Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

chương 218: nổi tiếng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Phi Phi, sao ngươi lại bảo ta đưa cho mỗi người khách tới nghe diễn tấu một cành hồng a! Đưa nhiều cành hồng như vậy, ta thực luyến tiếc a.” Thiên Diệp đau đớn nói.

Mạc Phi không cho là đúng nhìn Thiên Diệp, âm trầm nói: “Đau lòng, có gì phải đau lòng, đừng tưởng ta không biết những đóa hồng hoàng kim kia chỉ là đồng thau mà thôi.”

Thiên Diệp: “…”

Mạc Phi nghịch ngón tay, nghiến răng nói: “Bản thiếu gia hiếm khi phóng khoáng biểu diễn miễn phí, thế mà đám người không có mắt trong học viện lại để trống nhiều chỗ như vậy, hại ta mất mặt, ta phải để đám người kia hối hận tới chết.”

Mạc Nhất: “…”

“Quả thực có rất nhiều người hối hận, nghe nói rất nhiều bạn trai khuyên bạn gái đừng đi, kết quả hiện giờ bắt đầu tranh cãi, thậm chí còn có cặp chia tay luôn rồi.” Lâu Vũ nói.

Mạc Phi cười đắc ý: “Chia tay là đúng, bạn trai có mắt không tròng như vậy để ý làm gì? Hừ, dám khinh thường ông đây à.”

Lâu Vũ híp mắt thở dài: “Không ngờ học viên của học viện Thiên Hà tới không bao nhiêu nhưng học viên của học viện Tinh Thần thì lại tới không ít.”

Thiên Diệp suy tư nói: “Học viện Tinh Thần tới nhiều như vậy là có liên quan tới nha đầu Đới Nhiêu kia, nha đầu kia có chút là lạ, ta cứ cảm thấy nàng ta có ý đồ bất chính.”

Lâu Vũ phản bác: “Nha đầu kia chỉ mới cấp bảy thôi, không thể làm được gì đâu, nếu nàng dám có tâm tư gây rối, ta sẽ đập chết nàng.”

“Được rồi, không nói nữa, ta đi tìm viện trưởng đây.” Mạc Phi đứng lên nói.

“Ngươi tìm lão hồ ly béo kia làm gì?” Lâu Vũ cau mày.

Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài: “Liên quan tới buổi diễn tấu tiếp theo, ta muốn thương lượng với hắn một chút.”

Sắc mặt Lâu Vũ có chút ngưng trọng: “Lão hồ ly béo đó khó đối phó lắm!”

Mạc Phi gật đầu, vô cùng đồng ý: “Đúng vậy! Thế nhưng không có cách nào a!”

Trong phòng viện trưởng, béo viện trưởng mỉm cười tươi rói nhìn Mạc Phi: “Đồ đệ, buổi diễn tấu của ngươi rất thành công a! Ta nghe nói cả học viện đều đang sôi trào, thực không ngờ đồ đệ ngươi lại là âm nguyên sư a!”

Mạc Phi bật cười: “Viện trưởng sư phụ, ta tới tìm ngài thương lượng một chuyện.”

Béo viện trưởng ôn hòa hỏi: “Chuyện gì? Ngươi đừng khẩn trương, sư phụ là người rất dễ thương lượng, chỉ cần yêu cầu của ngươi không quá đáng, sư phụ nhất định sẽ đáp ứng.”

Mạc Phi cười cười, có chút xấu hổ nói: “Thật ra thì cũng không phải đại sự gì, vài ngày nữa ta định diễn tấu tiếp một buổi nữa nhưng không có tinh tinh, sư phụ có thể cho ta ghi nợ không?”

“A! Thiếu tiền, đương nhiên là được rồi, sao lại không chứ? Bất quá, phải thu lãi a, một ngày một trăm tinh tinh.” Béo viện trưởng thực hào phóng nói.

Mạc Phi há to miệng, tức giận nói: “Viện trưởng sư phụ, trước kia ngươi làm nghề giựt tiền à?”

Béo viện trưởng lộ ra biểu tình thưởng thức: “Phi Phi, ngươi đúng là lợi hại, thoáng cái đã nhìn ra, trước kia ta làm bảo vệ thu phí a.”

“A, hóa ra là vậy, bảo vệ thu phí, sau đó bị viện trưởng Tinh Thần đánh thành đầu heo, nhiều năm như vậy mà vẫn không hết sưng chứ gì.” Mạc Phi bỉu môi.

Béo viện trưởng lập tức xù lông: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Muốn ăn đòn à?”

Thấy Mạc Phi hốt hoảng chạy ra, Lâu Vũ khẩn trương hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Mạc Phi lắc đầu: “Không sao, không cẩn thận nói lời thật, lão hồ ly béo kia thẹn quá thành giận, cũng may ta chạy nhanh, lão mập chết tiệt này, tính tình nóng nảy thật a.”

Lâu Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Đang yên đang lành ngươi nói vậy làm gì.”

Mạc Phi: “…”

Học viện Tinh Thần.

“Đới Nhiêu sư muội, nghe nói ngươi tới nghe Mạc Phi diễn tấu à?” Tân Minh Nguyệt hỏi.

Đới Nhiêu gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy!”

“Ngươi cảm thấy năng lực Mạc Phi thế nào?” Tân Minh Nguyệt dò xét hỏi.

Đới Nhiêu nghiêng đầu: “Hắn là thiên tài, linh hồn của hắn so với ta còn hùng hậu hơn, khả năng vận dụng cũng cao hơn ta.”

Tân Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn nhìn Đới Nhiêu, ánh mắt của Đới Nhiêur ất cao, rất ít học viên trong học viện có thể lọt vào mắt nàng: “Đới Nhiêu sư muội, ngươi đánh giá Mạc Phi rất cao a!”

Đới Nhiêu nhún vai, lơ đễnh nói: “Ta chỉ nói sự thật thôi.” Nàng dừng một chút rồi hỏi: “Tân học tỷ, ngươi có biết Mạc Phi có bạn lữ hay chưa không?”

Tân Minh Nguyệt sửng sốt, sắc mặt có chút cổ quái: “Ta nghe nói sáu đồ đệ mà viện trưởng Thiên Hà thu nhận lần này chính là ba cặp bạn lữ đồng tính.”

Đới Nhiêu nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm: “Vậy à? Vậy bạn lữ của Mạc Phi là người nào? Là tinh sư hệ hỏa xuất thủ cuối cùng à?”

Tân Minh Nguyệt lắc đầu: “Không phải, nghe nói tên là Lâu Vũ, ngày đó không xuất thủ, cũng không biết thực lực thế nào!”

Đới Nhiêu híp mắt: “Hóa ra là rùa đen rúc đầu? Có lẽ thực lực cũng không đến đâu.”

Tân Minh Nguyệt lắc đầu: “Chưa chắc, trong số sáu đồ đệ của lão mập kia, Thiên Diệp cũng không xuất thủ, thế nhưng ta nghe nói Thiên Diệp là tinh sư hệ kim cấp tám, thực lực có thể sánh bằng cao thủ cấp chín.”

Sắc mặt Đới Nhiêu có chút ngưng trọng: “Vậy sao?”

Lần diễn tấu thứ hai của Mạc Phi bán vé với giá là mười tinh tinh, một ngàn năm trăm vé được bán sạch chỉ trong vòng một giờ.

Nhìn tinh tinh trên bàn, Mạc Phi mỉm cười hài lòng: “Đầu óc đám người này rõ ràng là có vấn đề, miễn phí thì không chịu nghe, nhất quyết phải trả tiền mới chịu.”

Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy! Ta nghe nói có vài kẻ dở hơi, không đắt tiền thì không chịu mua, Phi Phi, ta cảm thấy chúng ta có thể nâng giá cao hơn một chút.”

“Nói ra thì trong một ngàn năm trăm vé bán ra lần này, rất nhiều vé được mua bởi người của học viện Tinh Thần cùng những học viện khác.” Lâu Vũ thở dài.

Mạc Phi có chút bất ngờ: “Sao lại như vậy?”

“Học viện Thiên Hà chung quy chỉ là học viện bình dân mà thôi, học viên có tiền không nhiều.” Mạc Nhất bất đắc dĩ nói.

Mạc Phi hiểu được gật gật đầu: “Hóa ra là vậy!”

“Viện trưởng nói hi vọng chúng ta có thể chiết khấu hai mươi phần trăm cho học viên học viện.” Thiên Diệp nói.

Mạc Phi há to miệng: “Bao nhiêu? Hai mươi phần trăm, sao hắn không bảo ta miễn phí luôn đi!”

Thiên Diệp nhún vai nói tiếp: “Hắn nói, nếu ngươi nguyện ý miễn phí thì hắn sẽ rất cao hứng.”

“… nằm mơ đi!”

Lần diễn tấu này rất náo nhiệt, buổi trình diễn còn chưa bắt đầu, dưới khán đài đã xôn xao không yên.

Đột nhiên bên ngoài phát ra một trận huyên náo kịch liệt.

Mạc Phi nghi hoặc nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Là người của học viện Tinh Thần tới, năm người trong thập đại mỹ nữ.” Thiên Diệp đáp.

Mạc Phi nhíu mày, có chút vui sướng: “Phải không? Ta thực được mỹ nữ hoan nghênh a! Vừa nổi danh đã được nhiều mỹ nữ như vậy chú ý.”

Lâu Vũ có chút ngưng trọng đi tới chỗ Mạc Phi.

Nhìn sắc mặt Lâu Vũ, trong lòng Mạc Phi dâng lên dự cảm bất thường.

“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Phi hỏi.

Lâu Vũ nhún vai: “Viện trưởng đại nhân nói hắn cùng nhóm đạo sư sẽ tới cổ vũ.”

Mạc Phi nhíu mày: “Hết chỗ rồi, bọn họ tới thì ngồi ở đâu?”

“Viện trưởng nói, ngươi không cần lo lắng chuyện chỗ ngồi, bọn họ có thể tự xử lý.”

“… thế còn phí vào cửa?” Mạc Phi run rẩy hỏi.

Lâu Vũ bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ.

Mạc Phi hít sâu một hơi, lầm bầm: “Lão quỷ không biết xấu hổ.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, nhóm đạo sư của học viện Thiên Hà xách ghế tới ngồi ở khoảng đất trống trong đại lễ đường, lão Trần béo thì không chút xấu hổ ngồi ở nơi gần đài biểu diễn nhất.

Mạc Phi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thực khó khăn đè nén cơn giận trong lòng, chết tiệt, da mặt của đám người này còn dày hơn cả hắn.

“Thiếu gia, giờ diễn tấu sắp tới rồi, ngươi nhất định phải giữ bình tĩnh a!” Mạc Nhất nhắc nhở.

“Dĩ nhiên rồi, ta là người rất có định lực.” Mạc Phi nghiến răng nói.

Mạc Phi điều chỉnh tâm tình một chút rồi bước lên đài, bắt đầu đàn khúc tẩy hồn.

Độ khó của tẩy hồn so với địch trần không chỉ cao hơn một bậc, hiệu quả cũng tốt hơn rất nhiều.

Khúc nhạc nhu hòa quanh quẩn trong đại sảnh, mọi người chỉ cảm thấy linh hồn mình đang được thanh tẩy, cảm giác bay bổng nhẹ nhàng.

Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo dẫn dắt con người ta tiến vào tình cảnh kỳ diệu, thần sắc bắt đầu thả lỏng.

Ánh mắt Đới Nhiêu nhìn Mạc Phi có chút phức tạp, nàng có thể đàn địch trần, nhưng khúc tẩy hồn này thì có chút khó khăn. Bất quá nhìn biểu tình Mạc Phi, Đới Nhiêu hiểu được khúc tẩy trần hẳn không phải cực hạn của người này.

Ánh mắt Đới Nhiêu quét một vòng lễ đường, rơi xuống người Lâu Vũ. Ngay lúc đó, Lâu Vũ tựa hồ cũng có cảm ứng mở mắt ra.

Tân Minh Nguyệt nhìn Đới Nhiêu, thấp giọng nói: “Sư muội, ngươi làm sao vậy? Không nghe nhạc khúc mà lại nhìn chằm chằm nam nhân.”

Đới Nhiêu nhàn nhạt nói: “Sư tỷ thì sao, sao không nghe nhạc khúc mà lại quan tâm ta đang nhìn ai?”

Tân Minh Nguyệt bật cười, không nói thêm gì nữa.

Thiên Diệp dùng khuỷu tay huých Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, nha đầu kia nhìn ngươi chằm chằm kìa, có lẽ vừa ý ngươi a.”

Lâu Vũ lơ đễnh đáp: “Ta chỉ thích Phi Phi thôi.”

Thiên Diệp thở hắt một hơi: “Hi vọng là vậy, thiếu niên, ta thực hoài nghi với định lực chống cự cám dỗ của ngươi a!”

Lâu Vũ bật cười châm biếm: “Ngươi tự lo cho mình thì hơn, ngươi cứ nhàn nhã đùa cợt như vậy, ta thực không dám để Vinh Vinh tiếp nhận ngươi a.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio