như lời nói đến bờ môi lại nuốt trở về, cuối cùng chỉ nói, "Thôi, vậy thì chờ nàng trở lại rồi bàn tiếp."
Nàng thân là Hoàng hậu, một nơi như Tân Giả khố đương nhiên nàng sẽ không chạm tới.
Hơn nữa Đoan Mẫn công chúa sắp vượt đường xa nhập cung, Hoàng hậu cũng không thể giữ những tâm tư kia bên cạnh một tiểu cô nương được.
Thái Uyển Vân âm thầm thở phào.
Nhưng rồi đã qua mấy ngày liên tiếp, không một ai nhìn thấy bóng dáng Tang Chi ở nơi đâu.
Như lúc này đây, Hoàng hậu ngồi thật nghiêm trang trên chủ vị, sắc mặt âm trầm.
Thái Uyển Vân quỳ trên mặt đất, biết rõ không thể nào che mắt chủ tử được, vẫn cố gắng, "Thực sự lão nô đã thăm hỏi, biết được rằng Tang Chi tới Tân Giả khố.
Chỉ là không biết...!tại sao lại không trở về."
"Có nghĩa bây giờ người vẫn đang ở Tân Giả khố?"
"Chuyện này..."
Một tiếng vỡ chói tai, chén trà trên tay Hoàng hậu đã vỡ nát thành từng mảnh, văng trên mặt đất, "Thái Uyển Vân, ngươi to gan!"
Thái Uyển Vân hoảng đến mức cả người phát run, "Nương nương! Hoàng hậu nương nương tha mạng! Hoàng hậu nương nương, Tang Chi...!thật sự chúng ta không thể giữ Tang Chi lại được đâu!"
Hoàng hậu đứng dậy, từng bước từng bước đi đến trước mặt Thái Uyển Vân, thật thong thả, "Hết lần này đến lần khác ngươi ăn cây táo rào cây sung, bổn cung vẫn luôn nể tình ngươi từ đầu đã trung thành nên mới khoan dung.
Nay ngươi gả gan che mắt bổn cung như thế."
Hoàng hậu đang nói bỗng im bặt, ba hồn bảy vía Thái Uyển Vân bay đi một nửa, luống cuống dập đầu, nắm lấy vạt áo của Hoàng hậu, "Nương nương! Hoàng hậu nương nương, nô tài trung thành trời đất chứng giám! Tất cả những gì nô tài làm cũng là vì lợi ích của nương nương mà thôi!"
Đã nói thế này...!vậy thì sự thật là Tang Chi chính xác đã gặp nguy rồi.
Hoàng hậu cảm thấy như mình choáng váng mặt mày.
Tang Chi...!đang ở nơi đâu?
"Người đâu, kéo xuống, đánh ba mươi gậy, trục xuất khỏi cung." Lời của Hoàng hậu thoang thoảng mà không khác nào phán cho Thái Uyển Vân một án tử.
Thái Uyển Vân đã đến tuổi này rồi, nếu như còn bị trục xuất khỏi cung, chắc chắn không thể sống nổi.
Mà còn chưa nói đến chuyện ra khỏi cung rồi có sống nổi hay không, chỉ nói riêng ba mươi gậy gỗ thôi, chịu ba mươi đại bản sao còn có thể sống nổi?
Tang Chi biến mất rồi, người đứng sau chỉ có một - Thái hậu.
Thần sắc Hoàng nhợt nhạt, ép cho bản thân mình phải giữ tỉnh táo, bằng không ngay lúc này nàng sẽ nghe theo bản năng mà lao ngay đến Từ Ninh cung.
Chưởng sự Khôn Ninh cung bị phạt nặng, đã phạt còn muốn đuổi ra khỏi cung, một chuyện lớn như thế này đương nhiên chẳng mất bao lâu đã lan đi khắp nội cung.
Đổng Ngạc phi nghe chuyện, cảm giác vô cùng khoa hiểu.
Thái Uyển Vân kia trước nay xem ra trung thành như một, sao lại đi đến nước này? Nàng nghĩ, trong lúc nhập nhoạng thế này đoán cũng không ra, bèn tới thỉnh an Hoàng hậu.
Tới rồi, nhìn thấy Hoàng hậu rồi, lại không ngờ Hoàng hậu biến thành như vậy.
Chủ vị Khôn Ninh cung bỗng nhiên quá lạnh lùng, không còn chút ôn hoà nào nữa.
"Tang Chi mất tích rồi." Âm sắc của Hoàng hậu rét buốt, "Thái Uyển Vân biết mà che giấu, tự tiện làm chủ, đồng nghĩa với bất trung.
Nô tài mà bất trung thì còn giữ lại làm nô tài hay sao?"
Đổng Ngạc phi thở dài, "Hoàng hậu nương nương, Thái ma ma đã phải chịu ba mươi gậy rồi, cái mạng bây giờ cũng khó giữ, còn đuổi ra khỏi cung nữa ư? Mà giữ người lại thì biết đâu sẽ còn có lúc Hoàng hậu nương nương cần dùng đến?" Quả thực hiện tại nếu có việc cần giao phó cũng chưa có ai tiện bằng Thái Uyển Vân.
"Mong Hoàng hậu nương nương nghĩ lại, càng nguy cấp càng nên bình tĩnh."
Hoàng hậu, đến cùng thì vẫn là lưu ý ý kiến của Đổng Ngạc phi.
Thái Uyển Vân được giữ lại trong cung.
"Chỉ e là do Thái hậu ra tay, mà Hoàng hậu nương nương, người phải thật vững vàng." Đổng Ngạc phi nói xong một câu ý tứ, cũng cáo từ xin lui.
Một người đang còn tồn tại như thế làm sao có thể tan vào không khí được? Đột nhiên thành hư không, đến nửa mảnh điểm dấu vết cũng không để lại.
Hoàng hậu cho người đi lùng khắp nơi, suốt gần nửa tháng mà vẫn không hề ra chút manh mối.
Giờ đây nàng đã không biết được Tang Chi còn sống hay đã chết, nàng cũng không biết mình nên nghĩ gì, nàng chỉ biết cảm thấy như mỗi ngày mỗi đêm đều chỉ còn lại đau khổ.
Mà thật kì quái hơn, Từ Ninh cung cũng không hề có chút động tĩnh nào.
Một ngày hè nắng nóng oi bức.
Hoàng hậu tới Từ Ninh cung thỉnh an.
Thậm chí nàng nghĩ mình sẽ nói ra, rằng chỉ cần Thái hậu không làm hại đến Tang Chi, Thái hậu có bảo nàng làm gì nàng cũng sẽ nhất nhất nghe theo.
Nhưng rồi những lời ấy có thể nói ra được với Thái hậu hay không, Hoàng hậu cũng là người rõ ràng nhất.
Bên ngoài trời nắng nóng mà bên trong Từ Ninh cung lại mát mẻ.
Một khối đá lớn hình vuông đã được chuyển lên từ hầm băng, đặt một góc phòng, có người đứng quạt cho tản hơi lạnh ra khắp cung phòng.
Thái hậu vẫn như xưa, luôn luôn bình thản, bàn với Hoàng hậu vài việc vặt.
"Đã gần một tháng rồi, Đoan Mẫn công chúa cũng sắp đến kinh thành rồi chứ?"
Từ Ninh đương nhiên đã biết chuyện Tang Chi bỗng nhiên biến mất, cũng vẫn luôn để mắt xem Hoàng hậu muốn làm gì.
Còn Đoan Mẫn công chúa, hành trình đến Tử Cấm Thành của Đoan Mẫn công chúa không thuận lợi.
Đã tháng bảy, thời tiết nắng nóng, Đoan Mẫn công chúa bị cảm nắng trên đường, lộ trình lại phải trì hoãn mấy ngày.
Hoàng hậu quỳ gối, thay vì đáp Thái hậu lại nói:
"Hoàng ngạch nương, thần thiếp..."
"Thái hậu, việc lớn không ổn rồi." Lời nàng nói còn chưa dứt đã bị tiếng cung nhân bên ngoài vọng vào cắt ngang.
"Chuyện gì?"
"Giản Thân vương đột ngột phát bệnh, đột tử ngày qua.
Đoan Mẫn công chúa hay tin dữ, chắc chắn sẽ quay trở về."
Hoàng hậu biến sắc, mặt tái đi, "Cái gì?!"
Thái hậu cũng thất kinh ra mặt, câu chữ gấp gáp, "Giản Thân vương còn trẻ lại khoẻ mạnh, sao lại đột tử được! Đột ngột như thế?"
Bộ dạng thất kinh nom không giống như là cố tình làm ra vẻ.
Nhưng cũng thật trùng hợp.
Chỉ gần một tháng trở lại đây, trong khi Đoan Mẫn công chúa đang trên đường nhập kinh, Tang Chi mất tích, nay đến Giản Thân vương đột tử.
Mặt Hoàng hậu đã cắt không còn một giọt máu, khi ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, ánh mắt kia lại thật là quật cường.
Nàng đứng lên, nhưng gần một tháng tâm tư dằn vặt ăn ngủ không an khiến cho nàng suy nhược, đứng lên mà loạng choạng, như thể là không thể nào đứng thẳng.
Tô Ma Lạt Cô hô lên, "Mau truyền ngự y!"
Nhưng Hoàng hậu đã xin lui, hồi cung.
Hoàng hậu đi rồi, Tô Ma Lạt Cô mới lên tiếng, "Thái hậu, còn Tang Chi, nô tài kia...!"
"Để ý đến nó làm gì, mấy cái chuyện hồ đồ đồi bại thật khiến ai gia thất vọng."
Tô Ma Lạt Cô trầm mặc, đưa mắt nhìn bóng lưng Hoàng hậu đã sắp khuất bên ngoài kia, cảm thấy lòng mình có chút phức tạp.
———
Đổng Ngạc phi và Tĩnh phi nghe tin báo phượng thể bất an cũng vội vã qua vấn an.
Đến, nhìn thấy sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, trên tay đang cầm món quà vốn đã chuẩn bị sẵn cho Đoan Mẫn công chúa.
"Con đường này đã bước lên rồi thì phải trả bằng máu đấy." Tĩnh phi chỉ nhàn nhạt, "Thiếu gì những người phải trả bằng mạng."
Những lời này sao Hoàng hậu lại không hiểu.
Chẳng qua là khi chính mình vào ở vị trí ấy, hiểu thế nào là trả giá bằng máu, cõi lòng nàng đau như bị ai xé rách.
Tĩnh phi nói thêm, "Tang Chi hẳn là không sao đâu, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất."
Nhưng Đổng Ngạc phi nhìn Hoàng hậu lúc này, trong lòng lại nghĩ tới chính mình.
Những người vô tội bên nàng cũng đã ra đi như thế, bằng một cách nào đó không rõ.
Con trai của nàng, huynh trưởng của nàng.
Dưới con đường nàng đi đã mai táng quá nhiều những người mà các nàng yêu thương.
Các nàng lảo đảo và gục ngã, chỉ có một nơi duy nhất vẫn sừng sững đứng vững, đó là Từ Ninh cung.
Từ Ninh cung sẽ không bao giờ sụp đổ, dù tất cả những nơi khác có sụp đổ cũng vậy thôi.
Đi khỏi đại môn Khôn Ninh cung, Tĩnh phi liếc mắt nhìn Đổng Ngạc phi, nhàn nhạt, "Cứ còn tiếp tục thế này, đoán xem người tiếp theo bỏ mạng là ai đây?"
Đổng Ngạc phi cũng không có biểu cảm gì, "Tuy đúng rằng cô với bổn cung bây giờ đây đang ngồi chung một thuyền, nhưng so sánh với Hoàng hậu nương nương thì quả thật cô khiến cho người ta khó chịu hơn nhiều lắm."
Tĩnh phi cười lạnh, "Cũng đúng."
Thế rồi chia ra hai ngả, một người đi một hướng.
Một đường đi về Thừa Càn cung, mà ở một khắc đang muốn bước vào đại môn, theo bản năng như có gì mách bảo, Đổng Ngạc phi quay đầu nhìn về phía Chung Túy cung.
Có chăng nàng lo lắng Trinh phi sẽ trở thành một quân tốt trên bàn cờ, mà không, chẳng qua là...!nàng lo lắng Trinh phi sẽ làm ra chuyện điên rồ nào đó mà thôi.
Ngóng vọng sang Chung Túy cung một hồi lâu, nàng thở dài một tiếng sâu thẳm, cuối cùng quay lưng bước chân vào Thừa Càn cung.
Mà đó như là một loại dự cảm.
Đang hẵng còn nửa đêm, bầu trời tối đen như mực bỗng nhiên bị ánh lửa trong Chung Túy cung nổi lên soi rọi, tiếng la hét ầm ĩ vọng bốn bề.
Đổng Ngạc phi ngồi dậy, vừa ho khan vừa hỏi cung nhân, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương! Trinh phi...!Trinh phi nương nương gặp chuyện rồi!"
Đổng Ngạc phi chết đứng, thất kinh đến mức lồng ngực thắt lại, ho khan một hồi, ho ra cả máu.
Cung nhân hoảng hồn sợ hãi, vội vàng muốn truyền Thái y, mà Đổng Ngạc phi đã ngăn cản, "Không cần, ngay bây giờ, mau, mau tới Chung Túy cung!"
Nàng luống cuống vội vã, thậm chí không cả mặc y trang cho chỉnh tề, trung y như thế cứ khoác vội một cỗ liên bồng y, xỏ vội một đôi giày, rồi vội vội vàng vàng đi thẳng về hướng Chung Túy cung.
Chung Túy cung, Giáng Tuyết hiên, lửa lớn.
Nghe cung nhân bẩm rằng, Trinh phi đang hẵng còn ở trong Giáng Tuyết hiên.
"Như nhi!" Đổng Ngạc gọi trong sự sợ hãi, vận hết sức bình sinh để quát, "Dập lửa, mau dập lửa!"
Muội muội của nàng, Đổng Ngạc Như.
Hai chữ Như nhi này dường như đã thật lâu, đã rất nhiều năm rồi, nàng không còn dùng để gọi Trinh phi nữa.
Được cung nữ đỡ lấy, Đổng Ngạc phi nhìn ngọn lửa rừng rực hung tàn mà đầu óc choáng váng, thân thể điêu đứng, gần như là muốn lịm đi bất tỉnh.
Lửa lan tràn, lửa thiêu đốt thật vô tình.
Cung nhân nối nhau ra ra vào vào thật khẩn trương, truyền nhau nước hất vào hòng dập lửa.
Lửa cứ ngùn ngụt mà chẳng hề nhìn thấy bóng dáng Trinh phi.
Trời đêm gió lớn, Đổng Ngạc phi được cung nhân dìu dắt, vì nàng giờ gần như đã liêu xiêu như không thể không còn tỉnh táo và đủ sức để đứng thẳng.
Không thể hét lớn, nàng khe khẽ gọi tên người mà chẳng thấy người đâu.
Đổng Ngạc phi gần như đã tuyệt vọng.
Mà ngay ở lúc sắp mất hết hi vọng, nàng nghe thấy tiếng nói cất lên ở ngay phía sau mình, "Ra đây đứng hết làm cái gì vậy?"
Đổng Ngạc phi quay phắt lại, người đang đứng đây không phải Trinh phi thì còn là ai? Nàng đẩy cung nhân ra, vội vã tiến lên mấy bước, "Như nhi!"
"Tỷ tỷ?"
Trinh phi sững sờ.
Nàng cầu được ước thấy.
Đã rất nhiều năm trôi qua rồi, nàng chẳng được nghe hai tiếng Như nhi này nữa.
Lúc này cõi lòng nàng trăm ngàn tư vị đan xen, ngọt mà đắng, nóng rần lên.
"Ngươi, ngươi không sao là tốt rồi.
Không sao là tốt rồi..." Không đợi được đến lúc bàn tay Trinh phi nắm chặt được lấy bàn tay mình, Đổng Ngạc phi đã lịm đi.
"Tỷ tỷ!" Trái tim Trinh phi hẫng một nhịp, ngay lập tức đỡ lấy, ôm Đổng Ngạc phi vào lòng, vội vàng lên tiếng, "Truyền thái y, truyền thái y nhanh cho ta!"
Khi nãy Trinh phi không có ở Giáng Tuyết Hiên.
Nàng không chịu được khổ tương tư, quyết định tới Thừa Càn cung.
Nàng tới nhưng không vào, lặng lẽ đứng từ xa, ở góc khuất không ai thấy, ai ngờ lại nhờ vậy mà thoát được một kiếp nạn.
Trận hoả hoạn Giáng Tuyết hiên này nếu có điều tra thì rồi cũng chỉ tra ra nguyên nhân như trời nóng gỗ khô dễ bắt lửa, nô tài thất trách thì trách phạt nô tài, chỉ vậy không hơn.
Đổng Ngạc phi mở mắt ra, việc đầu tiên nàng làm chính là động tay với người mà cuộc đời này nàng chưa bao giờ động tay.
Một cái tát giáng xuống trên sườn mặt Trinh phi.
Sức lực không lớn, trên mặt không đau, nhưng cái tát này khiến cho cõi lòng Trinh phi đau điếng.
Đôi mắt nàng vốn vừa mới sáng rỡ lên, lấp lánh mừng vui khi Đổng Ngạc phi tỉnh dậy, nay đã bị cái tát này xua đi hết, ảm đạm như phủ bụi.
"Tỷ tỷ..." Trinh phi cúi đầu, đáy lòng lạnh buốt mà sườn mặt bỏng rát, như cảm nhận được những dấu tay hằn đỏ trên ấy.
"Hôm nay chỉ thiếu chút thôi ngươi đã bỏ mạng rồi, ngươi có biết hay không!" Bàn tay Đổng Ngạc phi che đi đôi mắt mình, không thấy được đôi mắt nàng, chỉ thấy được nước mắt nàng rơi, "Ta đã nói ngươi không được phép nhập cung, vậy mà ngươi không chịu nghe lời.
Ngươi quá tuỳ hứng..."
Nghe tiếng khóc khàn khàn của Đổng Ngạc phi, trái tim Trinh phi đau đến mức co rút, "Tỷ tỷ, người đừng tức giận, ta..."
"Cút!" Chẳng đợi cho Trinh phi nói xong, Đổng Ngạc phi đã cắn răng nhả ra một chữ, rồi thêm, "Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."
Cả người Trinh phi run lên, thấp giọng, "Vâng."
Trinh phi ngoan ngoãn nghe lời, lui ra ngoài, không dám trái lời Đổng Ngạc phi, không dám khiến Đổng Ngạc phi kích động hơn dù chỉ một chút.
Thể trạng của Đổng Ngạc hiện tại đã không chịu nổi thêm được điều gì nữa.
Tiến cung nhiều năm như vậy rồi, ở bên nàng nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc vẫn không thể bảo vệ được nàng.
Cho tới khi Trinh phi không còn hiện diện ở Thừa Càn cung nữa, khi ấy cung nhân mới e dè mở miệng, "Nương nương, người...!"
"Từ giờ trở đi bổn cung không muốn gặp ai nữa.
Hoàng thượng có tới cũng không gặp." Nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, Đổng Ngạc phi nói mà mặt không đổi sắc.
Cung nhân Thừa Càn cung xưa nay tuyệt đối tuân theo ý chủ tử, dạy gì nghe nấy.
Cũng là từ hôm ấy, Thừa Càn cung nơi đây đóng cửa, từ chối tiếp người đến thăm, dù cho là Hoàng đế có tới cũng bị Đổng Ngạc phi cự tuyệt, nhất quyết không gặp.
Cứ như thế, vào ngày cuối cùng của mùa hè năm ấy, Đổng Ngạc phi hoăng thệ.
—— Hết chương ——
Editor mạn đàm: Một tập phim rất buồn....!Ai cũng buồn và ở đâu cũng buồn....!lau nước mắt