Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay là một ngày đối với An Bình Chí mà nói là thất bại.

Sáu người bọn họ đều là những người Nghiên cứu chi thành khổ tâm bồi dưỡng, thi đấu thế giới mười năm tổ chức một lần, mà vài người bọn họ, từ mười năm trước, đã được chọn là những tuyển thủ tiếp theo của Nghiên cứu chi thành, có điều, làm tuyển thủ của Nghiên cứu chi thành, muốn đại diện liên minh xuất chiến vẫn rất khó.

Giải thi đấu thế giới, là trận đấu giữa các quốc gia, nhưng cũng là trận đấu bên trong liên minh. Bốn thành thị cấp một trong liên minh đều đối với danh ngạch lần này như hổ rình mồi. Số tuyển thủ có thể tham gia thi đấu của liên minh là mười người, mà mỗi thành thị cấp một có thể đề cử ra mười người, thành thị cáp hai có thể đề cử ra hai tuyển thủ, thành thị cấp ba có thể đề cử một tuyển thủ.

Có điều, thắng lợi cuối cùng hầu như đều là tuyển thủ của thành thị cấp một.

Đám người An Bình Chí từ nhỏ đã bị nghiêm khắc bồi dưỡng, cơm bọn họ ăn đều có chuyên gia dinh dưỡng riêng, quần áo mặc hàng ngày cũng là đặt theo yêu cầu, mỗi ngày từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều bị quản chế nghiêm khắc.

Bọn họ không phải chưa từng giết dị thú, một năm trước, bọn họ đã có thể phá tan hang ổ của một con dị thú cấp tám, cũng đại chiến một hồi với con dị thú kia, chỉ tốn một giờ, bọn họ đã đem con dị thú cấp tám kia giết chết.

Nhưng giống như hôm nay, lấy chiến xa đi săn con mồi thì vẫn là lần đầu tiên.

Mục tiêu của sáu người bọn là giải thi đấu thế giới, đương nhiên bình thường sẽ không đi săn dị thú. Hôm nay sau khi rời khỏi đội ngũ, lại phát hiện muốn tìm dị thú cũng không dễ dàng.

Thật vất vả mới gặp được dị thú nhưng cấp của con dị thú này lại không phải thứ bọn họ muốn. Có điều, ngược lại lúc sau vận khí của bọn họ cũng không tồi, đụng phải hai con giác lộc thú cấp sáu. ( giác lộc thú: là cái con hưu có gạc ý)

Hai con giác lộc thú đương nhiên không thể ngăn cản được sáu người dị năng giả trung cấp, nhưng trong lúc bọn họ đang chiến đấu với giác lộc thú, đã có ba con ngao thú tập kích bọn họ. Ngao thú là dị thú cấp bảy, lại đột nhiên tập kích, hơn nữa còn quen thuộc địa hình, làm cho bọn họ rất chật vật. Vậy mà thời điểm bọn họ muốn phản kích, mấy con ngao thú này lại nhánh chóng rút đi, còn thuận tiện tha thêm hai con giác lộc thú.

Tuy rằng lúc sau bọn họ săn thêm hai con dị thú cấp sáu, nhưng cảm giác thất bại trong lòng lại không bỏ xuống được.

Lý Triết Tâm dẫn theo ba người khác ngoại trừ Trương Viêm đi đến hai chiếc chiến xa để lấy vật phẩm. Xe của Trần Mộc ở phía trước, nhưng bên trong đều là những dị thú cấp thấp mà Trần Mộc tìm cho Chu Dật Cẩn luyện tập, ngay cả Thẩm Lâm cũng ra tay đối phó với một con chuột thảo nguyên.

Ở phương bắc, chuột và thỏ là hai loại dị thú có vú nhiều nhất, về phần châu chấu thú và linh tinh khác, bọn họ cũng không có hứng thú.

“Đây chính là con mồi của các hạ?” An Bình Chí cảm thấy buồn cười. Những dị thú này bọn họ đụng phải không ít, ngay cả dừng xe cũng cảm thấy lãng phí thời gian.

“Đương nhiên không phải.” Trần Mộc mở miệng, Lý Triết Tâm đã túm từ trên xe xuống một con ngao thú.

Nhìn thấy ngao thú, sắc mặt An Bình Chí trở nên có chút khó coi. Cái con chó ngao Tây tạng này, thậm chí còn cường tráng hơn cả mấy con ngao thú mà bọn họ gặp, ngay sau đó, lại có mấy chục con linh dương thú cấp sáu được bọn họ lấy ra từ trong tủ lạnh của chiến xa. Con linh thú ăn cỏ cấp sáu này tốc độ chạy rất nhanh, nói là cấp sáu cũng rất xứng đáng.

Vài người Nghiên cứu chi thành sau khi nhìn thấy càng nhiều dị thú liền biết bản thân đã thua, cô gái dị năng giả xinh đẹp liền mở miệng:

“Các người nhiều người.”

“Đúng vậy, nhiều người.” Trần Mộc lạnh lùng cười, phi thẳng đến, đấm một quyền đến trước mặt An Bình Chí.

Mạt thế qua đi, có một đoạn thời gian quân đội đều là người thường, một vài quyền cước công phu đương nhiên cũng để cho phần lớn người luyện tập.

Tám tuổi Trần Mộc Thập đã rời khỏi Tinh Vân thành đi thành thị cấp hai để học tập, thứ hắn học lúc đó chính là đi săn và quản lí. Suốt bốn năm, thay đổi vài thầy giáo, quyền cước công phu đương nhiên cũng học không ít, còn gia nhập thực chiến xã đoàn lúc đó.

Có điều, bởi vì hắn từng rời khỏi Tinh Vân thành bốn năm, bản thân lại không phải người thân thiện, sau khi trở về Tinh Vân thành cũng không có người bạn tốt nào, mà bạn học trong trường lúc trước của hắn, đời trước hắn cũng thường hay liên lạc, mãi đến khi đột nhiên xảy ra biến cố. Đời này, cũng bởi vì thời gian đã lâu, tất cả những gì trong trường học hắn cũng không còn nhớ rõ nữa. Những người bạn cùng lớp này cũng chỉ khi họ chủ động liên lạc hắn mới đáp lời, dần dần mọi thứ cũng phai nhạt.

Trần Mộc học quyền cước công phu cũng không tồi, nhưng tuyệt đối không hơn so với An Bình Chí, chỉ là, bên trong quyền cước còn mang theo cảm giác sinh tử khi cùng chiến đấu với dị thú ở ngoài dã ngoại, khiến cho cảm giác hoàn toàn khác bình thường.

Những quyền cước công phu này hắn đã quên gần hết, nhưng thân thủ được tôi luyện từ trong thực chiến thì đã được khắc trong xương tủy.

Dị năng không khí phối hợp với quyền cước công phu, An Chí Bình lập tức bị áp chế, đương nhiên cậu ta không thuận theo, lập tức phát ra vài đạo băng tiễn, lại dùng tường băng ngăn cản công kích cuar Trần Mộc, lực công kích của dị năng hệ băng vẫn rất mạnh!

Trần Mộc cũng không khinh thường, hắn biết bản thân muốn đem cả sáu người cùng đánh ngã một lúc là không có khả năng, nhưng muốn đánh ngã thủ lĩnh của họ thì có thể, một thoáng chốc, An Bình Chí đã bị một cước của hắn đạp ra ngoài, khóe miệng chảy máu.

“Sao anh có thể đánh lén?” Mặt An Bình Chí bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên, nhưng cũng không kêu đau tiếng nào. Cậu ta chịu huấn luyện từ nhỏ cũng không phải giả.

“Tôi đứng đối diện cậu, công kích như vậy còn gọi là đánh lén? Cậu cho là dị thú và kẻ địch trước khi đánh cậu còn hô lên một tiếng cho cậu biết?” Trần Mộc mở miệng, lại nhìn về phía vài người đang phẫn nộ khác:

“Tôi và Lý Triết Tâm liên thủ đánh năm người các cậu? Thế nào? Như vậy nhân số của chúng tôi sẽ không đông hơn đúng không?”

“Đi!” Này năm người nhìn nhau, cũng coi như đã biết tầm quan trọng của việc chiếm trước tiên cơ, lập tức giành tấn công trước.

Trần Mộc đối phó với ba người đàn ông cũng không có vấn đề gì, dù sao những người này đều thiếu kinh nghiệm thực chiến, lại quá mức “ngay thẳng”, đối mặt với Trần Mộc ngay cả thủ đoạn cũng có thể dùng tới thì cơ bản là không có phần thắng, mặt khác hai người phụ nữ kia, đương nhiên liền giao cho Lý Triết Tâm.

Mấy người dị năng giả này phối hợp với nhau cũng không tồi, qua nửa giờ, Trần Mộc mới đem người cuối cùng đánh ngã, ngược lại Lý Triết Tâm đã sớm đánh bay hai cô gái kia trước cả hắn rồi, đều là phụ nữ, cô cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, cô gái dị năng giả hệ phong xinh đẹp kia thậm chí còn bị trúng một quyền lên mặt.

“Mang theo bọn họ, đi ăn cơm.” Trần Mộc cởi quần áo trên người mình, mở miệng.

Mấy nhân viên hậu cần tới đây xem náo nhiệt liền lập tức tiến lên đỡ mấy người dị năng giả, nhưng cho dù là hai cô gái cũng đều cự tuyệt người khác giúp đỡ, tự mình đứng lên, đi về phía căn tin của tiểu trấn di động.

Trần Mộc cười cười, ôm lấy A Hổ trong lòng Chu Dật Cẩn. Vừa rồi ngay từ lúc bắt đầu đánh nhau, Chu Dật Cẩn đã an vị trên mặt đất bắt đầu xem náo nhiệt, ngồi bên trái y là Trương Viêm, ngồi bên phải y là Thẩm Lâm. Trong khi ba người ngồi nghỉ ngơi, Thẩm Lâm còn cung cấp một đĩa nhỏ thịt bò khô làm đồ ăn vặt, loại thịt bò này khi nhai kĩ thì ăn rất ngon, làm đồ ăn vặt cũng không tồi, có điều Chu Dật Cẩn toàn thân không còn chút khí lực nào, thời điểm Trần Mộc kết thúc trận đấu cũng mới ăn hết miếng thứ hai.

Về phần Trương Viêm, sau khi Thẩm Lâm hỏi một câu hương vị thế nào, liền nói ăn ngon, còn trực tiếp nuốt chửng vài miếng…… Vì thế Thẩm Lâm không cho anh ta ăn nữa.

“Cậu thế nào rồi?” Trần Mộc cầm thịt bò ném vào miệng, hỏi.

Chu Dật Cẩn không còn bị A Hổ đè nặng, lập tức đứng lên:

“Tôi cảm thấy bản thân dường như có thể bay lên.”

“Luyện thêm vài ngày là được rồi, lúc mới đầu khi tôi đi săn bắt cũng chịu không ít khổ cực, lúc đó còn chưa lợi hại như cậu.” Trần Mộc cười cười.

Chu Dật Cẩn đã xem qua tư liệu của Trần Mộc, lập tức hoài nghi:

“Sao có thể, lúc trước chẳng bao lâu anh đã đạt thành tựu thợ săn cấp sáu còn gì?”

“Cáp.” Trần Mộc cười gượng. Đời trước đến tận năm hai mươi tám, thực lực của hắn cũng chỉ mới cấp năm mà thôi, hiện giờ Chu Dật Cẩn mới hai mươi tuổi…… Ở tuổi này hắn vẫn còn đang đi học đó.

Bữa tối vô cùng phong phú, lúc trước nhân viên hậu cần đã mang đến rất nhiều rau dưa đông lạnh và rau dưa để khô dễ bảo quản, vì thế một bàn đầy thức ăn, đều là cân bằng dinh dưỡng.

Mấy người An Chí Bình lại không cảm thấy thức ăn tốt bao nhiêu, có điều trưa nay bọn họ đều không được ăn đầy đủ, cho nên thật sự đói, cũng ăn không ít, nhưng cho dù có ăn mãnh liệt thế nào thì so ra vẫn kém đám người Lý Triết Tâm.

Tốc độ hạ đũa của Lý Triết Tâm rất nhanh, ăn lại nhiều, món chính là cơm tẻ, đây là lần đầu tiên cô được ăn, càng ăn càng một chén lại thêm một chén.

Mấy người An Bình Chí cũng không dám xem nhẹ Lý Triết Tâm, nhìn thấy tướng ăn như vậy của cô cũng không dám nói nhiều, nhưng đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

“Bắt đầu từ ngày mai, mấy người đều phải nghe theo lời tôi, cùng tham gia huấn luyện với bọn họ.” Trần Mộc mở miệng, thuận tay đem đĩa thức ăn mà Chu Dật Cẩn đang nhìn tới chảy đầy nước miếng đến trước mặt y. Hiện giờ Chu Dật Cẩn, có lẽ còn không đủ sức mà cầm đũa để với thức ăn.

“Được.” An Bình Chí tài nghệ không bằng người, cũng đã chịu phục.

“Ngày mai, tất cả mọi người đều phải mang theo dị thú của mình.” Trần Mộc quay đầu nhìn Lý Triết Tâm.

“A? Cái ngoạn ý kia……” Lý Triết Tâm có chút không muốn, miêu thú của cô vẫn còn chưa trưởng thành, nhìn qua thật sự quá yếu ớt, về phần hợp thể…… người của U Minh thành bọn họ, đều chỉ tin tưởng thực lực của chính mình.

“Vì sao muốn dẫn linh thú theo? Làm dị năng giả, có chỗ nào cần dùng đến gen dung hợp dị thú?” An Bình Chí cũng có chút khó hiểu, hầu hết dị năng giả đều không đem linh thú của mình để vào mắt.

Nếu không phải hiệp hội linh thú còn tồn tại, có lẽ đã đem linh thú của mình ném đi lâu rồi.

“Hợp thể với linh thú, thực lực của các người có tăng lên không?” Trần Mộc hỏi.

“Hẳn là sẽ có? Có điều phải bồi dưỡng tình cảm gì đó với linh thú thực sự rất tốn thời gian, dùng thời gian đó để rèn luyện thực lực của mình cũng có thể tăng thực lực bản thân lên rất nhiều.” An Bình Chí mở miệng.

“Cách thi đấu trong liên minh chỉ còn thời gian có nửa năm, mọi người không thể từ trung cấp dị năng giả tăng lên cao cấp dị năng giả, nhưng muốn hoàn thành bán thú hóa lại dư dật,” Trần Mộc đứng lên

“Quyết định như vậy đi, buổi sáng ngày mai, tất cả mọi người mang theo linh thú tập hợp.”

Ăn xong cơm chiều, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trở về chỗ ở của bọn họ. Nơi bọn họ ở là một căn hộ gồm hai phòng vệ sinh, phòng ngủ, còn có phòng bếp và phòng khách.

Lúc này thời gian còn sớm, nhưng Chu Dật Cẩn thực sự đã rất mệt, tắm rửa xong một cái liền đi ngủ, Trần Mộc thì ở trong phòng của mình xem tư liệu về mấy người An Chí Bình.

Thân phận của sáu người này đều rất đơn giản, những tư liệu này, phần lớn là có liên quan đến dị năng của bọn họ.

An Chí Bình, dị năng giả hệ băng; Hứa Lâm, dị năng giả hệ hỏa; Trình Thành Lâm, dị năng giả hệ lực lượng; Chân Hào Kiệt, dị năng giả hệ phong.

An Nhược Diêu, dị năng giả hệ thủy; Tiết Mỹ Lệ, dị năng giả tốc độ.

Sáu người này, An Nhược Dao và Tiết Mỹ Lệ là nữ, có điều, Tiết Mỹ Lệ đều rất bình thường, An Nhược Dao lại có bộ dạng vô cùng xinh đẹp, còn là em gái của An Chí Bình, bên trong bốn nam dị năng giả này, Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt đều có ý tứ với cô ta.

Bên trong những người này, kiểu người Trần Mộc không muốn gặp nhất chính là An Nhược Dao và hai người theo đuổi cô ta. Có điều xem tư liệu, cô gái này cũng rất mạnh mẽ, biểu hiện bình thường so với vài người đàn ông còn tốt hơn, hơn nữa mọi phương diện đều đè nặng Tiết Mỹ Lệ, khuyết điểm duy nhất, có lẽ chính là có chút không coi ai ra gì.

Có lẽ, Thẩm Lâm có thể dạy dỗ cô ta thật tốt, Trần Mộc nghĩ đến Thẩm Lâm vừa mới quen biết không lâu, người phụ nữ được Chu Dật Minh ủy thác trọng trách cũng không đơn giản.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người liền tụ tập ở trước cửa của tiểu trấn di động, trong một buổi tối, tiểu trấn di động này lại đi thêm một đoạn về phái bắc. Lại nói tiếp, lần này Chu Dật Minh thật đúng là rất to gan, cũng dám để cho bọn họ đi vào địa bàn của lang thú săn bắn, phải biết, từ sau khi con lang thú cấp mười kia chiếm cứ thảo nguyên Mông Cổ, nơi đó cũng trở thành cấm địa.

Chu Dật Cẩn hôm qua đi lên cầu thang trên lầu còn có chút cố sức, lúc này lại vẫn đứng thẳng tắp, một chút khác thường cũng không lộ ra.

Ba chiếc chiến xa đều hướng về thảo nguyên mà di chuyển, cỏ nơi này rất cao, còn có không ít bụi cây, không giống phía nam phần lớn là địa hình sa mạc, chiến xa đi có chút khó khăn, mà dị thú lại càng dễ trốn.

“Tất cả mọi người xuống xe, cùng dị thú hợp thể, sau đó chiến đấu, không được sử dụng dị năng.” Dị năng cũng không phải là vô cùng tận, một khi dùng hết thì đều phải dựa vào hai tay của mình để đối địch.

Đám người An Bình với dị thú của mình đều rất xa lạ, cùng vài người U Minh thành vừa mới ôm dị thú đến đều không thể hoàn thành bán thú hóa.

Có điều, cho dù là đám người An Bình Chí cũng đều là những người đã được huấn luyện từ nhỏ, không còn dị năng, bọn họ vẫn cường đại như trước.

Một đám người kéo dãn khoảng cách, đi vào trong đám cỏ cao hơn một thước, thường thường còn có thể gặp được lão thử thú và thỏ xám thú, có đôi khi còn gặp được cả ổ dị thú, châu chấu thú, châu chấu thú con, giun thú con, kiến thú linh tinh lại càng nhiều đếm không xuể.

Không thể sử dụng dị năng, ngay cả người của U Minh thành đều có chút không quen, thời điểm chiến đấu với những con dị thú cấp thấp này, thường rất chật vật. Thậm chí An Nhược Dao còn bởi vì bị chất lỏng màu xanh lục của một con dị thú phun lên người mà thét chói tai, còn bị Thẩm Lâm đi theo trào phúng một phen. Nữ bác sĩ lưng đeo hòm thuốc to ngang người mình vì phải đi vào trong đám cỏ cao mà che bản thân kín mít, thế nhưng lại có thể bán thú hóa, thực lực so với An Nhược Dao không thể dùng dị năng còn tốt hớn rất nhiều.

