Sâu trong mộ viên vắng vẻ, có hai bia mộ lạnh lẽo nằm song song với nhau, là phần mộ hợp táng của hai vợ chồng An Úc Thu, và mộ huyệt của An Chi. An Lạc biết, hai phần mộ này là hai gốc rễ cắm sâu dưới đáy lòng An Quang Diệu, mãi mãi không thể nhổ bỏ hoàn toàn. Nhìn ông lão chống gậy, cúi người đặt bó hồng trắng xuống mộ trước mặt, viền mặt An Lạc có gì đó chua xót gợn lên.
Người phụ nữ trên di ảnh mỉm cười nhẹ nhàng, có thể nhận ra được khi còn trẻ bà chắc hẳn phải là một mỹ nữ cực kỳ có khí chất. An Lạc cúi đầu ngắm nhìn bức ảnh của bà. Tuy đối với anh, bà chỉ là một người xa lạ, thế nhưng, khi hiện tại đang đứng trước bia mộ của bà, ngực An Lạc lại có chút gì đó khó chịu kỳ lạ, có lẽ là do bầu không khí áp lực trong mộ viên chăng.
Hai người im lặng đứng yên trước bia mộ lâu thật lâu. An Quang Diệu vẫn chìm trong hồi ức thống khổ, những ngón tay cầm gậy chống không ngừng run lên. An Lạc biết ông lão này nhất định đang tự trách mình trước mộ con gái, ông chắc hẳn có rất nhiều điều muốn nói với các con của mình, An Lạc không đành lòng quấy rối ông, bèn lẳng lặng đứng lùi về phía sau.
Sắc trời dần trở nên tối sầm, một trận cuồng phong nổi lên, mây đen đầy trời, báo hiệu một cơn mưa xối xả sắp xảy ra. An Lạc rốt cục không kiềm được mà tiến lên một bước, khẽ đỡ lấy cánh tay An Quang Diệu, thấp giọng: “Không còn sớm nữa, ông à, chúng ta phải về thôi.”
An Quang Diệu lấy lại tinh thần ra khỏi dòng hồi ức, lấy tay lau dòng lệ nơi khóe mắt, khi quay mặt lại thì khôi phục về vẻ mặt trấn định, gật đầu với An Lạc: “Ừ, về thôi.”
Cách đó không xa, bốn người vệ sĩ và tài xế vẫn đang kiên trì đứng đợi. Hai người nhanh chân đi tới chỗ chiếc xe, trèo lên, chiếc xe nhanh chóng vững vàng ra khỏi mộ viên.
Mưa mùa hè thường cực kỳ mãnh liệt, trên bầu trời nổi một trận sấm sét, mây đen nặng trịch kéo đến, khiến toàn bộ cảnh vật chìm trong màu u tối. Mưa to tầm tã trút xuống, mặt đường bắn tung téo bọt nước.
Một chiếc xe màu đen có rèm che đột nhiên vượt sát qua chiếc xe của An Lạc. An Lạc không khỏi có chút nghi hoặc, trong thời tiết như thế này mà có ai đến tảo mộ? Nghiêng đầu ra bên ngoài nhìn lại, nhưng chỉ thấy bóng chiếc xe biến mất giữa đường giao. Có lẽ lúc đi thì trời đẹp, nhưng đi được nửa đường thì gặp mưa chăng? An Lạc không suy nghĩ nhiều nữa, quay đầu lại tiếp tục chuyện trò với ông nội.
Chiếc xe kia cuối cùng cũng dừng lại trước cửa mộ viên, một chàng trai thân hình cao lớn cầm ô bước xuống. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, chiếc ô che khuất gương mặt, không nhìn rõ ra biểu cảm, chỉ thấy bàn tay cầm ô mạnh mẽ và điềm tĩnh, ngón tay thon dài đẹp đẽ.
Giày da đạp lên nước mưa, quần tay sạch sẽ bị nước mưa thấm ướt đẫm, hắn cũng chẳng thèm để tâm, chầm chậm bước tới phần mộ của An Chi, rồi dừng lại.
Trước phần mộ, bó hồng trắng bị gió thổi tan tác vài cánh hoa, rơi rải rác trên mặt đất, trông cực kỳ thê lương.
Chàng trai nhìn bó hồng bị nhiễm bùn, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt bó hoa ném xuống chân, sau đó, dùng sức nghiền thành từng mảnh nhỏ. (nhặt lên rồi ném xuống, thằng cha này cũng rảnh rỗi ghê gớm)
Xe về đến nhà thì mưa tạnh, không khí sau cơn mưa trộn lẫn mùi cỏ tươi. An Lạc mở cửa xuống xe, hít một hơi thật dài không khí trong lành. Chợt nghe tiếng An Quang Diệu: “Tiểu Lạc, cháu vào nhà trước đi, ông còn có hẹn, phải đi ra ngoài một chuyến.”
An Lạc có chút nghi hoặc mà quay đầu hỏi: “Ông nội, chuyện gì mà quan trọng như vậy ạ?”
An Quang Diệu khẽ cười: “Hẹn ăn cơm với thành viên ban giám đốc ấy mà, là chuyện lần trước ông nói với cháu đó, thành lập hai công ty… Cháu mau vào nhà đi, cẩn thận cảm lạnh.”
An Lạc gật đầu, “Vâng ạ.”
Khi bước vào nhà, ngoài dự liệu, An Lạc thấy An Trạch và An Mạch đang ngồi trong phòng khách xem TV. TV đang truyền hình trực tiếp một trận bóng đá. An Lạc vừa vào phòng khách thì chợt nghe An Mạch cá cược với An Trạch: “Nếu lần này đội Brazil mà em thích thắng, em ăn hết cả đĩa nho này nhá?”
Trên bàn đang đặt một đĩa nho tím, vừa to lại vừa tròn, trên quả còn dính chút nước, trông rất tươi ngon.
An Trạch liếc đĩa quả, nhàn nhạt nói: “Nếu Brazil thua thì sao?”
An Mạch cười tươi: “Thì anh quất cả đĩa nho luôn.”
An Trạch nhướn mày, “Anh thích ăn nho nhất, em lại không muốn ăn, cá cược như thế thì không công bằng.”
An Mạch đúng lúc trông thấy An Lạc đi vào, ngạc nhiên: “Anh về rồi?” Sau quay đầu nhìn An Trạch, “An Trạch, sao không nói cho anh biết anh cả đã xuất viện rồi?”
“…” An Trạch không trả lời, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục xem TV.
Phản ứng hờ hững của An Trạch khiến An Lạc có chút xấu hổ, anh đành làm bộ như không có việc gì mà cúi đầu đổi giầy.
An Mạch thấy An Trạch không để ý tới người khác, đành phải quay sang hỏi An Lạc: “Thân thể anh đã khỏe chưa? Xuất viện lúc nào vậy?”
An Lạc gật đầu đáp: “Tuần trước mới xuất viện, Tiểu Mạch, em vừa về à?”
An Mạch khẽ cười: “Sáng sớm hôm nay, em vừa về sân bay là ra mộ viên luôn, đúng lúc gặp An Trạch cũng tới tảo mộ, sau đó cùng nó về nhà luôn.”
An Lạc có chút kinh ngạc, không nghĩ là An Trạch cũng tới mộ viên, chắc là đi thăm chú thím cậu ta. An Quang Diệu đưa anh tới nhà An Chi đúng lúc tránh được bọn họ, hiển nhiên là có chủ ý. Nhớ lại lúc An Quang Diệu bí mật đưa nhẫn ngọc bích cho mình, An Lạc chẳng biết phải nói gì, không thể làm gì khác ngoài việc im lặng.
An Mạch ngẩng đầu đánh giá An Lạc tỉ mỉ một lượt, một lúc sau mới mở miệng: “Anh ơi, có phải anh đi được rồi đúng không? Vết thương ở chân khỏi chưa ạ?”
“Ừ, cũng đỡ nhiều rồi.” An Lạc bước vài bước về phía trước, đúng lúc tới góc sô pha thì đầu gối đột nhiên đau nhức. An Lạc hai chân mềm nhũn, mắt thấy sắp quỵ ngã xuống đất thì An Trạch đột nhiên đứng dậy, vươn tay đỡ lấy anh.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của An Trạch: “Chân còn chưa khỏi, không cần gắng đi nhiều như vậy.”
An Lạc giật mình, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên đối diện với cặp mắt đen sẫm của An Trạch. Cậu đang nhìn không rời mắt khỏi anh, trong ánh mắt không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào, An Lạc nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy, chẳng hiểu sau thấy tim đập lỡ nhịp.
An Lạc vội vàng thản nhiên dời đường nhìn, nương theo cánh tay cậu đỡ mà chậm rãi đứng dậy.
Hai người lại giống như trước, khoảng cách rất gần. An Trạch cũng chưa buông tay, khẽ hỏi: “Hôm nay anh đi đâu vậy?”
An Lạc im lặng một hồi rồi mới mở miệng nói: “Cùng ông nội đi tảo mộ.”
“Chỉ đến mộ viên thôi?”
“… Ừ.”
“Em cũng đi, tại sao lại không thấy hai người?”
“… Chắc là không cùng lúc.”
Với việc thấp hơn cm, cuộc đối thoại một hỏi một đáp như vậy đã sản sinh ra cảm giác áp bách khiến An Lạc có phần không mấy dễ chịu. Cũng may An Trạch không hỏi nữa, nhàn nhạt đáp lời “Vậy à”, rồi buông An Lạc ra ngay, sau đó ngồi trở lại xuống ghế sô pha, tiếp tục hờ hững xem trận đấu trên TV.
An Mạch liếc nhìn hai người, khẽ cười một chút, cúi người cầm lấy một chùm nho, lột vỏ ăn hết quả này đến quả khác.
Bình luận viên thể thao gào thét khản cả cổ: “Vào! Đây quả thực là một bàn thắng quá đẹp! – , – vươn lên dẫn trước! năm rồi, Brazil lại một lần nữa giành chức vô địch! Chúng ta ở đây hãy cùng chúc mừng đội tuyển Brazil tuyệt vời!”
“…” Bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ quặc, cả ba anh em đều không nói lời nào, chỉ có tiếng gào thét hoan hô kích động của bình luận viên trên TV vọng ra.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, An Lạc quay đầu thì thấy An Úc Đông và Chu Bích Trân bước vào nhà. Một tay An Úc Đông cầm chìa khóa, tay kia kéo theo hành lý, còn Chu Bích Trân thì xách mấy túi mua sắm.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của An Úc Đông, An Lạc bình tĩnh mở miệng chào: “Bố đã về?”
An Úc Đông nhìn chung quanh phòng khách một lượt, rồi cười: “Ba anh em đều có mặt ở nhà, đúng là hiếm thấy.”
An Lạc nói: “Vâng, đang xem bóng đá ạ.”
An Úc Đông gật đầu, “Các con cứ xem tiếp đi, bố đi cất hành lý.”
Chu Bích Trân vừa khom người đổi giày ở huyền quan, vừa ngẩng đầu nói: “An Trạch, mau ra đỡ cho mẹ.”
An Trạch đứng dậy, nhận mấy cái túi từ tay mẹ cậu, “Mẹ, đây là những thứ gì…”
Chu Bích Trân đáp: “Bên hợp tác tặng cho bố con mấy cái tablet inch, người ta bảo tốc độ internet rất nhanh, bố con có một cái rồi, mấy đứa xem đi rồi thích cái nào thì lấy chơi, mẹ đi giúp bố con sắp xếp hành lý.” Nói xong thì xoay người, theo An Úc Đông vào phòng ngủ xếp hành lý.
An Trạch đặt mấy cái tablet lên bàn, ba cái ba màu: đen, trắng, lam nhạt, trong đó cái màu trắng nhìn đẹp nhất. An Trạch biết An Lạc từ xưa đến nay đều rất thích màu trắng, bèn cầm lấy chiếc màu trắng, nhẹ nhàng đưa ra trước mặt An Lạc.
“…” An Lạc có chút kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.
“Cầm lấy đi.” An Trạch thấy anh không phản ứng, bèn đặt hẳn cái tablet vào tay anh.
An Lạc im lặng một chốc, rồi nói, “Cảm ơn.”
An Trạch không trả lời, quay sang hỏi An Mạch: “Anh thích màu nào?”
An Mạch khẽ cười: “Màu lam đi.” Thực ra cậu thích màu trắng hơn, chỉ là từ nhỏ tới lớn, mỗi lần được nhận quà, An Trạch đều thay anh cả chọn trước, An Mạch với An Nham chỉ có thể chọn mấy cái còn lại. Khi còn bé An Nham không hiểu chuyện, thường hay cãi nhau với An Trạch, An Trạch thì luôn phản biện lại bảo vệ anh trai. Tiếc là, anh cả căn bản chẳng thèm để ý đến hai đứa em, và khi chúng bắt đầu trở nên ầm ĩ, anh lại coi như chuyện không liên quan đến mình, đeo tai nghe lên gác nghe nhạc.
Ngẫm lại thấy hồi An Trạch còn bé khá buồn cười, rõ ràng là ít tuổi nhất mà luôn bày ra bộ dạng người lớn che chở anh cả, hơn nữa, cái thói quen che chở anh trai này vẫn còn giữ tới tận ngày hôm nay.
Thấy An Mạch nhếch môi cười vui vẻ, An Trạch không nhịn được mà hỏi: “Anh cười gì vậy?”
An Lạc cũng khó hiểu nhìn An Mạch đang cười khúc khích nãy giờ.
An Mạch thấy hai người nhìn mình, xấu hổ ho một tiếng: “Không, không có gì đâu.”
An Trạch không để ý đến An Mạch nữa, mở tablet thử tính năng truy cập internet. An Mạch cũng hăng hái mở máy lên chơi game. Thấy hai người bọn họ đều đang dùng máy mới, An Lạc cũng tò mò mở chiếc tablet.
Qua hai mươi năm, chiếc tablet ngày nay đã được thiết kế hoàn toàn khác biệt so với ngày trước, An Lạc tìm nửa ngày cũng chẳng biết nút nguồn ở đâu, có phần không hài lòng mà nhíu mày.
An Trạch nhìn anh một cái, phát hiện anh cứ cầm mãi chiếc tablet mà nhíu mày, chắc là không biết cách dùng rồi. Nhớ lại cảnh lần đầu anh sử dụng phòng tắm lúc trước khi ở trong quân khu, khi ấy anh cũng không tìm được van mở, không cẩn thận bị nước dội ướt sũng.
Quả nhiên anh ta đến từ hai mươi bảy năm trước ư?
Dường như rất nhiều thứ cũng không biết dùng như thế nào…
An Trạch trầm ngâm nhìn An Lạc, thấy anh tìm mãi một lượt quanh chiếc tablet mà không biết nút mở ở đâu, vẻ mặt bắt đầu có chút hoang mang. An Trạch rốt cục không nhịn được mà ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nhàng chạm tay vào trung tâm màn hình.
Quả nhiên màn hình sáng lên, ở giữa trung tâm hiện lên một thanh mật mã khóa và ba phím chữ số. An Trạch lấy ngón trỏ ấn lên thanh mật mã khóa rồi kéo đến số , màn hình mở khóa, hiện ra dòng chữ “welcome”, bên dưới là menu nhấp nháy ánh xanh, thiết lập phím chờ.
An Trạch thấp giọng giải thích: “Tất cả đều sử dụng cảm ứng, nút khởi động nằm ở ngay trung tâm màn hình, mật mã ban đầu đều là , anh có thể thiết lập lại. Tablet hiện tại có thể sử dụng được rất lâu, khi nào hết pin thì lấy nguồn điện cảm ứng không dây sạc là được, phần mềm có thể tải trực tiếp từ cửa hàng mua sắm.
Bị trở thành học sinh bất đắc dĩ, An Lạc xấu hổ, tai khẽ đỏ lên, nhận lại chiếc tablet từ tay cậu, vẻ mặt cứng ngắc nói: “Đã biết, cảm ơn.”
An Trạch vẫn chưa yên tâm, tiếp tục kiên trì dạy anh: “Hiện giờ toàn thành phố đã được phủ wifi, có thể lên mạng mọi nơi mọi lúc, lúc trước anh sử dụng nick anlou, pass là , nếu em nhớ không lầm thì phí mạng để đến cuối năm. Anh thử xem, chắc là đăng nhập được đấy.”
“Ừ.” An Lạc gật đầu, ngón tay mò trong menu các loại một hồi. Một lát sau thì ngại ngùng hỏi, “Đăng nhập ở đâu?”
“…” An Trạch đột nhiên cảm thấy, khi An Lạc nghiêm trang hỏi một vấn đề gì đó, vẻ mặt của anh rất đáng yêu.
Gương mặt của anh lúc nào cũng nghiêm túc và lạnh lùng, thỉnh thoảng mới để lộ ra vẻ hoang mang, những lúc ấy lại làm người khác cực kỳ rung động, cực kỳ muốn liều lĩnh mà hôn anh.
Cho dù đã đổi thành người khác, nhưng dung mạo ấy vẫn là của anh, giọng nói anh, và biểu cảm của anh. Đã có rất nhiều lần, An Trạch thậm chí không phân biệt được người trước mắt rốt cuộc là An Lạc nào.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh của mình đã qua đời, mà khuôn mặt ấy vẫn đang ở trước mắt mình, An Trạch lại cảm thấy chua xót không gì sánh được.
Bây giờ còn chịu đựng được việc anh ta tiếp tục ở lại An gia với thân phận của anh An Lạc, có thể là do trên người anh ta vẫn còn giữ lại cái bóng của anh cậu, cho dù biết rõ rằng đó chỉ là cái bóng, nhưng An Trạch cũng luyến tiếc không buông…
An Lạc bị ánh mắt nhìn thẳng của An Trạch làm rợn cả sống lưng, anh thoáng im lặng, rồi khe khẽ nhắc lại: “Đăng nhập ở đâu?”
Tùy chọn mạng wifi, nhập tên đăng nhập, pass và nhà mạng cung cấp, lưu chế độ cài đặt, xong xuôi đưa trả cho An Lạc, “Sau này có thể lên mạng ngay, mở trình duyệt nhập trang web là được.”
“Vậy à, cảm ơn.” An Lạc gật đầu, cầm lại chiếc tablet thử lên mạng, tốc đổ quả nhiên rất nhanh, trên màn hình, phông chữ và hình ảnh của trang tin tức hiển thị rất rõ ràng, kích thước inch của chiếc máy có thể cầm gọn trong tay, rất tiện lợi để mang theo.
An Lạc rất thích chiếc tablet này, cầm trong tay nhanh chóng đọc lướt qua những tin tức gần đây.
Tiêu đề “Công tác chuẩn bị cho Lễ Hội Bách Hoa lần thứ hai khởi động từ hôm nay” chình ình trên bản tin thành phố. An Lạc nhấn vào đọc lướt qua. Hóa ra, chính quyền thành phố Tây Lâm từ năm trước đã bắt đầu chuẩn bị một ngày lễ triển lãm các loại hoa, đặt tên là “Lễ Hội Bách Hoa”. Lễ hội diễn ra trong vòng một tuần, với ý nghĩa “Trăm hoa đua nở”. Đến lúc đó, hàng trăm loài hoa quý hiếm sẽ được vận chuyển đến từ khắp mọi nơi tới tham dự, song song còn có nghi thức khai mạc hoành tráng, cùng nghi lễ bế mạc và nhiều hoạt động tiêu khiển diễn xuất khác, cố gắng biến ngày lễ thành phố này trở thành nơi có phong cảnh đặc biệt đắt khách du lịch.
An Lạc vừa định đọc kỹ thì tiếng chuông cửa lần thứ hai vang lên. Cửa mở ra, An Quang Diệu chống gậy bước vào, đúng lúc An Úc Đông cũng vừa sắp xếp xong hành lý từ phòng ngủ đi ra. An Úc Đông vội vàng ra tiếp đón, tiếp nhận túi công văn từ tay An Quang Diệu, hỏi: “Bố vừa đi họp về ạ?”
An Quang Diệu gật đầu: “Ừ. Vừa hay cả con với A Trân đều có ở nhà, vào thư phòng, ta có lời muốn nói với các con.”
_________________