Lúc đi tới cửa, Trần Giới nhìn Tịch Lục một cái, Tịch Lục cười cười với cô, tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn trông rất trấn định, thật ra trái tim đang đập liên hồi, cậu vươn tay gõ cửa, liền nghe trong nhà truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng Hà Tình ôn hòa từ đầu kia truyền đến, bà hỏi: “Là ai thế?”
Tịch Lục nói: “Cô ơi, là con, con là Tịch Lục, con cùng Trần Giới trở lại.”
Vừa dứt lời, Tịch Lục suy nghĩ những lời này nghe như thế nào cũng thấy giống như là ý con trai mang theo con dâu trở về.
Hà Tình tựa hồ còn chưa phản ứng kịp, chỉ nghe thấy bên trong qua đại khái bảy tám giây sau, mới có người vội vàng mở khóa, gương mặt ôn hòa xinh đẹp kia của Hà Tình liền lộ ra, cho dù có nhiều ngày không gặp, Hà Tình thoạt nhìn vẫn là dung nhan không già như cũ, chỉ là mặt mày cùng với một ít nếp nhăn trên gương mặt sẽ bại lộ một chút tuổi tác.
Bà thoạt nhìn rất cao hứng, nơi đuôi lông mày đều mang theo ý cười nồng đậm, lúc đi ra đón ngang hông còn buộc tạp dề, sau khi nhìn thấy Tịch Lục cùng Trần Giới, hai mắt hoàn thành hình trăng lưỡi liềm, nói: “Mau vào đi.”
Tịch Lục gật gật đầu, đi theo bên cạnh Trần Giới.
Ý cười trong mắt Hà Tình vẫn không che giấu được, bà giống như là trước đây, nhiệt tình chiêu đãi Tịch Lục, làm cho Tịch Lục trong nháy mắt có một loại cảm giác tựa hồ trở về thời trung học.
“Tịch Lục à, nào, nào, ăn quả táo, đừng khách khí, đây là cô vừa mua buổi sáng, nghe nói các con muốn trở về, ở đây còn có nho.” Hà Tình qua qua lại lại ra ra vào vào thu thập, chẳng mấy chốc trên bàn đã đặt đầy đồ muốn cho Tịch Lục cùng Trần Giới ăn, dường như sợ đồ không đủ, Hà Tình còn muốn vào phòng bếp.
“Cô ơi, đủ rồi, thật sự đủ rồi, con ăn không hết nhiều như vậy đâu, cô đừng đi vào làm đồ ăn cho con nữa.” Tịch Lục nhìn đĩa bát tràn đầy trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng ngăn cản động tác của Hà Tình.
Hà Tình nói: “A, đủ rồi sao? Cô còn chưa mang toàn bộ đồ lên đâu.”
Tịch Lục vội vàng nói: “Thật sự đủ rồi, cô ơi, cô ngồi nghỉ một lát đi, từ lúc chúng con vào cửa, cô liền không dừng lại.”
Hà Tình cười cười ngượng ngùng, gật gật đầu, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện.
“Mấy năm không gặp rồi, Tịch Lục con thật là càng ngày càng dễ nhìn, cô cũng đã xem con diễn, diễn quá tốt, cô nhìn thấy con chết trong phim, liền khóc, còn nhớ trước đây còn chỉ nhỏ tí xíu như vậy.” Hà Tình nói xong, vươn tay so sánh độ cao của ghế sa lon một chút, tiếp tục nói: “Hiện tại cũng đã cao như vậy rồi, hơn nữa còn trở thành ngôi sao lớn, thật là niềm kiêu ngạo của thành phố A chúng ta.”
Tịch Lục cúi đầu, được khen có chút ngượng ngùng, sờ sờ ót, nói: “Cô à, cô quá khen rồi, đó là đạo diễn quay tốt, con chỉ là tương đối may mắn, khi đó nhận được vai này, nếu đổi thành người khác cũng sẽ có danh tiếng bây giờ.”
Cô nói: “Con cũng đừng khiêm tốn, diễn tốt chính là diễn tốt.”
Tịch Lục cười ngây ngô hì hì một cái, bộ dáng kia có một loại cảm giác vừa ngu ngốc vừa đáng yêu, làm cho Trần Giới ngồi ở bên cạnh cậu cong môi lên, tầm mắt Trần Giới giao nhau với mẹ mình.
Mặt mày Hà Tình mang theo ý cười nhìn Trần Giới, trừ nhắc nhở Tịch Lục cùng Trần Giới ăn cái gì ra thì không có mở miệng nói chuyện nữa, tựa hồ không hề có chuyện muốn hỏi thăm cùng với chất vấn Tịch Lục.
Hà Tình xưa nay chính là như vậy, Tịch Lục rất thích người cô này, lúc nào cũng có thể lưu ý đến một ít chi tiết nhỏ, thời trung học Hà Tình cho dù là đối xử với mình như vậy cũng có thể dịu dàng khuyên lơn, đứng ở trên góc độ của cậu suy nghĩ cho cậu, đối với Tịch Lục mà nói, Hà Tình đối với cuộc đời của cậu mà nói là một người rất quan trọng, nếu đổi thành người khác có lẽ đã không làm được như Hà Tình, bà đã dạy Tịch Lục rất nhiều, đối với sự trưởng thành của cậu mà nói cũng là người cực kỳ quan trọng.
Cho nên Tịch Lục vẫn luôn rất buồn bực ——
Người tốt như vậy, sao lại gả cho Trần Mãnh …
Được rồi, không thể nói bố vợ tương lai của mình như vậy.
Tịch Lục lắc lắc đầu, quyết định mở miệng trước, cậu nói: “Cô ạ, về chuyện lúc trước con công khai quan hệ của con và Trần Giới ở trên TV, trước đó không thương lượng cùng cô chú một tiếng, thật xin lỗi, còn có…”
Cậu cúi đầu cung kính, nói: “Thật xin lỗi, lần này con đến, là ôm quyết tâm tuyệt đối sẽ không chia tay với Trần Giới, cho nên cho dù là cô chú không đồng ý, cho dù là muốn đánh chết con, con cũng sẽ không chia tay Trần Giới.”
Cậu nói ra từng câu từng chữ, mỗi một chữ đều vô cùng nghiêm túc chuyên chú, muốn nghiêm túc truyền đạt tình cảm của mình cho Hà Tình, để cho bà hiểu ý nghĩ của mình.
Tịch Lục vừa dứt lời, Hà Tình ngồi ở đối diện lại khẽ bật cười.
Hà Tình và Trần Giới dù sao cũng là mẹ con, lúc hai người cười lên, đều sẽ cho người ta một loại cảm giác dịu dàng làm cho người yêu mến, cho dù là Hà Tình đã hơn bốn mươi tuổi, cũng có khí chất như vậy.
Bà nói: “Tịch Lục, cô không phải là loại người xấu chuyên ngăn cản người trẻ tuổi yêu đương gì đó đâu.”
Tịch Lục sửng sốt, nhìn Hà Tình đối diện mỉm cười.
Hà Tình cong môi lên, khóe mắt có chút nếp nhăn khi mỉm cười, bà nói: “Từ lúc cô nghe nói tin tức con và Trần Giới trở thành người yêu, liền rất cao hứng, con là đứa cô nhìn từ nhỏ đến trưởng thành, tuy rằng thỉnh thoảng có đôi khi sẽ làm chuyện sai, nhưng tóm lại ở trong lòng cô là một cậu bé rất tốt, con có mục tiêu của mình thì sẽ xông lên luôn, điểm này cô vẫn luôn rất thích, cho nên…” Bà dừng một chút, nhìn thoáng qua Trần Giới, nói: “Cho nên, mới có thể cho phép con vẫn luôn qua lại với Trần Giới, bởi vì vô luận người khác nói như thế nào, trong lòng cô hiểu, con là đứa bé ngoan là được rồi.”
Tịch Lục nhìn Hà Tình, hốc mắt hơi đỏ lên.
Tịch Lục cũng còn nhớ, hồi trung học, thường đi trên đường sẽ nghe thấy có người nói lời ong tiếng ve ở sau lưng cậu, có vài lần, ở trên đường cậu gặp phải Hà Tình cùng một số bà chủ gia đình, sau khi cậu đi lên chào hỏi xong rời đi, lại nghe lời nói của đám người lớn kia ở phía sau, âm thanh không lớn nhưng giống như là cố ý để cho cậu nghe thấy.
“Hà Tình, trời ơi, Trần Giới nhà cô không phải bị đứa bé kia quấn sao? Sao cô còn có thể đối tốt với đứa bé kia như vậy?”
“Tính tình cô thật sự là quá tốt đi, đứa bé kia nên mắng một trận ra trò hoặc là đánh một trận mới có thể nhớ lâu.”
Khi đó, Hà Tình thường sẽ nói: “Mấy người lớn các cô đang êm đẹp quở trách một đứa nhỏ làm gì, nó còn nhỏ, làm việc có lẽ suy xét không chu toàn, nhưng Tịch Lục là đứa bé ngoan, nó làm những hành vi kia các cô làm sao biết điểm xuất phát không phải tốt đây?”
Sau đó nữa, Hà Tình liền hiếm khi qua lại với những bà chủ kia nữa.
Tịch Lục vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng, không có quên.
“Còn có, cô vẫn luôn muốn cám ơn con, mạng của Trần Giới cũng là con cứu, lúc trước Trần Giới đuối nước, nếu không phải con lặn xuống một mực muốn kéo con bé ra ngoài, khiến cho con bé có hi vọng sống, cô nghĩ hiện tại có lẽ cô sẽ giống như mẹ Ôn Hồng Á ý chứ, cô vẫn luôn rất cảm ơn con, con và Trần Giới bên nhau, cô rất yên tâm.” Hốc mắt Hà Tình cũng dần dần đỏ lên, cho đến khi nói xong, nước mắt của bà cũng là chảy xuống ào ào.
Tịch Lục đứng dậy, kéo tay Hà Tình lại, cúi đầu, cúi sâu một cái, nói: “Cô ơi, con cũng vậy, vẫn luôn rất cám ơn cô khi đó nói chuyện giúp con.”
Hà Tình cười cười, nói: “Tịch Lục, bây giờ con đã rất tuyệt rồi, cô cũng rất yên tâm hai đứa các con.”
Tịch Lục gật gật đầu, cam kết: “Con nhất định sẽ chăm sóc cho Trần Giới thật tốt, con cam đoan.”
Hà Tình khẽ giương mắt lên, gật đầu.
“Nhưng chỉ là…” Hà Tình chần chờ một chút, mở miệng nói: “Bố Trần Giới tựa hồ…” Lời của bà không nói gì, nhưng ý của bà Tịch Lục cũng là hiểu.
Tịch Lục ưỡn thẳng lưng nói: “Vô luận thế nào, cho dù là bố vợ… à… Không… chú đánh gãy chân con, con cũng sẽ không chia tay với Trần Giới.”
Có đôi khi ấy à, sự việc chính là khéo như vậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa.
Tịch Lục chỉ cảm thấy ngực truyền đến một tiếng vỡ vụn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, rốt cuộc là trốn trong phòng vệ sinh tốt hơn hay là phòng bếp tốt hơn đây?
Nếu không giấu kỹ con dao trong phòng bếp trước rồi hẵng nói.
… Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó mà