“Thẩm Lâm là người thừa kế duy nhất của gia tộc, tuy rằng là một cô gái, có điều ngay từ nhỏ gia tộc đã yêu cầu rất cao đối với cô.” Những đứa trẻ trong gia tộc như bọn họ, ngay từ rất nhỏ đã phải học quyền cước công phu, y cũng học qua vài năm. Có điều, Thẩm Lâm bởi vì phải kế thừa gia tộc, vẫn luôn phải duy trì học tập, mà y, bởi vì có anh trai Chu Dật Minh vạn năng ở phía trước, cha mẹ cũng không yêu cầu cao đối với y, cũng để mặc y trầm mê với máy móc.

Nếu sớm biết lúc này phải học tập những thứ lúc trước, chắc chắn y sẽ đi theo anh trai học tập thật tốt…… Hiện giờ dù thế nào cũng không thể kém hơn Thẩm Lâm được.

“Cô ấy rất không tồi, để cô ấy và An Nhược Dao ở cùng một đội càng chính xác hơn.” Trần Mộc phân tổ, ba người một tổ, sáu người An Chí Bình còn có năm người của U Minh thành và Thẩm Lâm, vừa lúc mười hai người bốn tổ, về phần hắn và Chu Dật Cẩn, thì sẽ ở xa xa phía sau. Bốn tổ cách xa nhau, nếu không có Trần Mộc là dị năng không khí, cũng không thể nghe được động tĩnh ở những nơi đó.

Chu Dật Cẩn không nghe rõ lời nói của Trần Mộc, vận khí của y không tốt, gặp phải một con xà thú, quần áo tác chiến giúp y chặn được công kích của xà thú, nhưng muốn tấn công nó lại không phải là một điều dễ dàng.

Trần Mộc xa xa nhìn, hắn biết màu sắc của con xà thú này là mang kịch độc, nhưng không định hỗ trợ. Chu Dật Cẩn cần tôi luyện, lấy tiến độ hiện giờ của y, mười năm sau chỉ sợ cũng không chỉ là thợ săn dị thú cấp bảy.

Lúc trước tầm mắt của hắn hạn hẹp, tựa như ếch ngồi đáy giếng, nghĩ thợ săn dị thú cấp bảy đã là cao thủ, hiện giờ lại cảm thấy thợ săn cấp bảy không đáng kể chút nào.

Xà thú, thấp nhất cũng là dị thú cấp năm, hiện giờ bị Chu Dật Cẩn đạp phải, hẳn có thể xem là dị thú cấp sáu.

Chu Dật Cẩn có thể săn thỏ cấp ba cấp bốn, nhưng xà thú như vậy lại không thể đối phó được, xà thú thô to như đùi của y rốt cuộc đã bò được lên người y, càng quấn càng chặt, còn hung hăng cắn một ngụm lên cánh tay y……

“Ba” một tiếng, đầu của xà thú lăn trên mặt đất.

Chu Dật Cẩn ngã ngồi ở trên mặt cỏ há mồm thở dốc, Trần Mộc đem xà thú đang quấn quanh người y gỡ xuống, chặt thành vài đoạn rồi bỏ vào túi, hương vị của xà thú không tồi, đến bữa trưa có thể nướng ăn.

Suốt một tháng tiếp theo, bọn họ đều phải tiến hành huấn luyện, tiểu trấn di động đi lâu như vậy, cũng đã đến gần địa bàn của lang thú, có điều, thực lực hiện này của bọn họ vẫn không đủ, không dám xông vào địa bàn của lang thú, chỉ dám ở phụ cận đánh giết –lang thú kết thành một đàn cũng không phải thứ tốt để chơi.

Một tháng này, đám người An Bình Chí cũng triệt để chịu phục, càng nhìn người của U Minh thành với cặp mắt khác xưa — so với những người này, năng lực thích ứng ở ngoài dã ngoại của bọn họ chỉ sợ cả đời cũng đều kém hơn.

Ngoài dự kiến của Trần Mộc, vốn hắn nghĩ An Nhược Dao sẽ cảm thấy vất vả, càng cảm thấy loại con gái như An Nhược Dao cũng không thích hợp với quần thể, lại không ngờ rằng, An Nhược Dao qua vài lần bị Thẩm Lâm kích thích, liền bùng nổ, tuy rằng mỗi ngày vừa thấy Thẩm Lâm liền nâng mũi liếc mắt nói mấy lời khiêu khích, nhưng thực lực tăng trưởng lại không tồi, những thứ dơ bẩn trên người cũng không để ý đến nữa.

Tương phản, Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt biểu hiện lại giống nhau, hai người này từ nhỏ đã được chiều chuộng, sau khi bọn họ bị Trần Mộc yêu cầu nấu cơm ăn và săn bắt không được dùng dị năng, thì có chút tiêu cực và chây lười.

“Sau khi tôi hợp thể, hình như trông rất kì quái?” Chu Dật Cẩn sờ sờ lỗ tai trên đầu mình, móng vuốt trên tay lóe hàn quang.

“Không đâu, đáng yêu lắm.” Trần Mộc không nhịn được sờ sờ đầu đối phương, trong một tháng, phần lớn mọi người đều đã có thể hoàn thành bán thú hóa với linh thú của mình, dù sao mỗi người bọn họ đều có tố chất rất tốt, lại có các loại thức ăn linh thú cao cấp dùng để bồi dưỡng tình cảm.

Chu Dật Cẩn, lại là người bán thú hóa thành công đầu tiên, móng vuốt và mấy thức khác đã có thể xuất hiện từ rất sớm, có điều, mãi đến ngày hôm qua y mới có thể thay đổi làn da trên người mình, lúc này trên tay y đã phủ đầy lông, mà đôi tai lại vểnh lên rất cao.

Chu Dật Cẩn khống chế làn da của mình và Tiểu Bảo chuyển hóa cho nhau, nhìn qua có chút cổ quái.

Trần Mộc rốt cục cũng không nhịn được mà xoa nắn lỗ tai đối phương một phen, bộ dạng lúc này của Chu Dật Cẩn, nhìn thế nào cũng thấy giống linh thú của y? Về phần nét mặt hiện giờ, trông không khác gì lúc Tiểu Bảo bị A Hổ bắt nạt!

Bị Trần Mộc nhu niết lỗ tai, Chu Dật Cẩn có chút không thoải mái, lại không phản đối. Một tháng này hoàn toàn dựa vào Trần Mộc chiếu cố y mới có thể tiến bộ nhanh như vậy, không những ác cảm với Trần Mộc sớm đã không còn, những hành vi tứ chi tiếp xúc y đã thành thói quen rồi.

“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Trần Mộc cười cười, buông tay.

“Đi!” Chu Dật Cẩn giải trừ hợp thể, Tiểu Bảo liền mềm nhũn xuất hiện trên đầu y, bắt đầu đi xuống.

Cầm Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, Trần Mộc xoa nhẹ lỗ tai của nó, lại cảm thấy sờ không dễ chịu bằng lỗ tai mọc trên đầu Chu Dật Cẩn.

“Trần Mộc! Trần Mộc!” Âm thanh của Nguyên Thăng ở bên ngoài vọng vào, còn dùng lực mở cửa:

“Có một con lang thú ở phụ cận tiểu trấn di động, làm sao bây giờ?”

Lang thú? Trần Mộc lập tức mở cửa lao đi, không phải bọn họ còn chưa đi vào lãnh địa của lang thú sao?

Hết chương

Tác giả có lời muốn nói: Lý Quân sắp xuất hiện ~

Editor: Cuối cùng gian tình cũng xuất hiện, mà đã xuất hiện rồi thì tiến công cũng vô cùng thần tốc, tôi đã chán cành nhìn các anh chiến đấu như hai người anh em rồi:))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio